Nơi Đâu Bình Yên - Chương 23
Tôi thả lỏng, cảm thấy sức lực hoàn toàn cạn kiệt. Sông sâu sóng cả, đêm tối lạnh giá… lựa chọn của Tùng đã thấy rõ được kết cục, tại sao anh còn làm? Có phải anh chỉ đánh lạc hướng tất cả? Tôi tin Tùng không ngu ngốc, đặc biệt anh còn phải đối mặt với lao lý một khi lão Vinh được đưa ra công an, rất có thể anh lựa chọn lẩn trốn. Nhưng… cũng rất có thể vì chẳng có con đường nào tốt hơn khi lũ người hận thù anh đang chực chờ xâu xé anh vây kín xung quanh. Cuộc đời anh vì chị em tôi mà khốn khổ, chúng tôi có lỗi với anh!
– Đó là lựa chọn của hắn.
Thiên Quốc lạnh lùng kết luận. Phải rồi, là lựa chọn của Tùng, là sự ngu ngốc của Tùng nên anh ấy phải chịu trách nhiệm bằng cả tính mạng. Nhưng trong cảnh bị đọa đầy một mình nơi hoang vắng, liệu anh có thể bình tĩnh mà suy xét, mà tin tưởng lũ đầu trâu mặt ngựa giam giữ mình sẽ tha mạng cho mình?
Tôi gật đầu hờ hững đứng dậy, gạt sạch nước mắt trên mặt.
– Em về với chị Yến.
– Đừng đi.
Tôi mặc kệ, lững thững bước. Sau lưng tôi, âm giọng Quốc đanh thép:
– Tôi ra lệnh cho em ở lại đây.
Tôi cười nhạt. Ra lệnh… Anh ra lệnh cho tôi? Con người anh ở trên cao quá, anh nghĩ anh có mọi quyền lực, kể cả đe dọa bức tử một con người? Phải rồi… anh là Hoàng Thiên Quốc cơ mà!
– Anh muốn tôi chết thì cứ ép tôi ở lại!
Tôi đỏ vằn đôi mắt ráo hoảnh quay lại nhìn anh, cảm giác tức giận đến mức có thể giết người được. Tôi lao người khỏi cửa, đám vệ sĩ lập tức ngăn tôi lại khi nghe câu ra lệnh của Quốc. Tôi bất lực quỵ xuống, khóc bằng tất cả căm hờn.
Tôi bị nhốt trở lại phòng, cứ thẫn thờ ngồi một góc. Thiên Quốc vẫn còn giận tôi, anh quyết định mặc kệ tôi.
– Cho em về!
– Bao giờ tìm được xác gã Tùng tôi sẽ đưa em về.
– Anh… Đồ quỷ máu lạnh!
– Lúc gã muốn gi.ết tôi, thì gã là cái gì? Gi.ết tôi là cách duy nhất cho gã sao?
Anh mệt mỏi thở phì phò. Tôi biết mình chẳng thể trách anh về sự mất tích của Tùng, cũng hiểu hố sâu ngăn cách giữa tôi và anh sẽ vĩnh viễn thiết lập khi Tùng không còn trên cuộc đời này nữa. Tôi không thể yêu người đàn ông đã đẩy người anh rể tốt của mình vào chỗ chết. Ngày đó tôi không trách Tùng, dù anh có đẩy tôi vào thế khó đi chăng nữa, dù anh có gây tội với Quốc đi chăng nữa, bởi lẽ anh hành động vì chị Yến, vì chị anh sẵn sàng bỏ cả sự nghiệp bao năm của bản thân một khi chuyện vỡ lở. Trước an nguy của chị, anh chỉ nghĩ phải cứu chị bằng bất cứ giá nào. Còn Quốc, anh hành động vì lòng hận thù.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, chân trời vàng vọt như lời ai oán thê lương. Chị Yến đáng thương của tôi vẫn chưa biết gì cả.
– Anh Quốc, chúng em rất tiếc phải báo cho anh một tin. Tùng đã chết.
Âm giọng vang lên như tiếng sóng cuộn dìm tôi chết lặng. Tôi cắn răng vào môi để mặc dòng nước mắt lăn dài.
– Một người đàn ông kéo lưới gần nơi Tùng nhảy đã chứng kiến tất cả. Ông ta không ngờ Tùng lại cởi bỏ quần áo rồi nhảy xuống nước, gã bơi một đoạn ra giữa dòng thì chìm nghỉm. Ông ta không cứu kịp, cái xác dạt theo dòng nước xiết trôi đi, chúng em vẫn đang tìm kiếm cuối nguồn nhưng có thể khẳng định Tùng đã chết.
Toàn thân tôi rụng rời buông thõng. Tùng… đã thực sự rời xa chị em tôi rồi sao? Có muốn không tin vào sự thật thì tôi cũng đành phải chấp nhận. Tùng đã bị dồn đến đường cùng, đã chọn con đường mà anh nghĩ là sáng nhất để rồi chịu kết cục tàn khốc nhất.
Tôi hít một hơi, nghẹn giọng:
– Anh Quốc, anh đưa tôi về với chị Yến được chưa?
Thiên Quốc chau đôi mắt bực bội:
– Được, tôi sẽ cho người đưa em về với chị em đêm nay, sáng mai em phải quay lại đây. Đừng quên, em còn nợ tôi.
Tôi sững lại, cảm thấy bản thân rối ren vô cùng. Đúng là tôi nợ Quốc, nợ cả cái mạng này của tôi… Quốc hận Tùng, vì Tùng mà anh suýt mất mạng, tôi cũng hiểu, rất hiểu… nhưng cứ nghĩ đến Tùng vì sự trả thù của anh mà chết tức tưởi tôi lại không sao chấp nhận! Nếu như anh cứ bắt Tùng ra công an để anh ấy chịu trách nhiệm trước pháp luật, dù gì anh ấy cũng không phải chết khổ sở thế này!
Nước mắt lăn dài trong ấm ức, tôi nghẹn giọng:
– Tôi nợ anh. Đúng. Nhưng… tôi không phục anh!
Thiên Quốc lắc đầu, anh thở hắt ra mệt mỏi, nói to đủ để bên ngoài nghe thấy:
– Đưa An về, theo sát cô ấy.
Mấy người vệ sĩ to cao xông vào phòng định quặt tay tôi. Tôi vùng vằng nói:
– Tôi không trốn đâu mà sợ. Để cho tôi yên!
Quốc khoát tay, nhóm vệ sĩ hiểu ý không dám động đến người tôi nữa. Lúc này là năm giờ chiều, tôi vào nhà tắm thay lại bộ váy đêm qua, rửa sạch mặt mũi, cào tóc cho vào nếp rồi mang theo túi xách. Hai vệ sĩ đi sau như áp giải tôi, đẩy tôi lên chiếc xe bọn họ đưa tôi đến đây để đưa tôi về căn hộ của chị Yến.
Tiếng chuông cửa vang lên, chị Yến tất tưởi bước ra, lòng chị hi vọng người đằng sau cánh cửa là Tùng biết bao nhưng tiếc rằng lại là tôi. Chị sững sờ, mặt mũi tối đi khi thấy dáng vẻ suy sụp của tôi, sau lưng tôi là hai người đàn ông cao lớn một bước không rời.
– An… nhìn em thế này là có chuyện gì vậy? Mà anh Tùng vẫn bị nhà trường giữ để làm đề thi à em?
– Chị… em vào nhà đã rồi sẽ nói hết mọi chuyện.
– Em làm chị sợ quá… Nhưng chị cũng có một tin muốn nói với em đấy!
Chị Yến gượng cười khi nói ra những lời đó, bất giác tôi cảm thấy thương chị hơn bao giờ hết. Hai vệ sĩ mặc âu phục đen đứng ngoài không có ý vào, chị áy náy gật đầu với họ rồi đóng lại cửa khi tôi bước vào nhà. Chị rót một cốc nước ấm để vào tay tôi, vẻ mặt lo lắng chờ đợi:
– Em nói đi chị nghe đây.
Nước mắt tôi rơi, tôi siết tay chị, nhỏ giọng:
– Chị phải bình tĩnh nghe em nói. Anh Tùng… có nhiều khả năng… đã chết.
Người chị đáng thương của tôi ngỡ ngàng ngơ ra, chị lay lay tay tôi, khóe miệng nhếch nhẹ:
– Em nói gì vậy, đừng đùa chị chứ?
Ngay sau đó, cơ thể chị co rúm lại, nước mắt cũng lăn dài trước vẻ nghiêm trọng của tôi. Chị ngả người ra sau, lắc lắc đầu:
– Sao có thể thế được? Mới chiều qua anh ấy vẫn còn vui vẻ lên trường mà! Chị không tin đâu… Em có nhầm lẫn gì không?
Tôi nhắm mắt, nuốt nghẹn:
– Anh Tùng… đã bị dòng nước cuốn đi đêm qua…
Luồng sét dội thẳng từ đỉnh đầu chị, khuôn mặt chị trắng bệch ngây ra rồi cứ vậy lắc đầu, nước mắt giàn giụa:
– Tại sao… tại sao lại thế? Tại sao anh ấy lại bị nước cuốn? Tại sao?
– Chị bình tĩnh… bình tĩnh đi chị! Mọi chuyện đều có nguyên do, là ân oán… là hận thù…
Chị Yến nhăn nhúm khuôn mặt, cố gắng trấn tĩnh để gật đầu, từng giọt từng giọt nước mắt thi nhau chảy, răng chị cắn chặt vào môi ngăn cơn nức nở. Dường như chị đã đoán được có cái ngày này.
– Là người của Quốc gây ra… có phải không An?
Tôi ngỡ ngàng lập tức hỏi chị:
– Chị… chị đã biết… anh Tùng trao đổi với lão Vinh làm hại anh Quốc sao?
Chị Yến gật đầu, gạt nước mắt sụt sịt. Chị tôi mong manh nhưng mạnh mẽ vô cùng, bao nhiêu năm chị vẫn là chị.
– Dù anh Tùng không nói gì nhưng chị tin lão Vinh không dễ dàng buông tha cho chị… Anh Tùng tình cờ gặp chị… Chị không tin nhưng chị hiểu anh ấy không muốn chị phải suy nghĩ.
Tôi ôm lấy chị, ghì cằm lên đỉnh đầu chị vỗ về, nói bằng giọng mũi:
– Người của anh Quốc vẫn đang tìm anh Tùng… chưa thấy xác thì vẫn còn hi vọng… chỉ là bọn họ nói có người trông thấy xác anh ấy trôi đi… Em mong chị chuẩn bị tinh thần… anh Tùng đã bỏ chúng ta mà đi…
Chị Yến gật đầu chấp nhận. Bờ vai gầy guộc rung rung.
– Chị đừng trách anh Quốc… anh ấy cũng không cố tình… lẽ ra anh ấy đã thả anh Tùng về với chị, nhưng anh Tùng lại bỏ trốn rồi chọn cách bơi qua sông, thế nên mới xảy ra chuyện…
Tôi tìm những lời hiểu chuyện nhất để khuyên chị, sâu trong lòng cũng muốn tìm một lời biện bạch cho Quốc. Oán thù chồng chất oán thù sẽ chỉ khiến con người chìm trong bể khổ, nhất là khi… có điểm đầu, có điểm cuối. Kết thúc thôi, buông bỏ thôi!
Chị Yến vẫn gật đầu. Chị ngẩng lên, nhìn vào mắt tôi bằng đôi mắt đỏ hoe ngập nước.
– Chị không trách Quốc… cậu ấy đã suýt bỏ mạng vì Tùng… vì chị. Lỗi ở chị… Chị đã bị lão tóm được. Lẽ ra… người phải chết là chị!
– Không… chị đừng nói vậy, kẻ phải chết là lão ta! Hiện tại lão đang trong tay anh Quốc, ngày tàn của lão cũng đã đến rồi!
Tôi hằn đôi mắt căm hờn khi nghĩ về lão Vinh rồi nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc dính bết trên khuôn mặt xinh đẹp của chị. Những ngày tháng ở với Tùng là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời chị. Chị đã đẹp lại càng mặn mà trong vòng tay người đàn ông chị yêu thương…
Bất chợt chị giữ tay tôi lại, đặt tay tôi lên bụng chị.
– Chị đã muốn chờ anh ấy về để nói với anh ấy một câu: anh sắp được làm cha.
Tiếng vỡ vụn vang lên trong trí óc, cõi lòng tôi quặn xót… Bi kịch chất chồng bi kịch đến vậy sao? Chị bình tĩnh gạt giọt nước mắt vừa rơi, nhẹ giọng:
– Chị từng mang thai nhiều lần nhưng chỉ đến tuần thứ tám là sảy… Cho đến ngày hôm qua, cái thai trong bụng chị đã được mười tuần. Chị không dám nói với ai một khi chưa chắc chắn. Chiều qua chị đi siêu âm, biết con phát triển khỏe mạnh bình thường, chị đã mừng lắm… đã mong chờ Tùng về để nói với anh anh sắp làm cha… anh chị sắp có một thiên thần của riêng mình…
Tùng từng nói muốn tổ chức một đám cưới với chị, chị lại nói cứ bình tĩnh, chị không muốn vội vàng… Vậy mà… tất cả hạnh phúc đã tan biến như một cơn mưa rào mùa hạ, chỉ để lại nước mắt cùng nỗi đau đến cháy lòng.
Chẳng thể nói gì, nước mắt vẫn rơi, tôi chỉ biết vỗ về an ủi chị:
– Con đến là món quà mà thượng đến ban cho chúng ta… Chị đừng quá đau lòng ảnh hưởng đến con…
Chị mím môi, nước mắt lăn qua miệng. Nỗi đau quá lớn… chị chẳng thể nói thêm được lời nào, chỉ thẫn thờ chấp nhận hiện thực tàn khốc.