Nơi Đâu Bình Yên - Chương 31
Quốc lướt ánh mắt khinh miệt về đứa con gái trước mặt. Cái Chi sững sờ trước hình ảnh vợ chồng tôi từ phòng siêu âm bước ra. Hôm qua nó đã biết tôi mua que thử, hôm nay lại thấy chúng tôi đi khám, trong đầu nó nghĩ gì tôi có thể hiểu. Vẻ ghen tuông đến tím tái của nó hiển hiện trước mắt tôi, nó lập tức lao đến tôi như muốn xả cơn tức tối khó chịu nhưng đương nhiên nó không có cơ hội đó.
– Cô làm cái gì thế?
Quốc quát to ngăn cô ta lại, nào ngờ cô ta xỉu ngay khi chạm vào tay anh. Anh hừ một tiếng, lại phải bế cô ta vào trong phòng cấp cứu. Tôi lắc đầu đành bước theo.
– Cô này vừa mới p.h.á t.h.ai xong, người còn yếu nên ngất đi thôi, anh chị không cần lo.
Chị bác sĩ nhìn qua liền chép miệng. Quốc không muốn mất thời gian hơn, anh kéo tay tôi bước ra ngoài.
– Đúng là một giuộc giết người!
Anh thẳng thắn nói lời khinh bỉ Chi. Anh chẳng lạ gì cô ta cũng như chiều ngược lại vì anh từng có thời gian dài hợp tác với nhà họ Vương.
– Em nên cẩn thận với cô ta!
Anh cau mày bực bội khuyên tôi. Đưa tôi đến văn phòng luật anh cũng đến công ty. Mấy ngày tiếp theo tôi sống trong hồi hộp, vừa mừng lại vừa lo, que thử mỗi ngày một đậm dần cho tôi hi vọng lớn lao dù cảm giác ốm nghén của tôi vẫn chưa rõ ràng.
Một tuần từ thời điểm khám thai lần trước rơi vào đúng buổi họp sớm của Quốc nên tôi quyết định sẽ đến Kim Hoàng chờ anh, khi nào anh xong việc hai vợ chồng sẽ cùng đi khám.
– Chồng tôi có trong phòng chứ?
Cậu thư ký nhìn tôi có chút áy náy nói:
– Anh ấy vừa họp về lại có khách, chị thông cảm chờ một chút!
Tôi gật nhẹ ngồi chờ bên ngoài, cũng không thể đường đột xông vào đó. Nào ngờ kẻ từ phòng làm việc của anh bước ra lại chính là cái Chi! Hôm nay nó bước chân đến công ty Kim Hoàng nên ăn mặc tử tế hơn hôm trước dù vẫn khoe đường cong triệt để. Thấy tôi, khuôn mặt trang điểm đậm của nó nhếch lên một nụ cười, còn thả một câu khi bước qua tôi:
– Mày cứ chờ kịch hay đi!
Con khốn này lại làm cái trò gì chứ? Chẳng phải nó hận Quốc đến tím mày tím mặt hay sao, còn đến đây gặp anh làm cái gì?
Tôi gõ cửa phòng Quốc, âm giọng còn bực bội của anh vang lên:
– Mời vào!
Vừa thấy tôi, khuôn mặt đỏ tía của anh có chút sửng sốt giật mình. Anh gượng một nụ cười hỏi tôi:
– Sao em không gọi cho anh trước?
– Vợ muốn tạo bất ngờ cho chồng, có gì không được sao?
– Không… anh rất vui. Lại đây!
Anh vẫy tay tôi, dường như anh quên mất hôm nay là tròn một tuần tái khám theo lịch hẹn. Lòng tôi rộn lên chút buồn nhưng cũng không muốn giận anh vì chuyện này, chỉ nhắc anh:
– Anh quên hôm nay em khám lại à… Em rất hồi hộp được nhìn thấy con mình!
Quốc hơi sững lại một chút, anh à lên một tiếng, gãi gãi đầu:
– Anh xin lỗi… dạo này công việc bù đầu quá!
– Không sao… Ban nãy cái Chi đến gặp anh có việc gì vậy?
– Em gặp cô ta à? Cũng không có gì, cô ta muốn xin việc ở Kim Hoàng, tất nhiên anh không đồng ý!
Tôi chau mày hỏi:
– Lạ nhỉ, cô ta không hận anh sao?
– Có những con người không có tự trọng. Vợ yêu, chúng ta đi thôi!
Tôi không muốn nghĩ thêm, cũng không muốn tin Quốc nói dối tôi nên quyết định tin anh, dù câu đe dọa của Chi vẫn khiến tôi có gì đó lấn cấn trong lòng.
– Chúc mừng vợ chồng nhé… thai đã làm tổ rồi đây này… anh chồng nhìn thấy không?
Hai mắt Quốc lấp lánh như hai vì sao nhìn chấm đen nhỏ xíu trên màn hình, anh xúc động gật đầu, khẽ đáp tiếng “vâng” nghèn nghẹn trong cổ họng.
– Thai được năm tuần, có cả tim thai rồi, yên tâm luôn nhé!
– Cảm… cảm ơn bác sĩ!
Quốc siết chặt lấy tay tôi, anh đưa tay tôi lên miệng hôn như thể hiện niềm cảm kích cùng phấn khích. Người chồng mà tôi yêu thương nhất đang hạnh phúc, niềm hạnh phúc lớn đến mức này khiến tôi cảm thấy không thực, chỉ biết cố gắng trấn tĩnh những cảm xúc quá lớn trong lòng. Hành trình phía trước còn nhiều gian nan nhưng tôi đã có trong mình đứa con quý giá của tôi và anh, còn hạnh phúc nào có thể lớn hơn?
Tôi vui mừng gọi zalo cho chị Yến báo tin, đến lúc này tôi mới dám nói với chị, sợ chị biết sớm lại lo lắng như tôi của một tuần vừa qua. Bé gái xinh xắn của anh chị đã lên ba, đáng yêu vô cùng, nó thường xuyên bi bô với dì nó là tôi qua điện thoại nên dù xa nhau nhưng hai dì cháu vẫn rất thân thiết. Tiếng chị Yến mừng rỡ vang lên:
– Tuyệt quá rồi… Chị chúc mừng hai em… Chúc mừng em gái… chị mừng quá… hức hức…
Chị lại mít ướt rồi, chị cứng cỏi nhưng trước niềm vui lại mau nước mắt vô cùng. Tùng sang Mỹ có thân phận mới, rời xa đời luật sư anh làm việc chân tay, chị cũng học nghề nail và nhận ra có năng khiếu với nghề này. Có tình yêu, có sợi dây gắn kết, anh chị lúc nào cũng vui vẻ.
Một tuần sau đó, tôi và Quốc đang ăn cơm tối, bỗng điện thoại của anh đổ chuông. Tôi hơi nhíu mày khi thấy anh cầm điện thoại đem ra ngoài, không muốn tôi nghe cùng. Bình thường anh không thế này!
Khi anh quay trở lại, tôi nhẹ giọng hỏi:
– Anh… ban nãy ai gọi anh vậy, sao phải đem ra ngoài?
– Chuyện công ty thôi… vợ yêu đang có thai, anh không muốn em bận tâm.
Anh đứng dậy dọn bát đĩa vào máy rửa bát, lúng túng thế nào lại làm rơi cả bát, may bát sứ rơi xuống lớp thảm dày dặn nên không vỡ. Tôi cảm thấy anh đang đối diện với chuyện gì đó bồn chồn, thế nên ôm chặt lấy anh từ phía sau, áp má vào lưng anh hỏi khẽ:
– Vợ chồng có gì cũng phải chia sẻ với nhau chứ… Không biết chuyện gì em càng lo lắng hơn!
Anh xoay người lại, nắm chặt hai tay tôi đưa lên miệng hôn nhẹ, trấn an:
– Em không cần phải suy nghĩ gì hết, chỉ cần yên tâm dưỡng thai! Chuyện học việc ở văn phòng luật, nếu không gấp thì xin nghỉ, sinh xong hãy tiếp tục sẽ tốt hơn!
– Không sao mà anh… Bác sĩ nói thai khỏe, em vẫn làm việc bình thường được. Mới vào đó làm nên em cũng chỉ lo giấy tờ sổ sách thôi chứ chưa phải đi lại.
Quốc ừm nhẹ một tiếng, anh lấy quần áo vào nhà tắm. Tiếng xả nước vang lên đều đặn. Điện thoại của anh để ngoài, cảm giác bức bối khiến tôi vô thức chạm đến, dù không muốn lén lút xâm phạm riêng tư của anh nhưng tôi tự bào chữa, là vợ anh tôi có quyền.
Tôi sững lại khi thấy anh đổi mật khẩu, trước giờ anh chỉ dùng một dãy số đơn giản. Bất chợt tôi bần thần, cảm giác cả người dở nóng lại dở lạnh. Quốc muốn ngăn tôi xâm phạm vào thế giới riêng của anh. Vợ chồng rồi… tại sao tự nhiên anh lại giấu giếm tôi? Có phải từ hôm biết tôi mang thai, tôi và anh thống nhất kiêng chuyện vợ chồng nên anh… tìm vui vẻ bên ngoài? Mới có mấy đêm thôi mà… Nhưng lúc trước hầu như ngày nào anh cũng muốn làm chuyện đó, có phải đột ngột ngừng lại khiến anh không thể kiềm chế mà ăn vụng? Phụ nữ mang thai cả nghĩ hay do hoàn cảnh khiến tôi buộc phải nghĩ… Tôi quyết định chờ Quốc tắm xong sẽ hỏi anh cho rõ!
Bất ngờ, điện thoại Quốc lại reo vang. Tôi nhìn màn hình, dãy số anh không lưu. Trái tim tôi đập liên hồi, nghĩ thế nào quyết định gạt nghe. Âm giọng đáng ghét của cái Chi vang lên bên tai:
– Anh Quốc, anh đã quyết định xong chưa?
Tôi ngỡ ngàng liền đáp:
– Mày nói chồng tao quyết định cái gì?
Nó nhận ra tôi, lập tức đổi giọng:
– À… ra là mày, liệu liệu mà giữ chồng đi chứ chồng mày và tao có nhiều kỷ niệm lắm đấy, mày biết câu tình cũ không rủ cũng đến không An?
Tôi nóng hết cả người trước câu nói cợt nhả của con mất nết này, đúng lúc Quốc bước khỏi phòng tắm. Anh sững người nhìn tôi cầm trên tay điện thoại anh, lập tức anh hỏi:
– Em… xem gì trong điện thoại anh?
Cảm giác ấm ức khiến tôi chẳng giữ nổi bình tĩnh, lập tức đặt cạch điện thoại xuống bàn, hai mắt đỏ hoe hướng về anh, sụt sịt:
– Anh đổi mật khẩu… anh bí mật giao du với con Chi!… Cái gì mà “tình cũ không rủ cũng đến”, cái gì mà nhiều kỷ niệm… Hóa ra anh từng yêu nó, giờ lại bí mật qua lại với nó khi tôi đang mang thai!
Có trong mơ tôi cũng không thể nào liên hệ được chuyện Quốc và cái Chi từng yêu nhau. Con nhỏ này được hưởng nét đẹp của mụ Hoa nên cũng xinh xắn hơn người, chỉ là với cái tính lẳng lơ của nó… cứ nghĩ người như Quốc sẽ không bao giờ thèm để ý, nào ngờ… anh cũng chỉ là một gã đàn ông sống bản năng hoa mắt với mấy đường cong phô bày khắp nơi của nó. Chỉ cần nghĩ đến thôi, cảm giác buồn nôn trong tôi như dội lên, tôi phải kiềm chế lắm mới không lao vào toilet.
Quốc cau mặt, anh giữ hai vai tôi, để tôi nhìn thẳng đôi mắt vằn đỏ vì tức giận của anh:
– Em suy diễn cái gì thế? Anh và cô ta chưa từng yêu nhau! Đừng để cô ta nói mấy lời đó lừa em!
– Suy diễn? Vậy tại sao cô ta lại có thể gặp anh, còn có thể gọi cho anh… rõ ràng anh và cô ta có giao du với nhau! Hơn nữa… dạo này anh còn giấu giếm em, đừng nghĩ em là con ngu mà không nhận ra!
Quốc nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, anh thở hắt ra:
– Em đừng nghĩ nhiều, sẽ không tốt cho sức khỏe. Anh đảm bảo với em, anh và cô ta không có gì hết! Trước đây hay bây giờ đều như vậy!
Anh nhất định không nói gì hơn những thắc mắc trong lòng tôi. Cách anh khẳng định dường như người đàn ông ngoại tình nào cũng dùng thì phải, tôi phải tin anh thế nào đây? Tôi chán nản bỏ vào giường nằm, mặt úp vào tường, lưng quay ra ngoài. Quốc dọn dẹp nốt ở bếp rồi cũng trèo lên giường ôm lấy tôi vỗ về:
– Vừa ăn xong nằm thế không tốt đâu… Em dậy uống thuốc bổ cho con đi, xong ra kia xem phim, anh bật phim hay cho em xem!