Tất Cả Vì Em - Chương 01
Thành phố S bước vào chính hạ. Buổi chiều hè tháng sáu oi ả, sức nóng ngoài trời có thể chiên trứng trên mặt đường.
Năm giờ chiều, trước cửa tiền sảnh tòa nhà trực thuộc công ty Tài chính Thiên Uy lớn hàng đầu thành phố, cô gái trẻ bịt kín khẩu trang cùng áo chống nắng, muốn tránh xa nhiệt độ đổ lửa nhưng không thể, chỉ bực bội đi đi lại lại.
Ngước mắt nhìn tòa nhà bọc kính một màu đen âm u tĩnh mịch dưới ánh hoàng hôn vàng vọt, Trần Thanh Hằng không rét mà run, hận một nỗi bảo vệ tòa nhà không cho phép cô ta vào bên trong. Thanh Hằng đã chờ ở trước cửa tiền sảnh này ba tiếng đồng hồ, hai mắt cô ta bất chợt sáng quắc khi thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc âu phục đen đi trước một nhóm người hung dữ tiến về cửa chính, mỗi lúc một gần. Anh ta có dung mạo tuấn tú, khí phách bức người, toàn thân toát ra vẻ băng lãnh thâm trầm. Nhìn thế nào thì vẻ nguy hiểm của người đàn ông hai tám tuổi này vẫn dọa người hơn nhóm đàn ông xăm trổ đeo kính đen theo sau anh ta.
Thanh Hằng vội gạt khẩu trang che mặt lộ ra một khuôn mặt trang điểm đậm mướt mát mồ hôi, cô ta vươn tay về phía trước bất chấp hai người bảo vệ đẩy ra. Miệng cô ta gào lên, trong thanh âm có chút nũng nịu:
– Anh Khải, em Hằng đây, em đã chờ anh suốt ba tiếng, anh gặp em một lát được không?
Nếu Thanh Hằng biết Vương Khải chính là kẻ yêu cầu bảo vệ không cho phép cô ta vào bên trong, chỉ sợ cô ta ngậm một ngụm m.áu mà phun ra. Anh không liếc qua cô gái này đến một giây, cứ vậy bước qua, sắc mặt lạnh lùng không biến chuyển.
Thanh Hằng tức đến độ khuôn mặt trắng trẻo chuyển thành màu đỏ mận, xoay người bám theo Vương Khải.
– Anh Khải… Á!
Bị một người đàn ông hung dữ đi sau Vương Khải gạt mạnh tay làm ngã ngửa ra đất, Thanh Hằng nhăn nhó, nước mắt chực rơi phụng phịu:
– Vương Khải… đồ máu lạnh… vô tình vô nghĩa!
Bước chân người đàn ông “máu lạnh” chợt khựng lại. Anh hừ nhẹ một tiếng, cơ thể cao lớn xoay một góc chín mươi độ nhìn cô gái đang tìm cách gượng dậy, đôi môi anh khẽ nhếch lên giễu cợt:
– Cô đến gặp tôi là để vay tiền, đúng chứ?
Thanh Hằng bắt được sự chú ý của anh, không thể kiềm chế cảm giác mừng rỡ trong lòng, gật đầu như gà mổ thóc:
– Đúng… đúng… Anh Khải, xưởng in nhà chúng ta đang gặp trục trặc… Dượng làm ăn thua lỗ, còn bị người ta lừa, tiền mất hết, giờ sắp phải hầu tòa… Anh… anh làm ơn… ra tay cứu giúp… Nhà chúng ta chỉ biết trông cậy vào anh thôi!
Tiếng hừ vang lên rõ hơn càng khiến người đàn ông trước mặt Thanh Hằng thêm lãnh khốc. Đôi mắt chim ưng sắc lạnh nhìn chằm chằm làm cô ta vô thức run lên bần bật, dù trong đáy mắt cô ta vẫn đầy vẻ phong tình van lơn cầu cạnh.
– Anh… xin anh…
– Cút!
Vương Khải buông một tiếng như xô nước đá dội thẳng lên đỉnh đầu Thanh Hằng, đáy mắt âm độ lóe ra tia băng. Cô ta run run quỵ ngã, vừa bất lực lại vừa căm giận trừng trừng nhìn anh, phẫn uất rít lên:
– Nếu người đến gặp anh không phải là tôi mà là con Tú, có phải anh sẽ giúp không hả?
Dường như người đàn ông lạnh lẽo kia thoáng khựng lại, đáy con ngươi băng giá có chút ấm áp. Vương Khải lập tức trấn định, đôi mày kiếm chau lại, từ từ xoay lưng. Thanh Hằng nửa mừng nửa giận đến tím tái, tuy nhiên cô ta vẫn còn nhớ rõ mục đích đến đây, chỉ cúi đầu nhìn đoàn người của Vương Khải vào trong hai chiếc xe hơi bốn chỗ đen bóng.
Ngôi nhà ba tầng của gia đình họ Vương nằm trên một con phố vắng, chủ nhân của nó là ông Vương Kiên, giám đốc xưởng in Vương Hoa, kẻ đang phải đối diện với rắc rối lớn chưa từng có trong đời.
Chán nản trở về nhà, Thanh Hằng đóng sầm cánh cửa phía sau lưng, tuột những thứ che chắn nắng nóng trên cơ thể vứt hết ra bàn trà, ngồi phịch xuống sofa. Nếu không vì cái nhà này thì chẳng đời nào cô ta lao ra đường thời điểm này.
Bà Trần Ngọc Lan lo lắng bước vào phòng, trước thái độ con gái lớn, khuôn mặt xinh đẹp còn xuân sắc được chăm sóc kỹ lưỡng của bà ta nhanh chóng sa sầm. Rót trà cho con gái hạ hỏa, bà ta ngồi bên cạnh Thanh Hằng, sốt ruột hỏi:
– Hằng, sao con đi lâu thế? Thằng Khải nói sao con?
Thanh Hằng rít lên, hai mắt căm hờn đỏ lòe:
– Còn thế nào nữa, anh ta không giúp chúng ta, còn đuổi con đi!
Bà Lan có chút run rẩy, tròng mắt chuyển đỏ, hai tay ôm thái dương nhăn nhó:
– Nó không giúp thì chúng ta phải làm sao? Căn nhà này sắp bị tịch biên, chúng ta rồi đến nhà cũng không có mà ở! Thằng Huy… nó còn đang học cấp ba, cứ thế này rồi đến tốt nghiệp cũng không xong mất thôi con ơi!
– Huy… Mẹ lúc nào cũng chỉ nghĩ cho nó! Con còn chưa lấy chồng, nhà mình phá sản rồi thì ai thèm lấy con, rồi con thành bà cô già cho mẹ xem!
Thanh Hằng dậm chân, đưa cốc trà đá lên miệng nốc ừng ực, cơ thể nóng ran trong ấm ức. Một hồi cô ta chậm chạp lên tiếng, âm giọng lạnh băng:
– Không phải là hoàn toàn hết hi vọng. Còn con Tú… Nó có thể thuyết phục được lão Khải đấy mẹ!
Bà Lan giật nảy mình, giọng nói không giấu nổi vui mừng:
– Con nói sao? Cái Tú có thể?
Thanh Hằng nén giận gật đầu. Hoàng Thanh Tú… đứa em gái cùng mẹ khác cha lúc nào cũng sống trong ánh hào quang, giờ đây cô lại cần phải cầu cạnh nó, đúng là oan nghiệt!
– Nhưng… em gái con còn đang ở Pháp… Nửa năm nữa em con mới học xong.
– Chẳng lẽ nó thấy chết mà không cứu? Mẹ, lúc này chỉ có nó mới giúp được chúng ta.
– Con chắc chứ?
Bà Lan nghi ngờ hỏi lại. Thanh Hằng là kẻ rõ mọi chuyện hơn ai hết, cô ta mím môi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Nhận được tin báo gia đình có chuyện cần về nhà gấp, Thanh Tú đành xin phép giáo sư rồi lên chuyến bay sớm nhất. Máy bay đáp xuống thành phố S. Không khí thành phố lúc mười giờ sáng làm cô nhíu mày. Tóc buộc đuôi ngựa năng động, Thanh Tú mặc bộ váy yếm jean xanh cùng áo phông trắng, kéo vali bước nhanh. Khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo ửng hồng, những giọt mồ hôi đã sớm túa ra khắp da thịt.
Người có mặt ở cảng hàng không quốc tế đón Thanh Tú là bà Lan. Siết chặt tay con gái, bà Lan tỏ vẻ áy náy nói:
– Tú, mẹ xin lỗi… để con phải tạm ngừng việc học về đây giúp dượng… giúp nhà chúng ta.
– Không sao đâu mẹ, mọi chuyện thế nào mẹ cho con biết cụ thể với ạ!
Thanh Tú được nhà họ Hoàng hỗ trợ mọi mặt, năm mười tám tuổi bà nội cho cô sang Pháp học tập. Đến nay, ở tuổi hai tư, cô sắp hoàn thành khóa đào tạo thạc sĩ chuyên ngành kinh tế. Đã gần sáu năm học tập ở xứ người, chỉ thỉnh thoảng Thanh Tú mới về Việt Nam, lần này là lần thứ hai kể từ Tết dương lịch cô trở lại đây.
Trên taxi, bà Lan đưa khăn tay chấm nước mắt kể lại mọi chuyện cho Thanh Tú. Biết chuyện cha dượng làm ăn thua lỗ, còn nợ nần ngập mặt đến mức sắp mất toàn bộ tài sản, Thanh Tú chua xót cắn môi. Dù lâu nay mối quan hệ giữa cô và ông Vương Kiên nhạt nhòa như nước lã nhưng dẫu sao ông ta cũng là chồng của mẹ cô, cha của em trai cô, thế nên cô trấn an mẹ:
– Mẹ… hay con thử nói với bà nội… biết đâu bà lại có cách giúp dượng?
Bà nội mà cô nói là bà Kim Yến, người đàn bà quyền lực của gia tộc họ Hoàng. Bà Yến là mẹ của cha cô, ông Hoàng Thế Quân, người chồng đã mất của bà Lan. Nghĩ đến người mẹ chồng xưa nay luôn tỏ thái độ ghét bỏ, còn nói bà ta là thứ không ra gì, bà Lan đanh mặt vội xua tay:
– Đừng… chuyện nhà mình không liên quan gì đến nhà họ Hoàng, con đừng nói kẻo họ lại càng coi thường chúng ta!
Ngay sau đó, bà ta cúi mặt, rầu rĩ tiết lộ:
– Con biết không… anh Khải giờ làm phó giám đốc công ty tài chính Thiên Uy… chỉ anh ấy mới có thể giúp chúng ta mà thôi! Tiền anh ấy đảm bảo không thiếu, quyền hành lại lớn như vậy… cái xưởng in con con với số nợ của dượng chẳng là gì với anh ấy cả!
Thanh Tú nửa ngạc nhiên nửa vui mừng liền hỏi lại:
– Anh Khải… giờ làm hẳn chức vụ đó sao mẹ? Sao…
Nhớ lại những vết lằn roi tím sẫm rớm m.áu trên da thịt Vương Khải, nhớ khuôn mặt lầm lì chịu đòn, nhớ cái ngày anh bị nhốt suýt chút nữa không thể tốt nghiệp cấp ba, thân hình thiếu niên gầy guộc chìm trong bóng tối, Thanh Tú như bị dao cắt từng nhát thịt, trầm lặng không thể nói tiếp. Những hận thù khắc sâu ngày đó hẳn khiến anh không muốn giúp nhà họ Vương, thậm chí có thể còn cười hả hê trước cú ngã ngựa khó lòng gượng dậy của ông Kiên.
Vương Khải là đứa con nuôi mà năm xưa bà Huệ, người vợ đầu của ông Kiên đem về nuôi nấng. Bà Huệ đau ốm liên miên không thể sinh cho ông ta một người con, bà thương anh côi cút nhận nuôi anh từ trại trẻ mồ côi. Năm anh lên bảy bà Huệ qua đời, anh bỗng trở thành vật cản trên con đường tìm hạnh phúc của ông Kiên. Bà Lan bước vào nhà họ Vương là lúc anh mười hai tuổi. Mỗi lần nhìn anh là bà ta lại một lần thấy chướng mắt, chỉ hận một nỗi không thể tống anh trở lại trại trẻ. Ông Kiên cũng chẳng đoái hoài, mặc kệ vợ kế muốn hành anh thế nào thì hành.
Khi Vương Khải rời bỏ nhà họ Vương, anh mới chỉ mười tám tuổi. Nếu Thanh Tú không kịp trộm chìa khóa của bà Lan mở cửa cho anh thì anh đã chẳng thể hoàn thành buổi thi tốt nghiệp trung học. Cũng chính ngày hôm đó anh quyết định rời khỏi những kẻ chỉ muốn anh chìm trong bóng tối, muốn anh cả đời làm nô lệ cho bọn họ. Công nhân khuân vác xưởng in không lương… công việc đó bà Lan nhắm đến cho anh từ sớm, để đạt mục đích bà ta quyết ngăn chặn con đường phát triển của anh bằng được.
Suốt những năm qua, số lần Thanh Tú gặp Vương Khải không nhiều. Lần cuối cùng cô gặp Vương Khải là cách đây nửa năm. Tối hôm đó cô cùng mấy cô bạn cấp ba đến quảng trường lớn đếm ngược chào năm mới. Sau thời khắc pháo hoa rực rỡ, đám đông xô đẩy làm nhóm con gái các cô xảy ra xô xát với một đám thanh niên côn đồ, đúng lúc đó cô bỗng gặp được anh. Anh vẫn vậy, thâm trầm lạnh lùng, gặp cô anh cũng không hỏi han, chỉ giúp nhóm cô bình an thoát khỏi lũ du côn kia. Khi ấy cô muốn gọi anh, muốn nói lời cảm ơn, muốn hỏi thăm anh nhưng chưa kịp cất lời anh đã rời đi cùng những người đàn ông xăm trổ theo sau anh.
– Mẹ… anh Khải nói sao hả mẹ?
Thanh Tú nghẹn lại, cả khuôn mặt thâm trầm không nhìn mẹ. Bà Lan sụt sịt, đanh giọng trách cứ:
– Cái thằng vô ơn ác nghiệt đó nó không thèm giúp ba nó… cái Hằng đến tìm nó mà nó còn đuổi cổ!
Bà ta bấu những ngón tay dán móng tô điểm tinh xảo vào da thịt mềm mại của Thanh Tú, hai mắt khẩn thiết van xin:
– Nhưng con khác… con có thể nhờ nó giúp dượng! Chỉ cần con nói chắc chắn nó sẽ nghe con! Mẹ xin con… tương lai của mấy người nhà chúng ta đều phụ thuộc vào con đấy Tú!
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp chưa có nhiều dấu thời gian, bà Lan chợt sững sờ khi Thanh Tú sầm mặt. Âm giọng không nén được tức giận, cô từ từ gỡ tay mẹ khỏi cổ tay mình:
– Mẹ nghĩ con có thể sao? Năm xưa mẹ với dượng đối xử với anh ấy thế nào, mẹ và dượng đến van lạy anh ấy có khi còn có cơ hội hơn đấy!
– Mẹ sao có thể làm vậy? Còn dượng con… ông ấy đang bị tạm giam… không thể nào đâu con! Mà dù chúng ta có đến cũng chỉ chuốc nhục nhã thôi… nhưng chị con nói… con có thể…
Nghĩ đến người chị của mình, Thanh Tú khẽ thở dài một tiếng. Trần Thanh Hằng là chị gái của cô nhưng không cùng cha, chị ta là kết quả sai lầm đầu đời của bà Lan, khi ấy mẹ cô mới mười chín tuổi, không chồng mà đẻ ra chị ta. Cha chị ta không rõ là ai, nghe nói đã bỏ đi biệt xứ.
Bà Lan vẫn sụt sịt bên tai Thanh Tú:
– Coi như mẹ van xin con đi Tú… dù sao mẹ với dượng cũng chăm lo cho con từ tấm bé… dù nhà họ Hoàng có gửi tiền cho con nhưng cũng không đáng bao nhiêu cả… con hãy vì dượng vì mẹ một lần đi con!
“Không đáng bao nhiêu”… Thanh Tú không muốn bóc trần bà ta, cô chỉ im lặng. Nhà họ Hoàng giàu có nức tiếng, bà nội cô không tiếc tiền cho cô ăn học bên trời Tây, chẳng có lý gì bà keo kiệt với cháu gái những năm tháng thiếu thời, có điều cô cũng không muốn tranh cãi với người mẹ này. Trên hết, cô không nghĩ mình có thể van xin Vương Khải mủi lòng. Hơn nữa, chuyện xảy ra là do ông Kiên tự làm tự chịu, liên lụy đến Vương Khải chỉ khổ anh mà thôi. Tiền mất rồi sao có thể đòi anh giúp?
Cô bực bội nghiêm giọng:
– Anh Khải khổ cực trăm bề mới lên được vị trí hiện tại, tốt hơn nhà mình đừng kéo anh ấy xuống vũng bùn ngày xưa!
Thấy Thanh Tú một mực không chấp nhận, bà Lan từ van xin chuyển sang tức giận:
– Mày… Được!… Chúng tao có ra sao cũng không ảnh hưởng đến mày phải không? Phải rồi… dù chúng tao có đi ăn xin thì mày vẫn là tiểu thư danh giá nhà họ Hoàng mà… Ha, tao đúng là đã nuôi ong tay áo! Mày giờ đủ lông đủ cánh nên chẳng còn cần biết đến mẹ đến dượng, đến chị em mày nữa!