Nơi Đâu Bình Yên - Chương 33
Quốc vẫn cúi mặt, anh tìm đến đôi tay lạnh ngắt của tôi xoa xoa cho ấm lại. Tôi vẫn không biết phải đối diện ra sao với anh. Nếu như tôi biết chuyện sớm hơn… nếu như tôi biết gia đình anh cũng chính là kẻ thù của tôi… có chết tôi cũng không thể nào ở bên anh! Nhưng… giờ tôi đã là vợ anh, giờ tôi đang mang thai con anh… giờ tôi đã yêu anh, yêu đến đau đớn, đến mất lý trí để mặc anh siết chặt tay tôi trong bàn tay ấm áp của anh, để mặc anh đặt nụ hôn lên đó… Tôi phải làm thế nào, coi như không có chuyện gì mà tiếp tục yêu thương anh hay chấm dứt tất cả?
– Anh… có thể để em yên tĩnh một mình được không?
Tôi không biết phải thế nào… ít nhất lúc này tôi cần yên tĩnh! Tôi biết mình không thể nào buông bỏ tất cả, nhưng đối diện với sự thật tôi vẫn quá sốc.
– Được. Em đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng đến con. Anh ra ngoài nấu cơm… An, anh mong em vì con… vì anh mà chọn tha thứ…
Cánh cửa phòng ngủ khép lại, tôi chỉ biết khóc trong oán hờn, trong căm hận. Bố tôi chết oan ức, bao năm chị em tôi khốn khổ… một trong số những kẻ tội đồ là ông của anh… Nhưng anh không có lỗi, anh là ân nhân của chị em tôi, anh là người tôi yêu hơn tất thảy… Anh bao bọc tôi… anh cho tôi quá nhiều… anh để con khốn kia có cơ hội tiếp cận anh rồi có cơ hội phá hoại chúng tôi cũng vì tôi… anh muốn nó ngậm miệng không để tôi suy nghĩ… Mọi chuyện anh làm, tất cả đều vì tôi!
Vì anh, vì con, vì chính bản thân tôi… tôi tha thứ.
Tôi đã thông suốt đầu óc khi mùi mỡ hành thơm phức bay vào tận phòng ngủ. Từ tuần thai thứ sáu tôi bắt đầu nôn nao ốm nghén, tự nhiên lại thích món hàu nướng mỡ hành kinh khủng. Anh không thích món này nhưng vì tôi mà chiều chuộng, ngày nào cũng nướng cho tôi ăn.
Tôi không thể rời giường lâu nhưng có thể đi lại nhẹ nhàng để ăn uống vệ sinh. Đứng lặng sau lưng anh, tôi cứ ngẩn ngơ nhìn tấm lưng bận rộn của anh, cảm thấy muốn ôm lấy anh liền bước lại, choàng cánh tay mảnh dẻ vòng qua eo anh, áp má vào tấm lưng vững chãi.
Thiên Quốc khựng lại, anh đặt muôi xuống, nắm lấy hai bàn tay nhỏ của tôi. Dường như anh đang xúc động, cơ thể cao lớn khẽ run lên. Gỡ tay tôi anh xoay người lại, nâng cằm tôi lên đối diện với đôi mắt đỏ hoe của anh.
– An… cảm ơn em…
Tôi nhắm mắt, lắc đầu nói:
– Đừng nhắc lại chuyện cũ thêm nữa… hãy để mọi chuyện vào dĩ vãng anh nhé! Em chỉ có anh và con… Em cũng mong từ giờ anh đừng giấu em điều gì nữa, dù đau đớn đến thế nào em vẫn có thể chịu đựng được, điều em không chịu được chính là sự giấu giếm!
Quốc nghèn nghẹn trong cổ họng, anh gật đầu:
– Anh hiểu… Em hãy tin anh thêm một lần, có được không An?
– Vâng…
Quốc ôm chặt tôi vào lòng, sau đó anh bế ngang người tôi lên:
– Vợ yêu, từ giờ anh là đôi chân của em, là nô lệ của em!
Tôi phì cười, lòng vừa xót xa lại vừa dâng trào hạnh phúc.
– Hâm… anh là chồng em. Đơn giản vậy thôi!
– Em nằm nghỉ đi, được cơm anh sẽ mang vào phòng cho em.
– Em ra ngoài ăn được, chỉ hạn chế đi lại mang vác vật nặng thôi… với cả… tinh thần tốt nhất định con sẽ yên ổn anh ạ.
Tôi lưu luyến nhìn theo tấm lưng vững chãi kia trở lại với việc bếp núc. Từ ngày ở riêng, Quốc cũng cùng tôi nấu nướng rồi dọn dẹp, dần dần tôi đã quen với sự chăm sóc từ anh, từ lúc có bầu tôi lại càng được anh cưng chiều hơn nữa. Chuyện không thể thay đổi thì chỉ có thể chấp nhận, dù trong lòng tôi nỗi đau còn đó nhưng người tôi cần ưu tiên hơn tất thảy chính là anh!
Trong bữa ăn, tôi hỏi anh:
– Cái Chi thương lượng gì với anh vậy?
– Cô ta yêu cầu anh cho tiền và chỗ ở cho gia đình cô ta, thuốc men cho bà Vân, tống thằng Bảo vào trại cai nghiện. Có điều cô ta ngày càng quá đáng, cuối cùng anh phải dùng vũ lực đe dọa! Trưa nay người của anh đã cho cô ta một trận, có thể vì hận thù nên cô ta gửi mấy bức ảnh đó cho em.
Tôi gật nhẹ, hiểu thời gian qua con khốn đó đã hành anh thế nào. Chỉ vì sợ tôi biết chuyện, sợ tôi tổn thương mà anh đã chiều theo ý nó, có lẽ anh nghĩ làm vậy nó sẽ biết điều mà sống cho tử tế vì những gì anh cung cấp cho nó cũng là những gì nó đang cần nhất, vậy mà… loại người khốn nạn như nó không biết đâu là điểm dừng. Với những kẻ không biết điều như nó, chỉ có roi vọt may ra mới sáng mắt được!
– Em hiểu rồi… Anh không hiểu tính nó nên em có thể thông cảm. Tuổi thơ của em khốn khổ cũng còn vì nó nữa, chẳng qua em không thèm chấp nó mà thôi!
Tôi chưa từng kể với Quốc suốt tuổi thơ của tôi cái Chi bắt nạt tôi thế nào, cũng chẳng thèm ghi hận với nó. Giờ nó bị Quốc cho một trận, lại chẳng phá được vợ chồng tôi, chắc chắn nó sẽ chẳng yên. Quốc cấm nó liên lạc với tôi, chẳng hiểu thế nào, một buổi chiều khi tôi trở lại với công việc ở văn phòng luật, nó vẫn gọi cho tôi được, nhưng tôi sẵn sàng đối diện với nó hơn bao giờ hết. Số điện thoại gọi đến cho tôi là từ một sim rác. Âm giọng đáng ghét của nó vang lên:
– An, mày có biết… ông ngoại của Quốc… là kẻ đã đẩy bố mày vào chỗ chết không?
Tôi lạnh lùng đáp:
– Đó là chuyện của quá khứ, anh Quốc và tao không bị những điều này làm ảnh hưởng đâu, mày sống khốn nạn như vậy cảm thấy hạnh phúc lắm sao, tao chỉ thấy thương hại mày thôi!
Âm giọng gào thét của nó vang lên:
– Con nhà quê nghèo hèn rách nát, tao đảm bảo chúng mày sẽ phải hối hận vì coi thường tao!
Tôi không thèm chấp cũng không thèm lo sợ, chỉ nói với Quốc chuyện này để anh xem xét. Cái Chi như kẻ mất lý trí, nó đem video kia tung lên mạng. Hai nhân vật chính trong video là ông ngoại anh và bà mẹ tay chủ gỗ đều đã là người thiên cổ, điều nó muốn chỉ là khiến xã hội chửi rủa gia đình nhà ngoại của anh, khi ông bà ngoại anh chỉ có mẹ anh là cô con gái duy nhất, cũng có nghĩa anh là đứa cháu duy nhất của ông Thành. Sau đó không lâu Chi đã phải trả giá đắt khi cô ta cũng bị tung hê rất nhiều đoạn video gi.ường chiếu làm gái nhục nhã, con đường tương lai của cô ta cũng như nhà họ Vương chẳng biết sẽ đi đâu về đâu nhưng chắc chắn không có nhiều màu sáng. Sau lùm xùm về ông ngoại Thiên Quốc, Kim Hoàng có chút ảnh hưởng bởi những lời chửi rủa nhưng tựu chung lại cũng không đáng kể, điều đáng kể duy nhất lại là thái độ của nhà ngoại anh đối với tôi.
Gia đình nhà ngoại của Quốc ở thành phố thủ phủ tỉnh K. Bà ngoại anh biết chuyện rùm beng trên mạng liền gọi Quốc cùng tôi về quê. Thôn quê nhỏ bình yên của tôi cách nhà ngoại anh ba mươi cây số, chúng tôi đã rẽ qua thăm lại trên đường về quê anh.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên tôi cùng Quốc ghé thăm nhà cậu mợ tôi là khi tôi và anh chính thức ký vào cam kết vợ chồng, tôi muốn đưa anh về báo cáo bố mẹ tôi. Cậu tôi tóc bạc một mảng đầu, khuôn mặt nhiều sương gió cậu ngạc nhiên vô cùng khi thấy chúng tôi. Cậu xúc động nhìn tôi, ánh mắt ánh lên hối hận khi năm xưa không thể cưu mang chị em tôi. Bài vị của bố mẹ tôi vẫn còn gửi lại ở nhà cậu, coi như chút tình nghĩa cậu còn với chúng tôi. Ngôi nhà năm xưa của bố mẹ tôi đã bị phá đi xây dựng lại thành nhà ở khang trang ba tầng của người ta, giờ chẳng còn gì là kỷ niệm. Tựa vai anh ngắm nhìn quang cảnh thôn quê nhiều đổi khác, lòng tôi bùi ngùi nhớ lại những ngày xưa cũ. Kỷ niệm thuở nhỏ mờ nhạt trong tâm trí, chỉ đọng lại lời ru của mẹ, nụ cười của bố, dáng điệu học bài đến tận khuya của chị Yến…
Trong khu mộ hoang vắng, hai ngôi mộ cỏ mọc um tùm đặt cạnh nhau ghi tên bố mẹ tôi. Năm xưa chị Yến phải cố gắng lắm mới lo liệu cho bố mẹ tôi được thế này.
Thắp hai nén hương, tôi nhắm mắt gửi lời cầu khấn:
– Bố, mẹ, con gái út của bố mẹ lâu rồi mới có thể trở về thăm bố mẹ. Chúng con giờ đã trưởng thành, cũng đã có hạnh phúc riêng, may mắn vô cùng cho chúng con khi được gặp người đứng cạnh con đây, người ấy chính là con rể út của bố mẹ.
Quốc cũng nghiêm cẩn nhắm mắt chắp tay trước mộ, trầm trầm cất lời:
– Con cảm ơn bố mẹ đã đem vợ con đến thế giới này, để cho con gặp được người con gái tuyệt vời nhất. Con xin hứa với bố mẹ suốt đời này con sẽ che chở cho cô ấy!
Lời với người đã khuất vừa là lời anh hứa với lòng mình, vừa là lời anh hứa với tôi. Mỉm cười hạnh phúc, tôi gửi lời từ biệt bố mẹ, hứa sẽ quay trở lại đây chăm sóc mộ phần hai người thay chị tôi. Lần này trở lại thăm bố mẹ, thiên thần trong bụng tôi đã được ba tháng, tôi lại lẩm nhẩm những lời báo cáo cùng cầu khấn, người đứng cạnh tôi thì thẳng thắn xin lỗi bố tôi, còn xin bố mẹ tôi phù hộ cho mẹ con tôi trên chặng đường phía trước.