Tất Cả Vì Em - Chương 02
Bà Lan ôm lấy mặt, nước mắt tuôn như mưa, vỗ vỗ ngực khóc nấc lên:
– Hoàng Thế Quân… sao tôi lại lấy anh để rồi đẻ ra đứa con gái bạc tình bạc nghĩa này… thôi để tôi đi theo anh cho xong! Tôi sai nên mới đẻ ra nó… cái thứ con gái độc ác vô tình vô nghĩa… huhuhu…
Bà ta khóc loạn làm người tài xế cũng bực mình, anh ta cố gắng nín nhịn để tập trung lái xe. Thanh Tú lắc đầu thở hắt một hơi, áy náy nói với người tài xế:
– Anh dừng ở góc cây bàng kia cho tôi xuống với, mong anh thông cảm!
Bà Lan không sao thuyết phục được con gái, cuối cùng đành ngậm miệng, níu lấy áo Thanh Tú nói lẫy:
– Được rồi, không muốn thì thôi. Vậy mày nghĩ cách nào khác giúp mẹ, giúp dượng mày đi! Mày giỏi thì mày nhờ nhà họ Hoàng cũng được!
Thanh Tú không thể từ chối, ban đầu cô cũng nảy ra ý định nhờ bà nội, thế nên cô im lặng chấp nhận, cũng không xuống xe giữa chừng mà cùng mẹ cô trở về nhà họ Vương.
Ngôi nhà ba tầng thiếu vắng ông Vương Kiên dường như có chút vắng vẻ. Thanh Tú không muốn ở nơi này từ lúc Vương Khải bỏ đi, có điều cô không có lựa chọn nào tốt hơn. Nhà họ Hoàng từ lâu đã thuộc về hai người anh trai của ba cô, chỉ còn bà nội yêu thương cô nhưng bà quá bận rộn, cô không muốn đến ở làm gánh nặng cho bà, hơn nữa những năm đó mẹ cô luôn giữ cô rất chặt.
Biết em gái về nhưng Thanh Hằng ở lì trong phòng không ra mặt, mối quan hệ giữa hai chị em từ nhỏ đã không thân mật. Vương Huy năm nay vừa hết lớp 10, Thanh Tú hỏi qua tình hình em trai rồi trở về căn phòng khóa chặt đã lâu của mình.
Vào phòng tắm tắm rửa rồi chợp mắt một lát, Thanh Tú thay một bộ váy voan hai lớp xanh da trời nhẹ nhàng. Thân hình mềm mại sau nhiều năm rèn luyện trong đội múa ba lê của thành phố, sắc da trắng mịn như đậu hũ non, đôi mắt hạnh của Thanh Tú được ưu ái thừa hưởng từ cha còn đường nét mỹ mạo rung động lòng người cô nhận từ người mẹ xinh đẹp. Trái ngược với Thanh Tú, Thanh Hằng lại có vẻ bề ngoài thô cứng di truyền từ người cha chưa bao giờ thấy mặt.
Thanh Tú buộc gọn mái tóc dài ngang lưng thành kiểu tóc đuôi ngựa. Thoa thêm chút son đỏ, cô hài lòng nhìn mình trong gương rồi nhẹ bước xuống phòng khách. Giúp việc nhà họ Vương giờ chẳng còn ai, bà Lan đang lúi húi nấu nướng trong bếp, nghe tiếng bước chân bà ta liền bước ra hỏi:
– Con đi đâu giờ này thế, cơm trưa sắp xong rồi?
– Bà nội bảo con sang ăn cơm trưa, con nghĩ cũng nên gặp bà sớm.
Nghe vậy bà Lan vui vẻ giục giã con gái:
– Vậy đi nhanh kẻo bà chờ… con cố gắng giúp dượng giúp mẹ con nhé!
– Con biết rồi mẹ.
Bà Lan chắc đến chín phần bà Yến không thèm giúp đỡ nhưng bà ta vẫn muốn hi vọng một phen, thế nên trong lòng hồi hộp chờ đợi. Thanh Tú bước vào taxi, tài xế thẳng tiến đến nhà họ Hoàng – ngôi biệt phủ rộng lớn nằm ở trung tâm thành phố. Năm xưa bà Lan tay trắng dắt hai đứa con gái rời khỏi nhà họ Hoàng, trong lòng bà ta hận nhà họ Hoàng không để đâu cho hết nhưng chẳng thể làm gì, căn bản ngay từ ban đầu bà Kim Yến đã phản đối người con dâu này.
Bữa trưa nay nhà họ Hoàng bày biện linh đình nhưng chỉ có mình bà Yến tiếp đón cháu gái. Gia đình hai người con trai lớn của bà lấy cớ bận rộn nhưng thực chất bọn họ đều chướng mắt đứa cháu gái này. Sự tồn tại của Thanh Tú đe dọa đến gia sản khổng lồ của nhà họ Hoàng mà bọn họ được hưởng, nếu không có cô thì sẽ tốt hơn.
Một năm nay bà Yến đã không còn tham gia vào việc công ty của gia đình họ Hoàng, chỉ ở nhà vui thú tuổi già, thỉnh thoảng bà lại gọi điện thoại nói chuyện với Thanh Tú. Gặp lại cháu gái ngoài dự kiến, đôi mắt bà Yến sáng lấp lánh trước vẻ xinh đẹp rực rỡ như nắng hạ của cô.
Gắp cho Thanh Tú miếng thịt bò bít tết, bà Yến âu yếm hỏi:
– Học hành bên ấy thế nào rồi mà con lại về nhà tầm này?
– Con vẫn theo đúng tiến độ bà ạ… Nhưng… chuyện nhà dượng con… bà nội có biết không ạ?
Bà Yến trầm mặt gật nhẹ:
– Ta đã nghe qua. Con thì có liên quan gì?
Chẳng phải bao năm qua bà đều chu cấp đầy đủ cho cháu gái của bà, thậm chí số tiền ấy còn đủ nuôi cả đứa con hoang kia, không cần một xu từ hai vợ chồng đó sao? Năm đó bà vốn muốn nuôi Thanh Tú nhưng chính bà Lan không đồng ý, bà vẫn luôn lo lắng không yên. Bà sợ Thanh Tú lớn lên giống tính mẹ, chỉ giỏi đầu mày cuối mắt mồi chài đàn ông, may mà cháu bà ngoan ngoãn học hành, không ăn chơi đua đòi như mẹ con nhà nó.
Nghe âm giọng của bà nội, Thanh Tú cũng đã hiểu vấn đề, cô nhẹ giọng:
– Bà nội… dượng và mẹ con gặp vận rủi, con chẳng thể yên lòng được…
– Ta sẽ không giúp cái Lan, điều ấy không cần bàn cãi.
Thanh Tú biết cô sẽ được thừa hưởng phần tài sản rất lớn của cha cô, có điều người có quyền quyết định là bà Yến. Nếu bà không muốn tiêu tốn gia sản nhà họ Hoàng cho dượng cô thì cô không thể làm gì cả. Thanh Tú chỉ cúi mặt chấp nhận, cô không có cách nào đưa một khoản tiền lớn cho mẹ cô lúc này nếu bà Yến không cho phép.
Bà Yến nhấp ngụm trà hoa cúc, tiếp lời:
– Chẳng phải anh con nuôi nhà dượng con giờ đã làm phó giám đốc công ty tài chính lớn sao?
Thanh Tú thoáng giật mình, tự nhiên lại cảm thấy hai má nóng ran trước câu hỏi của bà nội. Ai cũng thấy người mà dượng cùng mẹ cô cần nghĩ đến là Vương Khải chứ không phải tìm sự trợ giúp từ những nơi khác.
Trấn tĩnh lại, cô ậm ừ đáp lời bà Yến:
– À… con cũng không rõ… có thể… anh Khải không đủ khả năng bà ạ.
Bà Yến không đi sâu vào việc này. Gặp đã gặp rồi, cảm thấy những gì cần nói đã nói, bà mệt mỏi đưa tay cho người giúp việc đỡ bà trở về phòng. Thanh Tú không theo bà vào phòng nghỉ, cô chào bà ra về, trong lòng trĩu nặng. Cô thương cậu em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô cũng muốn giúp dượng giúp mẹ, dù hai người đó không tốt với Vương Khải nhưng đối với cô bọn họ vẫn có công nuôi dưỡng. Chỉ là… bảo cô đến gặp Vương Khải vì chuyện này, cô sẽ không nghe theo.
Bà Lan sốt sắng bước ra đón con gái, nhìn dáng bộ của Thanh Tú bà ta cũng sớm hiểu chuyện, chỉ bĩu môi nói:
– Mẹ cũng đoán bà già keo kiệt ấy không đời nào giúp chúng ta… Thôi… cứ để cái nhà này tan hoang, mẹ với dượng con chẳng còn cách nào…
Thanh Tú nghiêm giọng trước dáng bộ trách móc vô lý của mẹ cô:
– Dượng làm sai thì giờ dượng phải chịu, sai đâu sửa đấy, còn giữ được mạng là tốt rồi!
Cô không đôi co thêm, bước nhanh lên phòng đóng sập cửa, mặc kệ bà Lan lại diễn bài kêu gào thảm thiết. Lòng rối như canh hẹ, cô nhắn một tin vào số điện thoại đã lâu cô không liên lạc, chẳng biết anh còn dùng số này hay không.
“Em về rồi, liệu có thể gặp anh không?”
Rất lâu sau cũng không có tin nhắn phản hồi, Thanh Tú sợ Vương Khải không còn dùng số này nên quyết định gọi cho anh. Âm giọng vừa quen vừa lạ lạnh lùng vang lên khiến sống lưng Thanh Tú như lạnh toát:
– Alo?
Không phải anh đã quên luôn cô em gái này chứ? Thanh Tú có chút giận dỗi vô lý nhưng cô vẫn đủ trấn tĩnh.
– Anh… anh Khải có phải không? Em Tú ạ.
– Ừm. Có việc gì?
– Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không? Em vừa về nước, có chút quà Pháp, là sô cô la đấy, em gặp đưa cho anh nhé!
Thanh Tú tỏ vẻ lí lắc nói chuyện như cách mà cô vẫn đối xử với anh, chỉ là trong lòng cô hồi hộp không yên. Vương Khải đã không còn là người anh đáng thương trong mắt cô ngày nào. Chợt nghĩ có thể anh cho rằng cô muốn gặp anh để vay tiền nên anh mới tỏ vẻ lạnh nhạt, cô liền nói tiếp:
– Em gặp anh không phải để vay tiền, chỉ là… em muốn gặp anh trai em một chút, lần trước anh giúp em còn chưa cảm ơn anh tử tế!
Hôm ấy về cô chỉ nhắn tin cảm ơn Vương Khải, anh đáp lại một câu “OK”, sau đó nhiều việc cuốn đi cô cũng không nghĩ đến nữa. “Tử tế” trong miệng cô có nghĩa là một bữa ăn tại nhà hàng. Không biết cô bạn gái của anh ngày xưa cô từng gặp giờ còn bên cạnh anh không nữa? Ngày ấy biết anh có bạn gái, thực lòng cô cảm thấy có gì đó mất mát, nhưng cô sớm gạt bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn này mà mừng cho anh có được một người con gái bên cạnh.
– Ừm. Có thể.
Vương Khải nhàn nhạt nhận lời. Thanh Tú nhẹ nhõm mỉm cười đáp:
– Vậy tối mai em mời anh một bữa, nhớ mang cả bạn gái đến nữa đấy!
Vương Khải không trả lời, anh chỉ ừm nhẹ một tiếng. Thanh Tú vui vẻ dặn:
– Em sẽ nhắn cho anh địa chỉ quán, tối mai bảy giờ anh phải có mặt đấy nhé!
Thanh Tú đặt bàn tại một nhà hàng khá sang chảnh gần trụ sở Thiên Uy rồi nhắn địa chỉ cho Vương Khải. Chuyện của dượng cô không thể làm gì. Nếu thanh lý toàn bộ tài sản để trả nợ thì ông ta chẳng còn gì nhưng khả năng cao sẽ không phải ngồi tù. Cô dự định sẽ trợ cấp cho Vương Huy đến khi em trai cô học xong đại học.
Tối hôm sau, Thanh Tú đến nhà hàng từ sớm chờ đợi.
Cô tết tóc nửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, mặc trên người chiếc váy voan hồng phấn trang nhã. Cổ áo thuyền lấp ló xương quai xanh, vẻ tiểu thư yểu điệu càng hiện rõ trong ánh đèn vàng ấm áp. Người phục vụ trẻ chờ Thanh Tú gọi món, hai mắt cậu ta cứ ngây ra dán chặt lấy cô.
Đúng bảy giờ, cửa phòng ăn VIP được mở ra. Người đàn ông cao lớn bước vào một thân âu phục đen, khuôn mặt tuấn tú theo thời gian càng khiến người nhìn chìm đắm. Anh quét đôi mắt sắc, dừng ở khuôn mặt xinh đẹp có chút hồi hộp của Thanh Tú.
Vẻ lạnh lùng của Vương Khải không hề thay đổi mà dường như tăng thêm khiến Thanh Tú hơi khớp một chút. Trong ký ức của cô, anh chưa từng cười.
Cô đứng dậy, gượng cười:
– Anh Khải… làm mất thời gian của anh rồi!
– Không sao. Em về nước từ bao giờ?
Vương Khải kéo ghế ngồi đối diện với Thanh Tú, nửa quan tâm nửa thờ ơ hỏi. Cô rót cốc nước mát đưa về anh:
– Em cũng mới về. À… chờ em chút!
Cô mở túi xách tìm hộp sô cô la để đưa cho anh. Âm giọng anh vang lên bên tai cô, có chút không vui:
– Đã học xong chưa?
Cô ngẩng lên, nhoẻn miệng cười, đưa hộp sô cô la cho anh:
– Em cũng sắp xong, sắp được về hẳn rồi. Món này con gái chắc thích hơn nhỉ. Mà… chị Ngọc bận gì à anh?
Cô tin người yêu anh như Minh Ngọc sẽ không chia tay anh. Chiều ngược lại có lẽ sẽ không.
– Sao lại về lúc này?
Không phải giờ là lúc nên tập trung hoàn thành luận văn sao? Vương Khải nhíu mày, không đón lấy hộp sô cô la Thanh Tú đưa, cô đành để cạnh bát của anh.
– Bọn họ gọi em về?
Anh không giấu vẻ bực bội.
– À… chắc anh đã biết chuyện, nhưng anh đừng nghĩ em muốn gặp anh vì chuyện này!
Thanh Tú lúng túng, hai gò má bỗng dưng ửng đỏ. Quả thực lúc này gặp anh chỉ khiến anh nghĩ như vậy, nhưng cô thực sự muốn gặp lại anh.
– Tôi chưa từng nghĩ như vậy.
Vương Khải trở lại vẻ lạnh lùng, anh đưa lại hộp sô cô la:
– Thứ này… cất đi.
Thanh Tú xua tay cười:
– Nếu anh chê thì coi như em tặng chị dâu cũng được!
– Cô ấy không ăn ngọt. Cũng không phải Ngọc.
Cảm giác như có gì vỡ keng một tiếng, Thanh Tú lúng túng đành lấy lại món quà. Thì ra… anh đã chia tay Minh Ngọc, giờ là một cô gái khác ở bên anh.
Người phục vụ lần lượt đưa những món ăn ngon mắt ngon miệng vào phòng. Thanh Tú gắp đồ cho anh, bĩu nhẹ môi cười:
– Chị ấy bận gì sao, em thì rất muốn gặp chị dâu đấy!
– Ừm.
– Em còn chưa chúc mừng anh lên chức. Mình nâng ly chứ nhỉ?
– Không có gì đáng chúc mừng. Bà nội em có khỏe không?
– Bà vẫn khỏe anh ạ… Hiện tại anh… ở đâu?
Cô biết mình vừa hỏi một câu rất bình thường nhưng lại hàm chứa ý nghĩa khác, thế nên hai gò má thêm một lần đỏ ửng như trái đào chín. Năm xưa, thời điểm Vương Khải mới rời nhà họ Vương, anh ở trọ một mình trong căn phòng cấp bốn vỏn vẹn tám mét vuông, thỉnh thoảng cô vẫn lén mẹ dượng đến gặp anh. Cô đối với anh là tình thương, tình anh em hay là vì điều gì khác, cô không rõ, cũng không muốn phân tích rạch ròi. Cô tìm cách hỗ trợ cho anh, cô muốn anh vào đại học. Anh học rất giỏi, cô muốn anh tiếp tục học tập chứ không phải lao ra đời khi trong tay chẳng có gì, vậy mà không lâu sau anh hoàn toàn biến mất, chỉ gửi cho cô tin nhắn đừng tìm anh. Một ngày, cô tình cờ biết anh làm việc trong một quán bar. Cứ vậy… anh đã đi trên con đường mà mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại nhói đau.