Nơi Đâu Bình Yên - Chương 28
Tôi căm hờn rít lên, cơ thể tức giận đến kiệt sức ngả người vào lòng anh. Hoàng Thiên Quốc… người đàn ông của tôi giúp con đường tôi đi êm ái đến ngỡ ngàng, anh làm cho tôi mọi việc mà nếu tôi tự mình dò dẫm sẽ chẳng biết bao giờ mới thấy lối. Đặt lên má anh một nụ hôn thay cho lời cảm ơn sâu thẳm, tôi mỉm cười nhìn anh, bàn tay nhỏ siết chặt tay anh. Bàn tay ấm áp này của anh mãi mãi tôi sẽ nắm thật chặt, trừ khi anh buông tay trước, kẻ buông tay trước chắc chắn không phải là tôi!
Trở lại Việt Nam, Thiên Quốc có việc ở công ty nên anh để mình tôi trở lại biệt thự của bà Tâm. Việc tôi và anh đăng ký kết hôn bà biết, tối hôm ấy bà còn làm một bữa tiệc nhỏ chúc mừng chúng tôi. Biết ba anh không chấp nhận tôi, bà bảo:
– Kệ lão ấy, già rồi lẩm cẩm, nằm một chỗ có làm được tích sự gì đâu! Giờ không thương con dâu thì sau đừng có bảo cháu nội gọi bằng ông!
Tôi vẫn mỉm cười mỗi khi nhớ lại câu nói ấy của bà nội anh. Dạo này bà tham gia một hội phụ nữ mê du lịch nên hay đi đây đi đó ít khi có nhà, bà bảo chúng tôi cứ ở lại nhà bà cho nhà có hơi người. Việc ba anh không chấp nhận tôi là một chuyện, họ hàng hai bên gia đình anh cũng không chấp nhận con gái một tử tù như tôi khi thông tin này đã sớm bị ba anh phanh phui. Thành ra, đám cưới trong mơ của tôi và anh vẫn đang bị hoãn lại vô thời hạn hoặc chúng tôi chỉ có thể tổ chức một đám cưới không có mặt gia đình nhà trai trừ bà nội anh.
Sang thăm chị Yến, tôi đem ít quà từ Nhật Bản biếu chị cùng mẹ chồng. Hai người phụ nữ ở với nhau cũng êm ấm, xem như là chút may mắn của chị. Những tưởng đã có được hạnh phúc, vậy mà cuộc đời vẫn còn vùi dập chị, nghĩ đến lòng tôi lại quặn lên chua xót.
– An à em… chị có thấy ảnh trên f.b, đi chơi hẳn bên Nhật thích quá nhỉ?
Chị Yến nở nụ cười chào đón khi thấy tôi. Bụng chị đã nhô rõ ở tháng thứ bảy, đứa bé trong bụng chị sẽ là một tiểu công chúa nhỏ, tương lai ngôi nhà này sẽ là ba người phụ nữ ở với nhau… Tôi nhoẻn miệng cười, chào bác gái bước vào nhà. Việc Tùng mất tích vì lý do gì bác không được biết, nếu biết chỉ sợ bác sẽ chẳng thể nào chấp nhận tôi.
Bác cười hiền hậu hỏi:
– Cái An đấy à cháu? Bác chưa thấy chồng mày bao giờ, sao không bảo nó sang đây ăn cơm cho ấm cúng!
Chị Yến ái ngại trả lời đỡ tôi:
– Chồng An bận lắm mẹ ạ, với cậu ấy cũng ngại nhà mình toàn phụ nữ.
Quốc không muốn đối mặt với chị Yến cũng như chiều ngược lại, chỉ là không bài xích nhau, còn để thân thiết thì tiếc rằng không thể vì sự ra đi của Tùng. Cái chết của Tùng vẫn bao phủ một màu u ám cho không khí nơi này. Mẹ anh vẫn không nguôi thương nhớ con mà khóc đến mờ cả mắt. Cuộc đời bà chỉ có mỗi cậu con trai là niềm tự hào, là chỗ dựa vững vàng khi xế bóng, vậy mà ông trời nỡ cướp anh đi, chẳng còn nỗi đau nào có thể lớn hơn. Lúc này đứa nhỏ trong bụng chị Yến như một mầm hi vọng thổi ánh sáng vào đôi mắt mờ đục của bà, bà thương chị Yến cũng như thương cháu gái nên chẳng khi nào nặng lời với chị.
Tôi kéo chị Yến ra một góc, nói nhỏ với chị về tình hình điều tra vụ án năm xưa của bố tôi. Chị cắn răng vào môi, quay mặt đi để khóc. Bao năm khốn khổ chịu đựng chị chỉ mong một ngày bắt hắn phải chịu trả giá cho tội ác ngày nào, giờ sắp đến lúc chị có thể mỉm cười trước vong linh của bố tôi rồi.
Chị siết chặt tay tôi, âm giọng run run cảm kích:
– Em gửi lời cảm ơn đến Quốc giúp chị… Chúng ta mãi mãi biết ơn cậu ấy!
– Anh Quốc nói chúng ta thiếu vật chứng, vụ án đã trôi qua quá lâu… Thế nên lần này tìm được hắn, anh ấy muốn chính hắn phải khai nhận. Chỉ như vậy mới có thể đưa hắn ra tòa…
Chị gật đầu, gạt nước mắt chị nói:
– Chị tin ở Quốc. Nếu được chị muốn gặp cậu ấy, mong cậu ấy đừng ngại…
Tôi vỗ tay chị trấn an:
– Vậy cuối tuần này em sẽ đón chị sang chơi, ở đây gặp gỡ không tiện.
Không để mẹ chồng chị nghĩ ngợi chị gật nhẹ, đẩy tôi ra ngoài, tôi cũng xin phép về làm bữa tối cho Quốc. Những ngày hè tôi có thời gian nấu ăn, tự nhiên lại phát hiện mình có đam mê bày biện. May mắn Quốc dễ tính nên món nào tôi nấu anh cũng khen ngon, khen nhiều làm tôi nghi ngờ chẳng biết có ngon thật hay không nữa. Tối nay tôi làm canh cua mồng tơi đậu rán đặc sản ngày hè chờ Quốc về, có hai cô giúp việc phụ tôi nấu nướng nên việc bếp núc chẳng mấy vất vả.
Ăn xong bữa tối chưa bao lâu, anh nói nhỏ vào tai tôi:
– Đêm nay có trò hay, em có chịu mất ngủ vài đêm không?
Tôi ngạc nhiên tròn mắt nhìn Thiên Quốc, nhất thời chưa hiểu chuyện. Trò hay mà anh nói là gì? Anh mím môi cười giải thích:
– Đã tìm được hắn. Một kẻ tin vào tâm linh chắc chắn sẽ biết sợ, thế nên chúng ta thử cho hắn sợ một phen xem sao.
Tôi đã hiểu ý định của Quốc. Vì không có vật chứng trong tay, chỉ có thể dựa vào lời khai của hắn, thế nên đánh vào tâm lý là tốt nhất. Anh mỉm cười bẹo má tôi:
– Cứ nghỉ ngơi một lát, tám giờ tối nay chúng ta xuất phát. Sẽ phải ở khu vực chùa Thiên tỉnh M mấy ngày.
Lòng hồi hộp tôi chẳng thể nào chợp mắt. Quốc nhớ tôi từng nói tôi muốn gặp hắn, muốn tận mắt chứng kiến hắn phải chịu trừng phạt nên cho tôi tham gia kế hoạch, bản thân anh cũng tham gia cùng tôi. Mười giờ, nhóm vệ sĩ đưa tôi và anh đến khu vực rừng núi nơi có ngôi chùa mà kẻ thù của bố con tôi đang trốn tránh. Tôi không biết mặt hắn nhưng từ sớm anh đã cho tôi xem ảnh. Hắn tên Lê Hữu Tiến, đầu cạo trọc, mặc áo nhà sư, tuổi tác lúc này trên dưới năm mươi. Cửa chùa không phải là nơi giúp hắn thoát bỏ mọi tội lỗi, nhất là khi hắn đã giết tận hai mạng người!
– Em có phải làm gì không anh?
– Không cần. Em cầm theo cái này rồi đi cùng anh.
Quốc đưa cho tôi một cái ống nhòm nhìn được trong bóng tối, bản thân anh cũng có một cái. Chúng tôi nấp ở một lùm cây chờ đợi. Tiếng ve cùng tiếng dế kêu rỉ rả bên tai, không gian thanh vắng tinh khiết thơm hương cỏ cây hoa lá, chỉ tội nhiều muỗi nhưng chúng tôi đã thoa thuốc muỗi đầy đủ, lại mặc quần áo dài che kín cơ thể.
Ngôi chùa nhỏ này có bốn vị sư tụng kinh niệm phật cùng khoảng mười đồ đệ, Tiến là một trong bốn “vị sư” đó. Ban ngày chùa có nhiều khách vãng lai nhưng đêm đến thì hoàn toàn tịch vắng.
Mười hai giờ đêm, tiếng loa phát ra những âm thanh rờn rợn, quả thật nếu không biết trước kế hoạch của Quốc thì chính tôi cũng lạnh gáy. Hệ thống âm thanh anh trang bị cho việc này tốt đến mức âm vang như thật. Âm thanh phát ra những tiếng gọi “Tiến ơi!”, “Tiến ơi!”, “Trả mạng cho tao!”… ám ảnh chỉ bật khi hắn ra ngoài đi nhà xí. Quả nhiên ngay sau khi định thần được, thần sắc hắn tái mét đi, hắn run rẩy quát to:
– Đứa nào làm trò? Bước ra đây!
Tiếc cho hắn, âm thanh vẫn vang vọng theo hắn vào tận trong nhà. Từ lúc đấy không thấy hắn ra ngoài nữa. Kết thúc một đêm, loa cũng được người của Quốc thu lại, tôi cùng anh mệt mỏi trở về nhà nghỉ gần chùa. Được chui vào vòng tay anh tận hưởng không khí thanh sạch núi rừng cũng rất tuyệt!
Ngày hôm sau, Tiến cho các đệ tử tìm kiếm loa khắp nơi. Hắn tin có kẻ cố tình chơi đểu hắn, nhưng đệ tử chẳng thể tìm thấy gì hết. Kẻ có gan giết người như hắn chắc chắn không phải là một kẻ dễ dọa.
– Tối nay anh định làm gì?
Tôi vừa ăn tối vừa hỏi Quốc. Anh nhún vai đáp:
– Sẽ có trò hay tiếp theo.
Một hồi anh nói tiếp:
– Trinh đã khai chính cô ta cho người kéo Tùng khỏi căn nhà hoang đó.
Tôi lặng đi nhìn anh. Kẻ quỷ quyệt như Trinh đã phải khai, chắc chắn anh đã phải dùng biện pháp mạnh với cô ta. Anh lắc đầu nói tiếp:
– Việc hắn chọn cách bơi qua sông… chính người của Trinh xúi bẩy đe dọa hắn! Cùng đường hắn đành phải nhảy xuống.
Thì ra… kẻ thực sự hại Tùng lại là Trinh! Cô ta muốn Tùng chết để khắc sâu mâu thuẫn giữa tôi và Quốc, khi cô ta không thể thuyết phục tôi rời xa anh. Cô ta là kẻ độc ác đến cùng đường! Tôi tức đến run người khi biết âm mưu của cô ta, kẻ đê hèn đốn mạt, ném đá giấu tay như cô ta quả thật không còn từ gì để nói!
– Em muốn Trinh phải trả giá! Chị ta quá ác độc mất hết nhân tính!
– Một khi chưa tìm được xác Tùng, không có gì để làm chứng.
Tôi nghẹn giọng gật đầu. Thực ra nếu tìm được thi thể của Tùng thì chính Quốc cũng có nguy cơ bị cảnh sát điều tra đến. Từ lúc Tùng lao xuống sông đến giờ, hi vọng tìm kiếm xác anh càng mong manh, coi như là không thể.
Đêm đến, tôi và Quốc lại ngồi ở vị trí như hôm qua để quan sát. Đêm nay Tiến vẫn liều mạng đi vệ sinh để nghe ngóng. Những âm thanh ghê rợn lại phát ra khiến hắn hoảng hốt co giò bỏ chạy. Vậy là việc dọa dẫm hắn đã thành công bước đầu. Hắn không dám đi vệ sinh nên bắt một đệ tử đi đổ bô cho hắn. Qua ống nhòm hồng ngoại, cả tôi và Quốc đều sững sờ khi nhìn người đệ tử cao lớn cầm bô đi về phía nhà vệ sinh. Anh ta… chính là Tùng!
– Anh… có nhìn được mặt người đệ tử kia không?
– Có. Hắn chính là Tùng.