Tất Cả Vì Em - Chương 05
Từ lúc bà Lan bước vào nhà họ Vương, ngoài giờ học Vương Khải phải đến xưởng in chạy việc vặt, lớn hơn một chút thì khuân vác, rất vất vả mới được miếng cơm vào bụng, nhưng chính quãng thời gian đó rèn luyện thể lực cho anh. Sau giờ học anh còn lén theo một võ sư luyện tập không quản nắng mưa khuya sớm. Thanh Tú chưa bao giờ biết anh có được thân thủ tốt đến thế nào, cho đến khi thấy anh một mình chiến đấu với ba thằng ma cô quán bar năm đó.
Năm Thanh Tú hai mươi tuổi, trở về Việt Nam, một lần nữa cô tình cờ gặp lại anh. Điều làm cô đau lòng nhất, điều ám ảnh cô trong những giấc mơ cho đến mãi sau này, là chính buổi tối cô thấy anh trắng bệch gục ngã ở một con hẻm vắng vẻ. Trên người anh, rất nhiều vết thương vấy đỏ cả chiếc áo mơ mi trắng anh mặc. Cô ngỡ ngàng mở to hai mắt, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, trấn tĩnh lại cô vội vàng chạy đến nhưng không kịp. Một đám đàn ông hung hãn đã kéo anh vào một chiếc xe bốn chỗ đen bóng, nhanh chóng tẩu thoát. Cô run rẩy, toàn thân bủn rủn, lập tức chạy đến đồn công an gần nhất để báo cáo sự việc, kết quả chẳng được gì. Cảnh sát không quan tâm đến những việc thế này. Cô gọi điện, nhắn tin cho anh đều không có phản hồi. Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, tra tấn cô như trong địa ngục, chưa bao giờ cô cảm thấy sốt ruột đến như thế. Cô phải xin phép giáo sư vì lý do sức khỏe chưa thể trở lại Pháp để ngóng tin anh. Một buổi sáng, anh nhắn lại cho cô thông báo anh đã ổn, cô không cần lo lắng. Chỉ đến khi nghe được âm giọng trầm ổn của anh cô mới thở phào nhẹ nhõm, dù anh không đồng ý gặp cô.
Lúc này, trong cơn mơ màng mất ý thức, giọt nước mắt bỗng lăn dài trên gò má trắng mịn, những ám ảnh ngày nào lại vọng về, đôi môi Thanh Tú mấp máy tên anh:
– Khải… anh Khải… Vương Khải… anh đừng chết… đừng chết!
Toàn thân Vương Khải chấn động trước thanh âm chua xót, đáy mắt sắc lẹm chuyển sang màu đỏ quạch. Lão Phát đã trực tiếp mở video chiếu lên tường để anh thấy rõ những gì lão đang dùng đe dọa anh.
Lần đầu tiên lão Phát thấy dáng bộ “có cảm xúc” ở anh, hai mắt lão lấp lánh đầy tia thú vị. Lão ra lệnh qua điện thoại:
– Xử nó!
Một bàn tay đàn ông bẩn thỉu chạm đến đùi Thanh Tú. Sắc mặt Vương Khải càng trở nên tối tăm lạnh lẽo, âm giọng âm trầm như từ địa ngục có chút run rẩy:
– Dừng… dừng lại!
Tất nhiên Lưu Phát không có ý định khiêu chiến với bà Kim Yến, chỉ là lão không ngờ kẻ máu lạnh sẵn sàng giết người không chớp mắt này lại yếu đuối vì con nhỏ đó như vậy.
– Mày đừng tưởng mấy năm qua tao không biết mày làm cái gì! Chỉ cần mày từ bỏ ý đồ, con nhỏ đó sẽ được thả về, an toàn không mất một sợi lông!
Lưu Phát phất tay. Vệ sĩ của lão nhanh chóng khống chế Vương Khải. Bình thường sức mạnh của anh thừa sức đấu lại hai thằng này, nhưng vì cô, anh chấp nhận khụy gối trước mặt lão cáo già.
Điều anh cần lúc này vẫn chỉ là chờ đợi. Anh đã chờ đợi mười năm, nằm gai nếm mật mười năm để bước đến đỉnh cao, chỉ còn một nấc thang cuối cùng, mọi chuyện vẫn còn chưa chín muồi, rủi ro quá lớn, nhưng vì cô, anh chấp nhận đánh cược.
– Được.
Vương Khải đáp ứng yêu cầu của Lưu Phát, dễ dàng đến mức lão suýt thì không ngậm được miệng mà cười lên ha hả.
– Tốt lắm. Cứ từ từ, trước tiên tao phải dạy dỗ mày một trận cái đã!
Lão vỗ tay. Những cú đấm thụi liên tục vào cơ bụng rắn chắc của anh. Độ sát thương cực mạnh của những bàn tay thép khiến anh co người hự lên một tiếng. Liên tiếp những cú tát vào mặt, những cú đá vào chân vào bụng, những cái lên gối khiến anh hộc máu, hai mắt anh dần mờ đi…
– Ông chủ, đánh nữa sợ nó chết.
– Hất nước đá cho nó tỉnh!
Cốc nước đá hất thẳng vào khuôn mặt tím bầm sưng lên của Vương Khải, vẻ lãnh khốc kiêu hãnh giờ chỉ còn thấy thảm thương. Anh không ngất, không cần dội đá, điều anh cần là chờ đợi.
Hai tiếng súng bất ngờ vang lên. Một khuôn mặt đàn ông có vết sẹo trên xương mày chiếm lĩnh màn hình camera. Âm giọng đàn ông áy náy phát qua loa ngoài điện thoại từ người đàn ông này:
– Đại ca, chúng em xin lỗi đã đến trễ. Em gái anh đã được an toàn rồi, anh cứ yên tâm.
Đôi mắt sưng húp của Vương Khải vẫn mở đủ để nhìn được Huy Khang, người đàn em thân tín của anh trên màn chiếu. Khóe miệng khẽ nhếch, sức mạnh hổ dữ từ đâu hoàn toàn khôi phục, anh trở mình lật ngược thế cờ, quăng cả hai thằng vệ sĩ cao lớn về lão Phát. Lão ta tức đến phát điên, đỏ mặt chỉ trỏ gào thét:
– Chúng mày… vào hết cả đây! Tóm cổ thằng phản nghịch này cho tao!
– Sẽ không còn ai nghe ông nữa đâu!
Vương Khải lừ lừ tiến đến lão Phát như quỷ satan thi hành án tử. Lão ta run rẩy quỳ lạy anh nhưng giờ phút này lão có thể thêm một lần khẳng định anh chính là kẻ giết người không ghê tay.
Vương Khải nhấc bổng cả cơ thể Lưu Phát lên cao, bàn tay gọng kìm chẹn lại cổ họng lão khiến khuôn mặt lão dần chuyển màu tím tái.
– Anh Khải, chúng ta giao lão ta cho cảnh sát thôi!
Một đàn em vào phòng trông thấy nhắc nhở. Vương Khải cũng không muốn gặp rắc rối thêm, anh lẳng lão ta như lẳng một con cóc cụ khiến lão lăn long lóc trên sàn nhà. Thêm một đòn giáng xuống, lão lịm đi không biết gì nữa.
Những năm qua Vương Khải đã bí mật thu thập bằng chứng phạm tội của Lưu Phát, chỉ chờ thời điểm để giao cho cảnh sát. Anh hành động vô cùng kín kẽ, toàn bộ tội lỗi của Thiên Uy đều được phủi sạch không liên quan đến anh. Về mặt pháp luật, anh hoàn toàn trong sạch. Có được sự ủng hộ của số đông đàn em theo lão chuyển sang theo anh chính là nhờ quá trình nhiều năm anh đồng sinh đồng tử với bọn họ, không phải ở trên cao chỉ tay năm ngón, dùng tiền sai khiến như cách lão làm, đó chính là điều kiện tiên quyết để anh có thể trở mình lật đổ lão. Tuy nhiên thời điểm lật lão đến sớm hơn dự tính, cũng bứt dây động rừng khiến xô xát xảy ra vào thời điểm này, chắc chắn cảnh sát không bỏ qua cho anh.
Toàn bộ số người còn theo Lưu Phát bị người của Vương Khải khống chế. Khung cảnh công ty tưởng chừng lịch sự văn minh bỗng chốc biến thành cảnh tượng thanh trừng lẫn nhau của hai phe đối nghịch. Những người không liên quan ôm đầu sợ hãi chui xuống gầm bàn, nhiều kẻ bị thương máu chảy không ngừng nằm co quắp trên mặt đất. Chỉ trong vòng nửa tiếng, thế cuộc đã hạ màn.
Quả nhiên sự việc lớn này đánh động đến cảnh sát. Âm thanh hú còi vang lên, cảnh sát ập vào hiện trường, áp giải tất cả những kẻ có mặt về đồn, đưa những kẻ bị thương đi cấp cứu. Vương Khải được đám đàn em bảo vệ không khai ra nhưng anh gạt đi, chấp nhận chịu hình phạt gây thương tích cho kẻ khác. Lão Phát cùng hai tay vệ sĩ của lão suy cho cùng cũng chỉ ăn đòn nhẹ chán so với tình trạng mặt mũi sưng vù cùng thương tích đầy mình của Vương Khải, nhìn qua cũng biết kết quả thế nào, bất lợi chắc chắn nghiêng về lão ta.
Nơi công ty tài chính Thiên Uy trải qua một cuộc mưa gió chưa từng có, trong căn phòng ngủ thoảng hương thơm, Thanh Tú chợt bừng tỉnh sau một cơn mê dài. Cô ngỡ ngàng vội vùng dậy, nhìn xung quanh một lượt vẫn không xác định được nơi này là nơi nào.
Căn phòng ngủ có tông màu trắng xám lạnh lẽo, hoàn toàn không có bất cứ vật trang trí nào, chỉ có một chiếc giường lớn cùng tủ đứng đồng bộ. Chăn gối cũng một màu xám. Chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn với nơi này, căn phòng này gợi cho cô nhớ đến một người, người vẫn thường có mặt trong tâm trí cô.
Điện thoại… cô vội tìm điện thoại trong túi xách vẫn còn để bên người. Tin nhắn của Vương Khải khiến cô trấn tĩnh lại.
“Em bị bắt cóc, người của tôi đã giải cứu em, giờ em đang ở nhà tôi. Tôi có việc không về được. Nếu em thấy đói thì gọi theo số 09xxxxxxxx, chị ấy sẽ đến nấu cho em.”
Thanh Tú hiểu chuyện, thở phào một tiếng. Thực tình nghĩ lại lúc gã thanh niên kia vào xe áp khăn lên miệng, da gà da vịt cô lại nổi hết cả lên. Cô nhìn thời gian, đã mười hai rưỡi trưa, bụng cô có chút sôi lên. Có điều bảo cô gọi người đến nấu thì thà cô tự mình nấu còn hơn. Biết mình ở trong căn hộ của anh, cảm giác đầu tiên vang lên trong đầu cô, chỉ một chữ thôi: Tuyệt!
Cô vội gọi điện thoại cho mẹ báo trưa nay cô không về, ngay sau đó vào bếp xem anh thường ăn uống thế nào. Tủ lạnh to đùng bốn cánh mà trống hoác, bên trong không có gì hết! Ôi trời đất, bình thường anh hít không khí để sống hay sao? Cô không biết anh thường xuyên ở lại công ty Thiên Uy làm việc đến tận khuya, còn ngủ lại đó, cũng không biết chính nhờ có anh mà những năm qua Thiên Uy chuyển mình từ một đám người chuyên cho vay nặng lãi thành một công ty tài chính đầu tư lớn có uy tín trong ngành.
Thanh Tú tính xuống dưới kia tìm siêu thị mua thức ăn lấp đầy tủ lạnh cho anh. Anh là người trân quý thức ăn hơn bất cứ ai, chắc chắn anh sẽ ăn hết những gì cô mua. Cô chưa kịp bước ra đã nghe có tiếng chuông gọi cửa.
Cánh cửa căn hộ vừa mở ra, một cô gái trẻ xinh đẹp trang điểm tinh tế, mái tóc xoăn lọn hất một bên vai, trên người mặc váy da đỏ quây bó sát tôn lên ba vòng bốc lửa xông vào cực kỳ tự nhiên.
Thanh Tú lúng túng:
– Cô là…
– Tôi là bạn gái anh Khải. Còn chị là ai?
Phương Dung khẳng định danh phận, nghiêm giọng hỏi cô gái xinh đẹp động lòng người trước mặt, trong lòng không giấu nổi lo lắng. Chuyện Vương Khải hẹn hò bí mật tối qua cô còn chưa hỏi được anh, rất có thể người anh hẹn chính là cô gái này. Nhìn Thanh Tú, Phương Dung đoán chừng mình kém tuổi cô. Năm nay Phương Dung mới hai mươi tuổi, cô bước chân vào nghề vũ nữ năm mười sáu tuổi. Từ lúc làm người của Vương Khải cô không còn hành nghề, chỉ quanh quẩn bên anh thu thập tin tức cho lão Phát, tất nhiên chỉ là những tin vụn vặt không ảnh hưởng đến anh.