Nơi Đâu Bình Yên - Chương 29
Tôi cay xè sống mũi, muốn lao ra ngay lập tức nhưng Quốc nhanh chóng ngăn tôi lại.
– An, bình tĩnh! Tùng còn sống nhưng lại ẩn náu ở đây coi như mình đã chết, em biết vì sao không? Hắn sợ bị cảnh sát tóm được vì đã tiếp tay cho lão Vinh ám sát anh! Tội tiếp tay giết người rất nặng, hắn đương nhiên hiểu rõ điều này. Hắn thà coi như mình đã chết còn hơn lộ diện. Nếu em cho hắn biết hắn đã bị lộ, hắn sẽ sợ hãi và tìm cách tháo chạy, không chừng vì bản thân mình hắn còn làm hại em! Hắn không tốt đẹp như em nghĩ, có thể hắn yêu chị của em nhưng bản chất hắn là một kẻ ích kỷ!
Tôi im lặng trước những phân tích của Quốc. Anh nói không sai, chỉ là tôi muốn bao biện cho tội của Tùng khi Tùng hành động bất chấp để cứu chị Yến.
– Người của anh sẽ tóm hắn giao cho cảnh sát. Em yên tâm, sẽ không xảy ra sai lầm như lần trước!
Tôi chấp nhận nghe theo sắp đặt của Quốc. Ngay khi Tùng từ nhà vệ sinh quay ra, người của Quốc nhanh như cắt bắt người. Tùng bị bọn họ đánh ngất vác lên vai tống vào chiếc xe hơi bảy chỗ đậu gần chùa. Tôi hạ ống nhòm, nhỏ giọng nói:
– Em muốn theo dõi nơi Tùng bị nhóm anh bắt giữ, cũng muốn hỏi anh ta nhiều điều.
– Được. Anh sẽ để camera ở đó, em cần hỏi gì cứ hỏi, người của anh sẽ truyền lời cho hắn.
Tôi gật đầu tiếp tục quan sát. Gã Tiến chờ mãi mà người đệ tử không vào, gã ta bồn chồn lại phải đi ra.
– Đồ ăn của hắn tối nay chắc hẳn rất là thú vị!
Quốc nhếch môi cười nhạt, tôi hiểu người của anh đã xử lý khoản này khiến gã buộc phải ra ngoài nhiều. Lần này những bóng trắng lướt qua lướt lại dọa nạt cùng âm thanh sống động khiến hắn ngỡ ngàng quỵ gối, gã quỳ lạy những vong linh bị gã làm hại, những lời của gã đều bị ghi âm lại. Tên của bố tôi, tên của tay chủ gỗ đều có trong miệng gã. Vậy là sau bao nhiêu năm lẩn trốn, còn lên chùa tu tập với mong cầu thoát nghiệp gã cũng đã tự mình khai ra mọi tội lỗi. Tôi xúc động trước những gì nghe được qua file ghi âm, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài. Cảnh sát sẽ sớm đến tìm gã để bắt gã phải chịu mọi tội lỗi đúng với gã!
Tùng bị người của Quốc nhốt vào một nhà kho cách không xa ngôi chùa, bọn họ vẫn cho anh ta ăn uống cẩn thận, chờ ngày đưa anh ta về thành phố giao nộp cho cảnh sát. Tôi giận Tùng vô cùng vì anh ta không lộ mặt khiến bao người khốn khổ. Chị tôi mang thai một mình héo úa gầy mòn vì ngóng chờ tin anh ta. Mẹ anh ta ngóng con mà hai mắt mờ đi. Tất cả chỉ vì anh ta sợ phải đối diện với pháp luật, muốn làm lại cuộc đời mới với thân phận mới. Tùng đi tập tễnh, chân anh ta vẫn còn bị thương. Trong thời gian dưỡng thương anh ta náu mình ở chốn này, tiếc rằng anh ta đã bị chúng tôi bắt gặp hết sức tình cờ. Ban ngày anh ta còn không ra mặt, chỉ tối đến nghĩ không có ai mới xuất hiện. Thật là hèn mạt!
Tôi nhờ người của Quốc hỏi Tùng nhưng anh ta lầm lì không khai một tiếng nào, chỉ khi nhắc đến cái thai trong bụng chị tôi được bảy tháng anh ta mới ôm mặt khóc. Anh ta xin cho gặp chị Yến.
Được đưa đến gặp Tùng, chị Yến như quỵ ngã, vừa trách giận lại vừa mừng rỡ, nói gì thì nói chị vẫn mừng nhiều hơn là giận. Tùng nắm tay chị Yến, đôi mắt đỏ hoe nghẹn giọng giải thích:
– Anh xin lỗi vì để em phải buồn, anh không biết em mang thai vất vả… Anh muốn khỏi chân sẽ bí mật về tìm em, đưa em đi trốn, mình cùng làm lại cuộc đời, tiếc rằng anh bị bắt sớm quá!
Chị Yến gật đầu, hai mắt ướt nhòa. Chị tin những lời Tùng nói, bởi Tùng lựa chọn cứu chị mà mất tất cả, anh sẽ không bỏ rơi chị. Tôi cũng như chị, chỉ biết tiếc nuối, biết căm giận lão Vinh khốn nạn đẩy anh chị vào cảnh này.
Nhìn qua camera, hốc mắt cay xè tôi siết chặt tay Quốc:
– Anh… liệu có thể không giao Tùng cho cảnh sát… cho anh ấy được tự do không anh? Tha cho Tùng cũng chính là tha cho tất cả những kẻ có liên quan… Tùng vào tù cũng chẳng thể giúp ích được gì, chỉ khiến anh chị ấy phải xa nhau, đứa bé sẽ không có bố…
Quốc im lặng, một hồi anh thở hắt ra chấp nhận:
– Hắn không chết coi như là may mắn cho tất cả. Anh sẽ giúp hắn có thân phận mới, tốt nhất hắn và chị gái em nên rời khỏi Việt Nam vì hắn vẫn trong diện truy nã của cảnh sát.
Tôi mừng rỡ gật đầu, dù phải xa chị Yến tôi không muốn chút nào nhưng hoàn cảnh là vậy, anh chị hạnh phúc ở bên nhau là đủ để tôi mừng cho họ. Việc ở chùa Thiên như có thần phật độ trì mà mọi chuyện đều êm đẹp.
Được tin Quốc tha cho Tùng, chị Yến thêm một lần biết ơn anh, chị nói nhất định muốn được gặp anh một lần trước khi chị cùng Tùng sang Mỹ. Tôi truyền đạt lại ý của chị cho Quốc, anh gật đầu chấp nhận:
– Chị gái của vợ anh cũng muốn gặp một lần. Em cứ sắp xếp mời chị đến nhà mình ăn tối. Còn Tùng, anh không muốn gặp hắn.
Cuối tuần, chị Yến được vệ sĩ của Thiên Quốc đưa sang biệt thự nhà bà Tâm. Tôi cùng hai cô giúp việc bày biện những món chị thích, Quốc cũng có mặt trong bếp để góp tay hỗ trợ. Cảm giác trong lòng rộn rã làm tôi không lúc nào khép được miệng. Với tôi, hạnh phúc là khi được ở bên hai người tôi yêu thương nhất. Chị Yến có chút khép nép trước Quốc, anh nhẹ nhàng hỏi han chị vài điều, dần dần chị cũng thoải mái hơn. Lúc ra về, chị siết tay tôi, tròng mắt đỏ hoe chị xúc động nói:
– An, chị mừng vì em có một người chồng tốt như cậu ấy, hãy luôn trân trọng hạnh phúc mà em có… dù chị ở đâu cũng sẽ dõi theo em…
– Anh Quốc cũng đã rút đơn kiện anh Tùng… chờ mọi chuyện lắng xuống… em tin anh chị có thể quay lại Việt Nam, lúc ấy chị em mình sẽ được gần nhau.
Chị Yến đi rồi, Quốc ôm vai tôi nhìn theo bóng chiếc xe hơi dần khuất. Anh xoay người tôi lại để tôi đối diện với anh, khóe miệng anh cong lên hài lòng:
– Từ giờ em chỉ được tập trung tâm trí vào anh thôi đấy!
– Chẳng lẽ… anh ghen với chị em?
Tôi phì cười nhìn vẻ nhún vai thừa nhận của anh. Con người kiêu hãnh này lựa chọn tôi làm vợ, may mắn mười đời cho tôi còn chưa hết, anh lại còn yêu tôi như thể thế giới này chỉ có mình tôi vậy, mỗi phút giây ở bên anh tôi đều cảm tưởng mình đang ở trong một giấc mơ có thật.
Cuộc sống ngọt ngào bên Thiên Quốc chớp mắt cũng đã ba năm, tôi đã hoàn thành khóa học đại học và chuẩn bị theo học tiếp chương trình để thành một luật sư. Tôi chưa muốn một đám cưới khi bản thân còn đang học đại học, hơn nữa gia đình Quốc vẫn không chấp nhận tôi dù vụ án năm xưa của bố tôi được lật lại và minh xét. Không lâu sau khi gã Tiến bị bắt, bố tôi đã được minh oan, chị em tôi còn nhận được một số tiền đền bù, dù chẳng là bao so với cuộc đời tủi cực của chị em tôi nhưng cũng là sự an ủi lớn cho chúng tôi. Suy cho cùng, gia đình anh chê tôi không tương xứng với anh, tôi chỉ xứng đáng làm nhân tình của anh chứ không phải một người vợ danh chính ngôn thuận được công nhận. Ba anh – ông Hoàng Thiên tin rằng một ngày anh sẽ chán tôi và kết thúc mối quan hệ vô nghĩa này như cách sống mà ông ta lựa chọn.
Thời gian gần đây ông Thiên đã có thể dùng xe lăn đi bất cứ đâu ông ta muốn, với sự hỗ trợ của một nữ y tá trẻ nóng bỏng, chính vì vậy tôi càng mệt mỏi hơn mỗi khi ông ta qua biệt thự nhà bà Tâm. Sức khỏe bà Tâm thời gian này có chiều hướng giảm, bà thường ở nhà, tính tình cũng trầm lắng hơn. Mỗi lần sang thăm mẹ, ông Thiên hết sức khó chịu khi tôi có mặt ở đó, nhiều khi ông ta còn nói những lời khó nghe khiến tôi ấm ức.
– Ba, vợ chồng con sẽ dọn khỏi đây!
Thiên Quốc bực bội đập đũa xuống bàn, đanh mặt nói một câu khi ông Thiên chê thức ăn tôi nấu, còn nói tôi không có giáo dục nên mới vụng về như vậy. Tôi đá nhẹ chân Quốc, ý nói tôi không sao cả. Bà Tâm thích không khí đông vui nên không muốn chúng tôi rời đi, giờ tôi và anh dọn ra ngoài bà sẽ rất buồn.
Quốc không đôi co thêm, anh kéo tôi lên nhà, dọn quần áo cho vào vali. Tôi buồn bã níu tay anh cùng đứng dậy:
– Anh… cứ kệ ba, thỉnh thoảng ba mới sang đây thôi mà…
– Nơi này vẫn là nhà của ba, em sẽ không sống yên với ông ta đâu! Không cần chịu đựng, giờ chúng ta quay lại căn hộ kia.
– Bà vẫn còn ốm… hay để bà khỏe đã anh!
– Bà có người lo rồi, em lo cho bản thân em đi!
Tôi mỉm cười trước tình cảm của anh. Đưa ngón tay vuốt ve chiếc cằm mới được anh cạo nhẵn, tôi hôn lên môi anh. Anh nhắm mắt lại, gật nhẹ:
– Em đã tốt nghiệp đại học, chúng ta làm đám cưới được rồi, cũng nên sinh con.
– Em sẽ sinh con, nhưng đám cưới thì… gia đình anh…
– Có sao đâu, chỉ cần hai chúng ta cùng bạn bè ủng hộ.
– Ba anh vẫn là người làm chủ Kim Hoàng, nếu như ông ấy không đồng ý mà anh trái lời… em sợ hậu quả khó lường. Hơn nữa, công ty xây dựng uy tín bao năm, nếu việc anh làm đám cưới bất chấp gia đình lộ ra ngoài, em sợ có những tin đồn không hay.
Anh im lặng như chấp nhận nghe lời khuyên giải của tôi. Kim Hoàng vẫn là công ty của gia đình họ Hoàng, của ông Hoàng Thiên. Bọn họ không chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể sẽ làm nhiều trò phá đám chứ không đơn thuần là nín nhịn mặc kệ cho qua. Trên danh nghĩa Hoàng Thiên Quốc vẫn chưa lấy vợ, không một bài báo nào có thể tồn tại khi đề cập đến cuộc hôn nhân của anh với tôi. Kể cả chiếc nhẫn anh đeo trên tay cũng không có ý nghĩa gì cả.
– Được rồi, trước mắt chúng ta dọn ra ngoài!
Căn hộ trải qua quãng thời gian dài không có người ở nhưng thỉnh thoảng Quốc vẫn thuê người đến lau dọn, được sống trong không gian riêng tư tôi mới thực sự hiểu cảm giác của vợ chồng son. Hít một hơi bầu không khí tự do, tôi chợt nóng mặt nhìn ánh mắt hiếu kỳ của anh:
– Em úp ảnh của anh xuống từ bao giờ thế?
– Nhìn phát ghét, em tha không vứt đi thì thôi!
Quốc cười, chủ động dẹp chúng sang một bên.
– Có gì đâu, ảnh này chụp đợt anh tốt nghiệp đại học, Trinh sang thăm anh, anh đưa Trinh đi mấy nơi cùng đám bạn.
– Thế mà em nghĩ… anh và chị ta… yêu nhau đấy! Em thấy Trinh cũng xinh, lại dịu dàng, còn yêu anh nữa… anh cũng quý mến chị ta, sao hai người không yêu nhau?