Tất Cả Vì Em - Chương 03
Vương Khải im lặng, anh rót cho Thanh Tú ly nước cam. Cô hiểu anh không muốn trả lời, cũng muốn xác định khoảng cách với cô. Thế nên dù cô còn muốn hỏi Vương Khải nhiều điều nhưng lời chưa đến miệng liền bị nuốt ngược trở lại, chẳng thể nói gì, cuối cùng cô chỉ vui vẻ mời anh những món đặc sản nhà hàng.
Chắc hẳn để lên được vị trí hiện tại, những bữa tiệc xa hoa với anh đã quá đỗi bình thường. Anh không bao giờ còn là cậu trai cao gầy bị mẹ cô phạt nhịn cơm, nửa đêm cơn đau dạ dày hành hạ không ngủ được. Lúc ấy cô chỉ có thể lén giấu cơm mang cho anh, chẳng thể mời anh ăn thoải mái thế này.
Cổ họng chợt nghèn nghẹn, cô mấp máy miệng:
– Công việc hiện tại… có áp lực lắm không anh?
Vương Khải nhướng nhẹ hàng mày:
– Có thể xem là vậy.
– Vậy… anh phải chú ý sức khỏe, đừng bỏ bữa, đừng thức khuya, cũng phải hạn chế bia rượu!
Khóe môi khẽ giật, anh gật đầu đồng tình như để cô yên lòng. Cô hiểu chứ. Làm sao anh có thể tránh khỏi bia rượu, cũng như làm sao có thể “đừng thức khuya”? Cuộc sống của anh… cho đến tận lúc này chỉ sợ vẫn gắn liền với bóng đêm. Công ty Tài chính Thiên Uy có lớp vỏ hào nhoáng nhưng bản chất là một lũ người cho vay nặng lãi. Cô trầm ngâm nhìn anh, tự hỏi không biết dưới lớp áo sạch tinh kia là bao nhiêu vết sẹo, là bao nhiêu lần anh vào sinh ra tử.
– Em cũng cần chú ý.
Thanh Tú cười gật đầu với anh. Buổi gặp mặt này có gì đó không thực, những lời cô nói với anh lúc này đều hết sức gượng gạo. Anh không muốn thân thiết với cô, từ nhỏ đến giờ vẫn vậy dù cô luôn muốn gần gũi anh. Thực ra việc anh đồng ý lời mời bữa ăn này đã là một việc làm cô hết sức ngạc nhiên rồi.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, ngay sau đó một âm giọng đàn ông xa lạ vang lên:
– Anh Khải, đến giờ rồi!
Vương Khải chau mày, vẻ đạm mạc vẫn luôn hiện hữu như chẳng có điều gì trên đời khiến anh lay động. Anh gác đũa đứng dậy:
– Tôi phải đi. Cảm ơn em về bữa tối nay.
Thanh Tú vẫn còn ngạc nhiên, anh mới ngồi cùng cô chưa đến nửa tiếng, cô không nghĩ anh rời đi sớm như vậy. Cảm giác mất mát khó giải thích, cô áy náy níu chân anh:
– Còn chưa xong bữa, sao lại vội như vậy?
– Tôi còn có việc, rất tiếc.
– Không… không sao cả. Tối mai… anh có rảnh không? Tối ngày kia em sẽ trở lại Pháp.
Cô cũng không biết nếu anh trả lời là “rảnh” thì cô sẽ mời anh đi đâu, chỉ vô tri vô giác bật lời như vậy.
– Mai không được.
– Vậy… trưa ngày kia?
Vương Khải lắc nhẹ đầu, anh xoay người rời đi. Cơ thể căng cứng vì chờ đợi của Thanh Tú chợt buông lỏng, cô ỉu xìu thở ra một hơi, cảm giác bản thân như quả bóng xì hơi chấp nhận sự lạnh nhạt không che giấu ở anh.
Dừng chân trước cửa phòng, Vương Khải bất ngờ lên tiếng:
– Đêm nay ông Kiên sẽ được thả về. Người của tôi sẽ giúp ông ta tại ngoại.
Thanh Tú có chút ngỡ ngàng tưởng mình nghe nhầm, ngay khi cô hiểu vấn đề thì anh đã đẩy cửa bước ra ngoài. Lời cám ơn còn nghẹn lại chưa kịp nói, nhưng anh cũng chẳng cần những lời thừa thãi này. Ít nhất thì nhà họ Vương đã có một chỗ dựa vào lúc này. Tạm thời chỉ cần dượng cô được về nhà là mừng rồi!
Còn lại một mình, Thanh Tú chẳng thiết ăn uống gì thêm dù món ăn vẫn tiếp tục được mang vào. Cô lau tay đứng dậy, xuống quầy thu ngân đề nghị thanh toán. Nữ thu ngân trẻ mỉm cười nhìn cô đáp:
– Phòng VIP 1 có người thanh toán rồi chị ạ.
Sao lại thành thế này chứ? Cô đúng là không tính đến trường hợp này! Anh vững mạnh như vậy chẳng phải là rất tốt sao, chỉ là sâu trong lòng cô cứ khó chịu đến tê tái.
Về đến nhà họ Vương, Thanh Tú xuống taxi, đẩy cổng bước vào. Chưa kịp báo tin tốt về ông Kiên, Thanh Hằng đã lao ra, sốt sắng hỏi:
– Tú, mày vừa đi gặp anh Khải về phải không?
– Chị theo dõi em đấy à?
Cô bực mình lừ mắt với Thanh Hằng. Cô ta không trả lời, chỉ chất vấn:
– Anh ấy có chịu giúp nhà mình không?
– Chị để em vào nhà cái đã.
Thanh Hằng nén sốt ruột bước theo Thanh Tú vào phòng khách. Bà Lan đã sớm biết con gái đi gặp Vương Khải, thế nên cũng lập tức bước ra:
– Tú, cậu ta nói sao?
– Đêm nay dượng sẽ được cho về. Mẹ chuẩn bị đón dượng đi!
– Thật… thật chứ?
Bà Lan vui mừng thốt lên, chỉ sợ mình nghe lầm. Ông Kiên nợ nần ngập mặt, còn bị các chủ nợ cáo buộc tội lừa đảo nên phải chịu giam giữ suốt một tuần nay. Những tài sản ông ta có đang trong diện bị tịch biên. Mấy năm nay xưởng in làm ăn thua lỗ, vay mượn khắp nơi, ông ta chán nản sa vào đỏ đen nên mới sinh chuyện.
Thanh Hằng long đôi mắt nhìn em gái, khuôn mặt nửa mừng rỡ nửa ghen tuông đến đỏ lên. Cô ta lạnh giọng:
– Thế còn tiền thì sao?
– Chị còn đòi gì nữa?
– Sao mày không mở mồm mà vay anh ta? Hay mày vay rồi mà không được thế?
Thanh Tú tức đến muốn bùng nổ trước người chị gái này, cô gằn giọng:
– Tôi không vay. Người ta đã giúp như thế là có ơn với nhà mình, chị nhớ lấy!
Không chờ phản ứng của chị gái, Thanh Tú bực mình bỏ lên phòng.
Mười một giờ đêm, ông Kiên lếch thếch trở về nhà. Cả nhà mấy người đều tập trung quan tâm hỏi han, ông ta lại càng xấu hổ. Một ngày trong nhà giam là một ngày địa ngục, ông ta trải qua một tuần địa ngục mà như già đi cả chục tuổi. Người ông ta tã tượi, râu ria xồm xoàm, cơ thể bốc mùi hôi thối, chẳng còn vẻ thư sinh đĩnh đạc như ông ta thường ra vẻ.
Mười hai giờ đêm, tại căn hộ 2020 sang trọng thuộc khu chung cư cao cấp Kim Cương.
Vương Khải ngắm nhìn toàn cảnh thành phố qua cửa kính, trên bàn là chai rượu mạnh đã vơi một nửa. Cô khuyên anh hạn chế bia rượu. Anh khẽ nhếch miệng, còn nhớ mình đã gật đầu đồng tình với cô thế nào. Lúc này, anh biết mình không say, thế nhưng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô cứ hiển hiện trước mắt anh, tưởng như chỉ cần vươn tay là sẽ với được cô. Thà là thế này, anh còn được gần cô.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, anh đã chờ đợi cuộc gọi này. Âm giọng ồm ồm vang lên:
– Khải, tối nay cậu đi ăn với ai?
Lưu Phát, ông chủ của anh, cũng là giám đốc công ty Thiên Uy đã đánh hơi được những chuyện anh làm tối nay. Lão ta là kẻ mà anh chọn đi theo kể từ ngày anh lọt vào mắt xanh của lão. Lão cần trí tuệ, sức mạnh cùng độ gan lì của anh để lên được đến đỉnh cao danh vọng như hiện tại, nhưng lão cũng luôn lo sợ một ngày bị anh chiếm lĩnh tất cả.
– Em gái tôi. Ông chủ không cần quan tâm tôi quá mức như vậy.
– Tại sao lại muốn giấu, cậu làm tôi tò mò đấy! Phương Dung không làm cậu hài lòng?
– Tôi tồn tại để phục vụ ông, những chuyện khác không cần bàn đến.
– Haha… cậu thật khéo ăn nói. Cho tôi hỏi thăm sức khỏe của ba nuôi cậu, được chứ?
– Cảm ơn ông đã quan tâm.
– Em gái nuôi… rất xinh đẹp!
Đôi mắt Vương Khải tối sẫm, so với bầu trời đêm không trăng sao dường như còn tối hơn. Âm giọng âm trầm của anh vang lên hết sức dọa người:
– Con bé là cháu nội bà Kim Yến của Hoàng Hải.
– Thì ra là vậy. Thế thì đành phải nói một tiếng tiếc cho cậu rồi!
Bàn tay Vương Khải cuộn chặt, từng khớp ngón tay dần trở nên trắng bệch, vài giây sau anh buông lỏng.
– Con bé luôn là em gái tôi.
– Được được, tôi nghe cậu. Muộn rồi, giữ sức khỏe!
– Ông cũng vậy.
Tiếng ngắt máy khô khốc vang lên. Vương Khải đặt cạch cốc rượu cạn xuống bàn. Tối nay anh đã muốn giấu việc đến gặp cô, cuối cùng vì việc bảo lãnh cho ông Kiên mà lão ta nghi ngờ điều tra hành tung của anh. Cũng không sao cả, cô là cháu nội bà Kim Yến, đối tác lớn của Thiên Uy, xưa nay lão ta vuốt mặt luôn biết nể mũi. Nhưng… một khi vượt quá giới hạn của lão thì chưa thể biết.
Màn hình điện thoại phát sáng. Phương Dung, cô bạn gái mà lão Phát tặng cho anh nhắn đến:
“Anh ngủ chưa? Em khó ngủ quá, hay em sang với anh?”
“Anh đang say, không nên.”
“Vậy càng nên.”
Phương Dung mím môi cười chờ đợi, cuối cùng chỉ nhận được một dòng tin lạnh lùng từ con người không có trái tim này:
“Không nên.”
Cô bĩu nhẹ môi, chán nản vứt điện thoại ra giường. Rốt cuộc anh có trái tim thật hay là không có như lời đồn?
Cô đã yêu Vương Khải ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Khuôn mặt, dáng vóc anh đều là hàng cực phẩm, bản lĩnh của anh cũng là điều làm cô mê đắm. Dù cô đã trải qua yêu đương với không ít đàn ông nhưng tất cả bọn họ so với anh chỉ là cóc ghẻ so với thiên nga.
Tiếng tin nhắn từ cha nuôi Lưu Phát vang lên: “Tối nay Vương Khải của con bí mật hẹn hò đấy nhé.”
Có chuyện này sao? Lần đầu tiên Phương Dung nghe đến chuyện hẹn hò bí mật của anh, trong lòng cô không khỏi kinh ngạc cùng bàng hoàng, bản năng phụ nữ khiến cô bất giác run rẩy. Vương Khải không phải là kẻ hành động khinh suất, anh muốn giữ bí mật về cuộc hẹn, có nghĩa cuộc hẹn ấy chỉ nên là bí mật.
“Cha chỉ giỏi nghi ngờ vớ vẩn, chúng con đang rất hạnh phúc. Anh Khải rất tuyệt, nhất là trên giường. Làm sao con có thể nghi ngờ anh ấy chứ?”
Cô vì anh mà dối trá. Nếu cô khai ra sự thật anh và cô chưa từng thực sự yêu đương, đó chính là lời thừa nhận thất bại. Lão Phát sẽ lập tức thay cô bằng một đứa con gái xinh đẹp khác quyến rũ anh để làm gián điệp cho lão. Đương nhiên chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
“Được, cha tin ở con.”
Phương Dung hài lòng đọc dòng tin cuối cùng của Lưu Phát. Khóe miệng khẽ nhếch, cô bước ra ban công, châm lửa rít điếu thuốc trên tay. Đốm đỏ lập lòe sáng trong đêm khuya tĩnh lặng, nghĩ đến Vương Khải, hai mắt Phương Dung mênh mang nhìn dòng sông lấp loáng cuối chân trời.