Nơi Đâu Bình Yên - Chương 34 - Kết
Rời khỏi quê tôi, chúng tôi thẳng tiến về nhà ngoại của Quốc. Hai từ môn đăng hộ đối rất đúng với ba mẹ Quốc, nhà ngoại anh trâm anh thế phiệt như một biệt phủ giữa thành phố núi. Chủ nhân của nó, ông Thành một thời lẫy lừng với vị trí chánh án tòa án nhân dân tỉnh giờ đã khuất bóng, chỉ còn vợ ông là bà Loan sống cùng mấy người giúp việc ở biệt phủ. Bà Loan vốn phản đối tôi và cháu ngoại bà vì tôi là con gái kẻ tử tù, chưa một lần bà ấy chấp nhận tôi. Đến khi bố tôi được minh oan, bà ấy chẳng nói gì nhưng tôi hiểu bà ấy vẫn không đồng ý vì sự thiếu tương xứng giữa chúng tôi. Chỉ đến khi chuyện xấu của chồng bà bị bung bét với nhiều điều tiếng, dường như bà cảm thấy có lỗi với tôi thì phải. Thái độ bà ấy đối với tôi nhẹ nhàng lại có chút gì đó áy náy, cũng không nhắc gì đến chuyện kia suốt bữa cơm.
Sau bữa tối, bà Loan mới thở dài, nhìn tôi bà nói:
– Chuyện năm xưa ông Thành có lỗi với nhà con, ta thay mặt ông ấy xin lỗi con… mong gia đình con tha thứ cho ông ấy.
Tôi nuốt nghẹn lắc đầu đáp:
– Bà… cháu đã không còn suy nghĩ gì nữa rồi bà ạ…
Bà ấy gật đầu, một hồi bà mỉm cười nói tiếp:
– Ta đã đi xem ngày đẹp, ngày mười tám tháng này, hai đứa thấy thế nào… Ba mẹ nó cưới nhau đi thôi kẻo thằng cu con hĩm trong bụng lại tủi thân!
Câu nói ấy cũng chứng tỏ bà Loan đã đồng tình cho tôi được làm cháu dâu của bà. Quốc cong mắt cười nhìn tôi, anh vui vẻ đáp:
– Bà xem rồi thì chắc chắn là chuẩn. Bà nội con thì chẳng bao giờ xem ngày, bảo ngày nào cưới cũng đẹp hết bà ạ!
– Bà ấy lúc nào cũng tồ tồ thế, chẳng chu đáo được như ta! Được rồi, mẹ thằng Quốc không may qua đời sớm, ta sẽ thay con bé lo liệu cho hai đứa!
Tôi vâng dạ, lòng dâng lên niềm ấm áp. Thù hận hay tha thứ là bản thân lựa chọn… vì anh, vì con… hai từ “tha thứ” mang cho tôi bình yên cùng hạnh phúc.
Đám cưới của chúng tôi được lên kế hoạch rộn ràng bởi hai người bà, chỉ có ba anh là không hài lòng nhưng hai mẹ đã ủng hộ ông ta cũng chẳng thể cãi. Chẳng thể nào đòi hỏi hơn, được hai nhà ủng hộ, đám cưới ngọt ngào của chúng tôi đã được tổ chức vào một ngày xuân ấm áp khi bé con trong bụng tôi chớm sang tháng thứ tư, bụng tôi hơi nhô một chút.
Ánh nắng xuân dịu dàng rọi chiếu, Hoàng Thiên Quốc của tôi đã đẹp trai lại càng đẹp đến mê đắm lòng người. Trong bộ váy cô dâu trắng tinh khôi thiết kế riêng cúp ngực khoe trọn vẻ xinh đẹp, tôi hướng đôi mắt rợp mascara về anh, ánh mắt tôi nhìn anh… ánh mắt kẻ đang yêu như rượu say sưa. Chồng tôi đứng đó, thân hình cao lớn trong bộ vest đen chú rể tinh xảo mỉm cười đưa tay đón lấy tôi, anh vừa kiêu hãnh lại vừa đầy thành ý… Tạ ơn trời đất, người đàn ông tuyệt vời ấy là của riêng tôi!
Cậu tôi đại diện nhà tôi đứng trên khán đài, còn nhà anh, hai người bà thay mặt cha mẹ anh nhận tôi làm dâu con nhà họ Hoàng. Ba anh ngồi xe lăn bên dưới, nét mặt ông ấy bình đạm không vui không buồn. Cùng anh cắt bánh cưới, uống rượu giao bôi cùng thề nguyện, chúng tôi đã chính thức là vợ chồng trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Đám cưới kết thúc, trước khi trở về căn hộ cũng là tổ ấm của chúng tôi, tôi và Quốc sang nhà bà Tâm theo lời bà ấy để bà ấy dặn dò. Bà Tâm cứ cười tít mắt suốt từ lúc lên kế hoạch đám cưới đến tận lúc này, bà mở khóa tủ đưa vào tay tôi kiềng vàng nhẫn ngọc đến nặng trĩu cả tay, thì ra “dặn dò” của bà là như vậy.
– Cái An giữ lấy, bà tặng hết cho cháu dâu bà!
Quốc tủm tỉm nói:
– An lại chẳng thích đeo gì lên người bà ạ, nhưng bà tặng thì vợ con nhận hết!
Tôi luôn có cảm giác mình sống trong mơ từ lúc yêu anh, thế nên những gì lấp lánh đáng giá bằng cả gia tài trong tay này chỉ khiến tôi thêm chìm đắm vào giấc mộng ngọt ngào mà thôi. Cả người cứ lâng lâng còn chưa tỉnh được nhưng tôi biết tất cả đều là hiện thực. Quốc cho tất cả trang sức tôi được bà nội tặng vào một chiếc túi vải xách nặng để chuẩn bị mang đi. Bà Tâm bật lại video đám cưới, Quốc vừa cười vừa nói chuyện với bà, quên hết cả thời gian.
Nhìn về phía cửa toilet, tôi thấy hơi lạ nên liền bước ra xem sao. Vừa nhìn cảnh bên trong, tôi lập tức hốt hoảng kêu lên:
– Ba… ba làm sao thế này?
Ông Thiên ngã sấp mặt gần bồn cầu. Cô bồ nóng bỏng kiêm giúp việc của ông ấy biến đi đâu từ lúc nào không biết, để lại mình ông ấy gục ở đây. Tôi lập tức hô hoán, bản thân tìm cách đỡ ông ấy dậy nhưng ông ấy nặng quá, không muốn ảnh hưởng đến con nên tôi đành chờ đợi. Chỉ vài giây sau, rất nhiều người xuất hiện đưa ông ấy vào bệnh viện.
Tôi cùng Quốc ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Bác sĩ nói ông Thiên bị đột quỵ, may mà phát hiện kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Quốc tự nhiên tôi sững lại.
– Cảm ơn em đã cứu ba đúng lúc. Cảm ơn em… đã coi ba như một người thân của em, không vì ba khó tính với em mà ghét bỏ ba!
– Anh còn cảm ơn em nữa… Có ba mới có anh, em cũng là con của ba mà!
Tôi bĩu nhẹ môi trách yêu Quốc, anh cười cười vuốt nhẹ mái tóc tôi, ánh mắt âu yếm dịu dàng. Những ngày sau đó, tôi là người lo liệu chăm sóc cho ba chồng khi cô bồ của ông đã biến mất không một sủi tăm. Dù không nói rõ nhưng thái độ của ông ấy đối với tôi nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, khi ra viện ông còn gọi tôi là con. Tôi hiểu chỉ có chân tình trong lúc nguy nan mới thực sự là điều mà con người cần nhất, ông ấy đã chấp nhận tôi.
Cuộc sinh nở nào cũng đầy đau đớn khó khăn, tôi đã xác định tinh thần nhưng vẫn đau đến tưởng như chẳng thể nào qua được. Trong đầu tôi chỉ tâm tâm niệm niệm, con tôi thoát khỏi bụng tôi an toàn rồi tôi có chết cũng an lòng, may sao trời thương mà khi tiếng con tôi khóc ré lên tôi vẫn còn nghe được tiếng con, còn được cảm nhận da thịt con sát kề vào bầu ngực mới lịm đi. Chỉ đến khi cảm nhận được cái siết tay quen thuộc, nụ hôn đầy biết ơn cùng trân trọng anh đặt lên trán lên tay tôi, hai mắt tôi mới lơ mơ mở ra. Đối diện với tôi là đôi mắt đỏ hoe nhòa lệ của người chồng, người cha của con tôi. Âm giọng xúc động run run Quốc cất lời:
– Cảm ơn em… vợ yêu của anh… mẹ của con anh!
Giới tính của con chúng tôi cũng là một câu chuyện. Siêu âm các kiểu con đều được đoán là con gái, thế nào mà sinh ra lại là một thằng cu khỏe khoắn nặng ba cân ba! Khỏi phải nói Quốc cười đến toét miệng đến mức nào, suốt ngày anh muốn ở nhà ôm ấp nựng nịu thằng cu tí nhưng hai cụ còn tranh nhau thì chỉ đến đêm mới đến lượt anh.
Chị Yến tôi mang bầu bé thứ hai ở tháng thứ năm, lần này anh chị được dự đoán có bé trai. Suốt thời gian tôi trong phòng sinh chị không ngừng cầu nguyện, chỉ đến khi biết mẹ con tôi vượt cạn thành công chị mới tạ ơn trời phật. Mọi chuyện đã lắng xuống, chị hẹn khi bé thứ hai được một tuổi cả nhà sẽ về Việt Nam, để chị em tôi hội ngộ, để các cháu được gặp nhau. Tùng đã ổn định công việc văn phòng nhẹ nhàng hơn, anh để chị nghỉ việc ở nhà chăm sóc con. Cuộc sống hạnh phúc làm chị lúc nào cũng rạng ngời như ở tuổi đôi mươi, tôi chưa một lần hối hận vì quyết định ngày xưa khi được nhìn nụ cười mãn nguyện của chị.
Cu Ken chưa đầy một tuổi, tôi còn chưa được đi chơi đây đó thỏa chí chuỗi ngày đầu bù tóc rối làm mẹ bỉm sữa thì đón nhận “tin sét đánh” là que lên vạch thứ hai. Nửa cười nửa mếu tôi giơ ra trước mặt chồng, ánh mắt anh sáng rỡ:
– Đẻ một thể, nuôi một thể rồi mình tha hồ đi chơi em nhé! Khổ trước sướng sau!
– Ai từng nói em chỉ cần sinh một lần chứ?
– Có con thích quá nên thêm đứa nữa cũng được em nhỉ?
Anh cong mắt cười lại nũng nịu xin xỏ làm tôi phì cười. Cảm giác ấm áp ngọt ngào về sinh linh bé bỏng đang chờ đợi cùng niềm trông đợi ở anh làm tôi nở nụ cười hạnh phúc. Trời phật thương chúng tôi nên ban những thiên thần nhỏ đến bên tôi, cùng anh tôi sẽ đón nhận yêu thương các con như báu vật quý giá nhất của mình.
Ngày được cùng Quốc chinh phục đỉnh núi Jungfrau nổi tiếng châu Âu cuối cùng cũng đến. Đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn cảnh sắc bao la tuyết phủ, bỏ lại đằng sau tất cả mọi phiền lo, yên tâm hai bé có hai cụ cùng người giúp việc ở nhà chăm sóc, tôi và anh lúc này chỉ có nhau. Đáy mắt nồng nàn lửa yêu như thuở ban đầu, trong đôi mắt còn chan chứa thân thuộc như đã hòa làm một từ lâu, tôi và anh trao nhau nụ hôn nồng cháy chất đầy một trời kỷ niệm, một đời yêu thương, một đời nguyện ước.
Sau những năm tháng phấn đấu với sự ủng hộ tuyệt đối từ chồng, giây phút tôi chính thức trở thành luật sư, được đứng trong hàng ngũ luật sư danh giá, được làm một luật sư của nhân dân, dốc lòng vì công lý, vì lẽ phải của người yếu thế trong xã hội, sống mũi tôi cay xè, hốc mắt đỏ au, trong lòng tôi là muôn vàn cảm xúc. Biết ơn là hai từ miêu tả cảm xúc rõ rệt nhất trong tôi lúc này. Tôi biết ơn những người bên cạnh tôi, là chồng, là con trai con gái tôi, là gia đình lớn của tôi… những người tôi yêu thương nhất.
Nhìn sâu vào đôi mắt đầy tự hào của anh, tôi đã hiểu… Cho đến cuối cùng tôi có thể trả lời câu hỏi mà một đời tôi tìm kiếm. Nơi tôi thuộc về, nơi tôi bình yên nhất… chính là được ở bên anh, Hoàng Thiên Quốc, người đàn ông vững vàng khẳng định niềm tin trong tôi từ giây phút đầu tiên tôi được số phận sắp đặt gặp anh.
KẾT THÚC.
Truyện kết thúc trọn vẹn ở đây, đã lồng cả ngoại truyện chị em nhé! Cảm ơn các chị em đã đồng hành và ủng hộ em cũng như cặp đôi Thiên Quốc – Kiều An <3 <3 <3