Nơi Đâu Bình Yên - Chương 27
Tôi không muốn đi cùng Trinh nhưng nể Quốc nên đành gật đầu. Tôi cùng Quốc theo Trinh đến khu vực tắm suối nước nóng có phân khu nam nữ riêng biệt. Khu vực tắm nữ lúc này chỉ có hai người khách nữ cùng tôi và cô ta. Vẫn còn mệt sau chuyến bay dài, không muốn nói nhiều với người không ưa mình nên tôi choàng khăn tắm quanh người bước xuống suối tìm một nơi thích hợp ngâm mình. Cảm giác có một con rắn ở bên cạnh thực sự chẳng thư giãn chút nào, dù suối nước nóng xoa dịu thần kinh tôi ngay lập tức hết sức dễ chịu.
– An, em có thích được mát xa không, chị sẽ giúp em!
Tôi rùng mình khi bàn tay Trinh chạm đến, lập tức lùi người lại:
– Tôi không cần! Mà chị ngọt ngào với tôi từ bao giờ thế? Cứ thẳng thắn đi, tôi không quen giọng điệu này của chị đâu!
Bất ngờ Trinh giữ chặt hai bàn tay tôi, bản thân cô ta tự chìm xuống nước rồi vùng vẫy. Tôi ngạc nhiên nhìn cách cô ta diễn kịch như thể tôi dìm đầu cô ta xuống thật, tôi muốn thoát khỏi bàn tay gọng kìm của cô ta cũng không thể. Hai người khách nữ còn lại lập tức hô hoán bằng tiếng Nhật, tôi nhận ra Trinh đã cố tình sắp đặt chuyện này. Chẳng bao lâu có nhân viên khách sạn cùng Thiên Quốc bước đến, cơ thể ẩm ướt của anh chỉ choàng vội áo bông tắm. Bên tai tôi, hai đứa con gái kia đang giải thích với nhân viên khách sạn như thể tôi cố ý dìm Trinh khiến mấy người họ trừng mắt nhìn tôi. Trinh rất khỏe, ban nãy dù tôi có kéo cô ta lên cũng không được.
– Trinh!
Thiên Quốc lao nhanh xuống suối khi thấy Trinh nằm úp mặt dưới nước, hai tay cô ta buông thõng. Tôi lắc lắc đầu nhìn anh xốc ngang người cô ta bước nhanh khỏi suối. Đau đớn nhìn cách anh lo lắng cho cô ta, cách anh ôm chặt cô ta trong vòng tay, khuôn mặt anh tái nhợt đi… tôi bàng hoàng chỉ kịp nói với theo:
– Em không làm gì chị ta hết! Chính chị ta tự chìm xuống nước!
Mấy nhân viên nói bằng tiếng Anh với tôi:
– Mời cô theo chúng tôi lấy lời khai. Hai cô gái này nói cô quát cô gái kia rồi cố ý dìm đầu cô ta xuống nước.
Khốn kiếp thật! Rắn độc thì muôn đời vẫn là rắn độc! Tôi bị cô ta cắn thế này chỉ biết tự trách mình không lường hết được sự rắn rết của cô ta. Mặc lại quần áo, tôi bước ra ngoài. Trinh trắng bệch nằm ở một giường nghỉ gần đó, cô ta vừa tỉnh lại. Bên cạnh cô ta là vẻ thở phào nhẹ nhõm của Quốc.
Thấy tôi bước ra, Quốc đứng dậy, nắm chặt cổ tay tôi đưa lên ngang tầm mắt. Đôi mắt anh chất chứa đầy bực bội:
– An, em có ghét Trinh thì cũng đừng làm thế chứ! Anh không nghĩ em muốn hại Trinh nhưng hành động của em trong cơn tức giận vẫn không thể chấp nhận được!
Tôi hừ nhạt nhìn con rắn độc kia rồi đanh mắt nhìn anh, cảm giác ấm ức đến mức muốn khóc cũng không khóc nổi:
– Anh nghĩ em là loại người đó? Chị ta nói gì với anh? Nói em ghét chị ta, dìm chị ta chết cho bõ ghét à?
– Anh không đôi co chuyện này, em tự xem lại bản thân đi!
Quốc hất mạnh tay tôi ra, phía ngoài nhân viên khách sạn nói to giục tôi đi nhanh. Quốc hừ một tiếng, anh bước sau tôi ra nói chuyện với nhân viên. Anh dùng tiếng Anh nên tôi có thể hiểu được:
– Chỉ là hiểu lầm thôi, vợ tôi và em gái tôi đùa nhau một chút, không có vấn đề gì cả! Các anh có thể hỏi em gái tôi sẽ rõ!
Bọn họ nghi ngờ nhìn nhau. Camera không có ở một nơi riêng tư, hai đứa con gái kia chính là nhân chứng rõ ràng nhất. Tôi sẵn sàng đối chất với cảnh sát dù hoàn cảnh bất lợi, thế nên định cãi lại lời Quốc.
– Tôi…
Phía sau, Trinh chầm chậm bước đến, cô ta thều thào dùng tiếng Nhật nói với mấy người nhân viên. Mọi việc có vẻ êm xuôi, Quốc lo lắng hỏi cô ta:
– Em còn mệt không, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại.
– Em… em không sao…
Tôi lướt qua bộ dạng từ cõi chết trở về của Trinh. Lòng ghen tuông mù quáng khiến cô ta sẵn sàng tự mình chịu sặc nước đến nguy hiểm tính mạng để đổ oan cho tôi, đối phó với loại người này chỉ có con đường duy nhất là tránh xa.
Cô ta bỗng giương đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chất vấn:
– An, chị chỉ muốn mát xa cho em thoải mái, tại sao em lại làm vậy với chị? Chị biết việc anh Quốc sang đây với chị khiến em không vui, nhưng có thế nào em cũng đừng làm thế chứ?
– Chị thôi bịa chuyện đi! Tự mình làm lại đổ cho người khác, tôi sợ chị đấy!
Tôi quay sang Quốc, nhìn anh bằng ánh mắt căm hờn trước những gì xảy ra:
– Anh tin chị ta mà không tin em, em nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây!
Tôi bước nhanh, nửa đi nửa chạy, đưa tay quệt nước mắt vừa lăn. Tôi đã nghĩ anh yêu tôi, anh hiểu tôi, anh tin tưởng tôi… hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi. Tôi cứ ngỡ anh là nơi chốn bình yên của tôi, là may mắn của cuộc đời tôi, vậy mà giấc mộng ngọt ngào cũng đã đến lúc tỉnh giấc rồi. Trái tim đau thắt trước những gì chứng kiến, trước những lời nói như dao đâm, trước những nghi ngờ trách cứ, tôi ôm lấy ngực, nước mắt mỗi lúc một lăn đến ướt đầm hai bầu má.
– An!
Thiên Quốc gõ cửa phòng ngủ nhưng tôi không mở, chỉ ngồi lặng trên giường, hai tay bó gối, cả khuôn mặt thất thần, ánh mắt vô định. Tôi không biết phải đối diện ra sao với anh… Tôi muốn minh oan cho bản thân, muốn Trinh phải trả giá vì diễn kịch vu khống tôi, nhưng nỗi đau lớn nhất của tôi chính là Quốc chọn tin tưởng cô ta mà không tin tôi, vậy thì việc minh oan có nghĩa lý gì, cũng chẳng thể chắc chắn tôi có thể tự minh oan cho mình ở nơi này.
– An… nếu em không mở cửa thì anh sẽ phá cửa!
Tôi lau nước mắt, khuôn mặt vô cảm bước ra đối diện với Quốc.
– Anh cho em về, em không muốn ở đây nữa!
– Anh muốn em nhìn thẳng vào hiện thực. Không phải anh yêu em thì em muốn làm gì cũng được!
– Anh nghĩ em là loại người như vậy, anh còn cho là anh yêu em sao?
Tôi tức đến mức trừng mắt nhìn Quốc, cơ thể mệt mỏi muốn quỵ xuống sau bao cảm xúc. Tôi gật nhẹ, lùi lại vài bước:
– Điều em cần là anh tin em… Nhưng anh không tin em… Anh chọn tin chị ta mà không phải em!
Tôi gạt nước mắt, sắp xếp lại đồ đạc vào vali kéo. Đồ của Quốc tôi không cho vào cùng. Anh đứng lặng nhìn tôi, nhẹ giọng:
– Em không thích Trinh anh đã biết từ trước, không lẽ Trinh tự mình chịu sặc nước sao? Việc cô ấy sặc nước không thể là giả!
– Chị ta chính là loại người như vậy!
Điều này là khó tin với bất cứ ai, nhưng với Trinh thì lại là sự thật. Quốc không bị lừa trước vẻ như chết rồi của Trinh, cô ta quả thật gần chết đuối, việc này không cần diễn mà cô ta liều mạng lựa chọn. Quốc im lặng suy nghĩ, anh không muốn phải nghi ngờ cô em gái tốt vui vẻ của mình nhưng trước phản ứng của tôi, anh buộc phải làm việc này.
– An… em kể lại mọi chuyện cho anh!
Tôi sững lại, cảm giác ấm ức được giải tỏa khiến tôi tủi thân rơi nước mắt. Tôi sụt sịt kể lại mọi chuyện, nghi ngờ Trinh thuê hai đứa con gái người Nhật kia hợp tác diễn trò. Quốc gật đầu, anh gạt món tóc ướt rượt trên trán trên má tôi sang một bên, ôm tôi vào lòng:
– Anh xin lỗi đã nghi oan cho em…
– Anh tin em rồi sao? Chẳng có bằng chứng…
– Anh tin.
Chỉ một câu vậy thôi, trời cao trong xanh như trở lại xua đi mây mù tăm tối. Tôi gật gật đầu trong lòng anh, cảm thấy bờ vai của tôi vẫn đủ rộng lớn để tôi tựa vào, khóe miệng khẽ cong lên. Anh vì tôi mà phủ nhận cô em gái tốt lớn lên bên anh, khi cô ta liều mình gài bẫy tôi… không phải như vậy là quá đủ cho tôi sao?
– Em muốn nói với anh một chuyện nữa, vì lúc trước sức khỏe anh không tốt, em cũng không muốn lật tẩy chị ta với anh khi điều đó không cần thiết nên không kể cho anh biết. Vào buổi tối Tùng bị anh bắt nhốt, Trinh đã gọi em vào phòng riêng, chị ta nói chị ta có thể giúp Tùng bỏ trốn, với điều kiện em rời xa anh, nhưng… em đã không làm theo ý chị ta.
Thiên Quốc sững sờ như không tin vào tai mình. Anh hỏi lại:
– Em nói sao? Trinh nói có thể giúp Tùng bỏ trốn?
– Vâng…
– Anh đã luôn thắc mắc ô thông gió cao vậy mà Tùng trèo ra được, rất có khả năng có kẻ giúp hắn trốn ra, không loại trừ khả năng là Trinh.
Tôi gật đầu trước phán đoán của anh. Dù Trinh có giúp Tùng trốn ra thì cũng chưa tìm được điều gì cả. Quan trọng ở đây là Quốc có sự đề phòng với Trinh, điều tôi muốn chính là vậy. Ơn trời anh đã tin tôi!
– Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài có việc. Xong việc anh sẽ đưa em đi dạo tham quan thành phố này!
Tôi không biết anh đã nói gì với Trinh, nhưng ngay tối hôm đó cô ta giận dỗi bỏ về, không còn xuất hiện trong thế giới riêng của tôi và Quốc nữa. Anh cũng không dự buổi lễ trao bằng của cô ta mà cùng tôi đến những nơi nổi tiếng của Tokyo. Được cùng anh thả bộ trên những con phố sầm uất, được nắm tay nhau đi khắp mọi nơi, tôi mới thực sự cảm thấy mình được thả lỏng đầu óc sau những ngày căng thẳng. Đứng bên anh cùng ngắm nhìn đỉnh núi Fuji, tôi ngả người vào lòng anh, vòng tay anh liền ôm lấy tôi, cọ má anh lên má tôi anh nói:
– Tiếc rằng thời gian gấp rút, dịp khác chúng ta sẽ quay lại đây! Cho em biết một tin, đã có tin tức về kẻ cuối cùng của nhóm thợ gỗ.
Đã có tin về hắn… đã có rồi… Cơn xúc động làm tôi khẽ run lên, hốc mắt cay xè vội giục Quốc:
– Tin gì vậy… anh nói cho em biết đi!
– Có thông tin hắn đã xuất gia trong một ngôi chùa nằm ở tỉnh M. Người của anh đang tìm danh tính ngôi chùa.
Tôi hừ nhạt. Một kẻ tội lỗi đầy mình nghĩ xuất gia là rũ bỏ được sao? Bao năm gây tội nghiệt quá lớn, một lúc hai mạng người, có thể lương tâm không tha cho hắn nên hắn chịu không nổi, xem như chính là quả báo nhãn tiền cho hắn.
– Mình về Việt Nam thôi anh! Em muốn biết rõ mọi việc! Nếu được, em mong đến gặp hắn để tận mắt chứng kiến hắn là kẻ nào, mong tận mắt chứng kiến hắn phải trả giá trước pháp luật trả lại trong sạch cho bố em!