Nơi Đâu Bình Yên - Chương 26
Tôi chẳng biết nói gì, chỉ cụng trán vào trán Quốc trấn giữ cơn xúc động trong lòng. Được có những thiên thần xinh đẹp với anh, người đàn ông tôi yêu thương nhất trên thế giới này, cuộc đời này có thể nào đẹp hơn được nữa không?
– Em có bao nhiêu trứng sẽ đẻ hết bấy nhiêu cho anh.
Anh cười lên thành tiếng, cụng lại trán tôi, lắc đầu nói:
– Một quả là đủ rồi. Không cần sinh nhiều.
– Thế con mình sẽ cô đơn lắm.
– Cô đơn là cốt cách của bậc đế vương.
Anh nhướng mày đầy tự hào, cằm vênh lên kiêu hãnh. Tôi phì cười trước thái độ tự sướng của anh, sâu trong lòng càng thêm yêu người đàn ông này.
– Mẹ mất vì sinh non. Bà bị băng huyết. Khi ấy tôi mười tuổi.
Tôi lặng đi, gật nhẹ đồng cảm với anh về sự ra đi của một người mẹ, để lại trên cõi đời nhiều nghiệt ngã đứa con thơ dại mồ côi. Anh không muốn tôi đi theo vết xe đổ của mẹ anh, không muốn tôi phải khổ. Càng hiểu về anh tôi lại càng yêu anh, yêu say đắm si mê cùng trân trọng biết ơn, bao cảm xúc hòa quyện vào nhau không sao phân định, mà tôi cũng chẳng cần phân định, chỉ biết từ lúc nào anh đã trở thành một phần cơ thể của tôi chẳng thể tách rời.
– Nhưng… hiện tại em chưa thể sinh con cho anh được. Cho em thêm thời gian được không? Em muốn hoàn thành việc học… ít nhất là xong đại học.
Tôi chun mũi hỏi, Quốc phì cười nhéo mũi tôi:
– Tôi đâu cần em sinh con ngay bây giờ, việc gì cần làm trước thì làm trước.
Anh thì thầm vào tai tôi thêm một câu:
– Chỉ là… có những việc không chờ đợi được!
Bàn tay anh lại vần vò bầu ngực căng tràn. Tôi nóng cả người lắc lắc đầu:
– Em biết rồi… nhưng bây giờ thì không thể nữa đâu!
Bình minh trong vòng tay anh êm ấm đến mức tôi chẳng muốn thức giấc. Hai tháng qua ở bên Thiên Quốc, cuộc sống của tôi dường như chẳng có lo lắng, ngày ngày vui vẻ theo dõi sức khỏe anh mỗi lúc một tiến bộ. Trinh đã sớm trở lại Nhật hoàn thành khóa học thạc sĩ mà cô ta theo đuổi, thời gian anh gặp nạn cô ta phải xin phép giáo sư cho học từ xa.
– Chào buổi sáng vợ yêu!
Nghe mấy câu sến súa thế này da gà tôi cứ nổi hết cả lên. Tôi dụi dụi đầu vào ngực anh, thì thầm:
– Em chỉ mong phút giây này kéo dài mãi mãi.
Quốc hôn lên trán tôi, vùng dậy khỏi giường. Trong lúc đó tôi xuống bếp đem bữa sáng của anh và tôi đã được cô giúp việc chuẩn bị lên phòng. Từ hôm nay, lịch sinh hoạt của chúng tôi sẽ khác, bởi hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm trở lại.
Khuôn mặt tôi ngơ ra ngắm anh. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy anh trong bộ âu phục trang trọng thế này, cảm giác vừa quen lại vừa lạ. Hình ảnh vốn dĩ quen thuộc này ở anh mang cho anh vẻ chững chạc quyến rũ lại phong độ ngút ngàn. Hoàng Thiên Quốc của tôi có hơi gầy một chút nhưng vẫn đẹp trai đến điên đảo người nhìn.
Tôi bước lại thắt thêm cà vạt cho anh, cong mắt ngước nhìn anh nói:
– Anh hỏi em bao giờ sẵn sàng, em cũng như anh, lúc nào cũng sẵn sàng. Bàn tay ai kia có nhẫn nhìn sẽ yên tâm hơn.
Anh kéo eo tôi sát lại, cười cười nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
– Vậy thứ hai tới chúng ta đi đăng ký. Đám cưới sẽ sau một tháng.
Tôi ngỡ ngàng trước tính toán nhanh gọn như điện xẹt của anh. Tôi sẽ là một phụ nữ có chồng bên cạnh những cô cậu sinh viên, kể cũng hơi ngài ngại mà được danh chính ngôn thuận là vợ anh thì tôi có thể bất chấp!
– Đám cưới từ từ đã. Hay để đến mùa thu đi. Em thích một đám cưới trong cảnh sắc lá vàng.
– Vậy chúng ta đăng ký trước. Đến mùa thu sẽ tổ chức đám cưới. Được chứ?
Những ngày thi cuối kỳ căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua. Tôi và Thiên Quốc cũng đã đăng ký kết hôn, chính thức thành vợ thành chồng trên giấy tờ. Chiều nay kết thúc môn thi cuối cùng, tôi nhờ vệ sĩ đưa tôi đến công ty Kim Hoàng để mang cho Quốc sự bất ngờ.
Thư ký nam của Quốc định báo cho anh biết nhưng tôi cười nói:
– Cảm ơn anh, để tôi tự vào gặp anh ấy.
Sau cánh cửa, tôi nghe được giọng Quốc đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại:
– Tôi hiểu rồi. Truy tìm bằng được hắn ta!
Vụ án năm xưa của bố tôi trên giấy tờ đều không có gì đáng nghi vấn, Thiên Quốc dành sự tập trung vào nhóm thợ gỗ làm việc cùng bố tôi tuần cuối cùng trước khi vụ án xảy ra. Có điều, nhóm mười người thợ trong đó có bố tôi lúc này mỗi người một nơi phiêu bạt tứ xứ rất khó để tìm kiếm, thành ra tôi chỉ có thể chờ đợi. Anh từng phán đoán chính vì tất cả bọn họ đều rời quê nên càng có cơ sở để nghi ngờ.
Nghe tiếng gõ cửa từ tôi, anh nhẹ giọng:
– Mời vào!
Vừa thấy tôi, khuôn mặt anh bừng rạng rỡ.
– Em được nghỉ sớm à?
– Em thi xong môn cuối rồi. Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu!
Tôi vui vẻ bước lại gần anh. Thiên Quốc mỉm cười, anh kéo tôi một lực làm tôi ngồi gọn lên đùi anh.
– Ai thấy thì sao?
– Có sao đâu?
– Nhưng… anh còn yếu!
– Dám chê chồng em yếu à? Đêm nay cho em biết nhé!
Cái đồ… cứ thích hiểu sai ý người ta! Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến vết thương của anh, nhưng anh không ngại thì thôi.
– Chín người thợ gỗ ngày đó anh đã tìm được tám người, bọn họ không có gì khả nghi và cùng khai một kẻ có mâu thuẫn với tay chủ gỗ, chính là kẻ bỏ trốn còn lại. Rất có khả năng hắn là kẻ cố tình hại bố em để thoát tội cho mình.
Tôi sững lại, cảm giác trong lòng tràn đầy xúc động trước những gì Thiên Quốc vừa nói. Anh vì tôi mà quyết tâm theo đuổi lật lại vụ việc cách đây rất nhiều năm. Người của anh phải thế nào bọn họ mới có thể khai ra những điều này, chắc chắn không phải là việc đơn giản bởi ai cũng ngại lật lại quá khứ. Tôi gật đầu, sụt sịt:
– Vâng… em cũng luôn tin vào suy đoán có kẻ ghét bỏ lão chủ gỗ mượn gió bẻ măng giết chết lão rồi lợi dụng việc bố em đánh lão để đẩy mọi tội lỗi cho bố em. Em chỉ buồn tại sao lúc trước những người kia không chịu nói ra điều này mà coi như không hay biết…
– Có thể có uẩn khúc phía sau, dù sao hiện tại chúng ta cũng phải tìm ra hắn.
Đôi mắt anh ánh lên căm phẫn, ngay sau đó nhìn tôi anh dịu lại, nhẹ giọng:
– Vợ yêu, nghỉ hè rồi, chúng ta đi chơi chứ?
– Có tiện không anh… Anh mới quay lại với công việc?
– Trinh sắp nhận bằng tốt nghiệp. Cô ấy có lời mời anh sang Nhật dự lễ nhận bằng. Nhân cơ hội này chúng ta sẽ cùng đi, cho em du lịch Nhật Bản một chuyến!
Đương nhiên tôi thích đi du lịch, được đi cùng anh lại càng tuyệt, hơn nữa còn sang xứ sở hoa anh đào thơ mộng thì còn gì bằng, chỉ là nghĩ đến cái mặt đáng ghét của Trinh là tôi lại mất hứng.
– Có thể không sang đó không anh, em cảm thấy chị Trinh không thích em!
– Trinh là một người dễ mến, em tiếp xúc nhiều hơn sẽ hiểu cô ấy.
Cô ta dễ mến với anh, với cả thế giới, ngoại trừ tôi. Anh lớn lên bên cô ta, lại được cô ta yêu quý coi trọng, chắc chắn anh không thể nhìn vào mặt xấu xa mà cô ta luôn che đậy, hoặc cũng có thể cô ta chỉ xấu với tôi mà thôi.
– Nếu em không thích anh sẽ đi một mình. Dịp trọng đại của Trinh anh muốn có mặt. Hơn nữa anh cũng đã hứa với cô ấy.
Tôi sững sờ, bất giác cảm thấy vị trí của Trinh trong lòng Quốc vững vàng hơn tôi nghĩ, cũng cảm thấy dễ hiểu khi xưa nay anh luôn vô tư đối xử với cô ta, còn cùng cô ta chụp ảnh chung vui vẻ. Nói không ghen là nói dối nhưng tôi chỉ nhẹ giọng hờn dỗi:
– Em nghe nói lúc trước anh và chị ấy có hôn ước…
– Chuyện ấy là do người lớn sắp đặt. Chẳng phải giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi sao?
– Nhưng… em tin chị ấy thích anh thật sự.
– Có cô gái nào không thích anh đâu?
Anh hếch mặt đầy tự hào, tôi nửa cười nửa giận nói:
– Biết người ta thích mình thì mình phải tránh người ta ra chứ, giờ mình có vợ rồi!
– Hóa ra có người biết ghen!
– Tất nhiên rồi… không ghen không phải là phụ nữ!
– Không đáng để em ghen, hiểu chứ? Trinh là em gái anh, mãi mãi là vậy.
Không muốn cãi nhau chuyện không đâu, tôi đành chấp nhận nhượng bộ. Dẫu sao thời gian anh ở bên Trinh cũng lớn gấp nhiều lần thời gian chúng tôi quen nhau. Số phận đẩy đưa hai con người ấy gặp nhau từ sớm, cảm giác gần gũi thân quen giữa họ không thể nào khác, tôi chỉ có thể vui vẻ chấp nhận điều này.
– Được rồi, vậy dịp trọng đại của em gái chồng yêu em cũng nên có mặt phải không anh?
– Nhất định Trinh sẽ rất vui khi thấy chúng ta. Tuần tới chúng ta sang đó!
Chớp mắt tôi và Thiên Quốc đã có mặt ở sân bay Tokyo. Không khí dễ chịu nơi này khiến tôi hít một hơi đầy thỏa mãn. Trinh đã biết tôi cùng anh sang đây, dù không vui khi thấy tôi nhưng cô ta cũng ngọt ngào chào đón:
– Em đi đường có mệt không An?
– À… em không sao, cảm ơn chị…
Tôi gượng cười, trong lòng rõ mười mươi cô ta đang muốn cào cấu tôi đến mức nào. Quốc cười kéo vai tôi vào cơ thể vững chãi của anh:
– An hào hứng gặp lại em gái anh nên lúc nào cũng giàu năng lượng, anh còn không theo kịp!
Trinh tức đến sầm mặt, cô ta nhún vai đáp:
– Em đâu phải là em gái anh!
Rất nhanh cô ta chỉnh lại thái độ vui vẻ:
– Kế hoạch sáng ngày mai em nhận bằng. Tối nay em sẽ đưa hai người dạo chơi khắp Tokyo, hai người chuẩn bị tinh thần đi nhé!
Về đến khách sạn, tôi cùng Quốc nhận phòng, ngả người lên giường sau chuyến bay. Vừa nghỉ ngơi một lát, Trinh đã gõ cửa phá hỏng bầu không khí riêng tư. Tôi cũng đoán biết những điều này nên chẳng lạ gì, chỉ có Quốc là không nhìn vào sự thật: Trinh là kẻ quỷ quái chứ chẳng phải tiểu thư dịu hiền gì hết! Tôi không nghĩ anh là kẻ không biết nhìn người, chẳng qua anh dung túng bỏ qua cho cô ta vì luôn coi cô ta là cô em gái tốt của mình, cũng như không muốn mất một người em thân thiết khi từ nhỏ anh đã phải sống trong một thế giới cô đơn.
Trinh đặt giúp chúng tôi khách sạn phong cách Nhật cổ điển có suối nước nóng, tối nay cô ta cũng ở cùng nơi này để nghỉ ngơi thư giãn. Đứng trước cửa phòng, khuôn mặt trang điểm tinh tế của Trinh hết sức ưa nhìn, cô ta mặc một bộ váy trắng trễ vai, chân đi giày thể thao trắng năng động. Nhìn Quốc cô ta cong mắt cười:
– Hai người đi mệt nên lúc này cần thư giãn đúng không? Chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng nhé!
Quốc hài lòng lướt ánh mắt qua tôi rồi gật đầu:
– Rất phù hợp. Nhờ em hướng dẫn cho An, lần đầu cô ấy đến Nhật.
– Anh cứ yên tâm, chắc chắn An sẽ thích.