Tất Cả Vì Em - Chương 07
Thành phố S bước vào tháng mười. Mùa thu gõ cửa, từng cơn gió dịu mát nhẹ nhàng cuốn bay những chiếc lá vàng.
Một buổi chiều nghiêng nắng, Vương Khải bước những bước chân vững vàng qua cánh cổng sắt nhà tù. Phía sau cánh cổng chính là nơi giam cầm anh ba tháng qua.
Ngước nhìn bầu trời trong xanh, lần đầu tiên trong đời anh được tận hưởng cảm giác thực sự của tự do. Tương lai dường như đã mỉm cười với anh sau mười năm đằng đẵng nằm gai nếm mật.
– Anh Khải, ăn cơm nhà nước mà trắng ra ấy nhỉ?
– Cái thằng này, anh Khải có bao giờ đen đâu?
Hai người đàn em thân tín nhất của anh, Huy Khang và Tuấn Hải lái xe hơi đến đón anh. Bọn họ đã chờ anh ở cuối con phố này suốt nửa tiếng đồng hồ.
Huy Khang hất nhẹ hàm, nhoẻn miệng cười nhe hàm răng trắng. Vết sẹo trên xương mày anh ta như giãn ra.
– Đại ca, chào mừng anh đã về với tự do. Thực sự tự do.
Vương Khải gật đầu. Vẻ âm u của anh cũng đã đến lúc có chút bừng sáng. Thiên Uy giờ mới đích thực là của anh. Công sức bao năm anh gây dựng cuối cùng cũng đã về tay anh. Dù hiện tại Thiên Uy tiêu điều xơ xác sau biến cố ngày đó nhưng không sao cả, ít nhất anh không phải là kẻ trắng tay.
Trên xe, Tuấn Hải ngồi ở ghế lái, Huy Khang ngồi ghế sau cạnh Vương Khải, báo cáo sơ qua tình hình của Thiên Uy cho anh nghe.
Sau biến cố, hầu như tất cả nhân viên “trắng” của Thiên Uy đều sợ hãi xin nghỉ việc, bọn họ sợ thêm một lần máu đổ ở nơi này. Mỗi ngày trôi qua lại thêm nhiều lá đơn xin nghỉ việc, cuối cùng chỉ còn lại nhóm đàn em thân tín của anh tiếp tục giữ hoạt động công ty. Về nguồn tài chính, tình cảnh cũng thê thảm không kém. Rất nhiều người rút vốn ủy thác gửi đi nơi khác, nhóm anh em của anh giải quyết không biết bao nhiêu đơn từ kiểu này.
Vương Khải cau mày nhàn nhạt hỏi:
– Tổng công ty Hoàng Hải thì sao?
Huy Khang vui mừng nói:
– May mà bọn họ vẫn im lặng, có vẻ bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng chúng ta.
Bà Kim Yến vẫn ủy thác số tiền lớn ở Thiên Uy bất chấp chuyện xảy ra. Anh biết đó chính là lời cảm ơn bà dành cho anh vì đã chấp nhận tránh xa cháu gái của bà.
Hàm răng nghiến chặt, cơ thể anh bất giác run lên trong tức giận, ngay sau đó anh mím môi chấp nhận. Bà ta hành động vì cô. Chỉ cần vậy thôi, anh hoàn toàn có thể đứng về phía bà ta.
Hai mắt Tuấn Hải chăm chú nhìn đường. Bàn tay đánh lái chiếc xe hơi, anh ta nhếch miệng hỏi:
– Sao đại ca lạnh lùng thế, em thấy con Dung nó yêu anh thật lòng đấy!
Vương Khải sầm mặt nhớ lại một buổi chiều Phương Dung vào trại giam thăm anh. Anh không ra gặp, cô ta khóc lóc loạn cả trại giam rồi ấm ức ra về. Việc anh từ chối gặp cô ta chính là lời khẳng định, mối quan hệ của anh và cô ta đã kết thúc. Về thành phố S, cô ta kêu ca than vãn với nhóm đàn em của anh, muốn nhờ họ truyền lời đến anh, mong anh hồi tâm chuyển ý.
Huy Khang phì một tiếng, tự giải thích theo ý hiểu của anh ta:
– Đại ca chỉ thích những gì sạch sẽ.
Sai, anh chỉ thích cô. Vương Khải nhíu mày không phản bác.
Tuấn Hải lắc đầu chép miệng:
– Em thề chưa thấy đứa con gái nào đẹp hơn nó, đại ca phí của giời thế?
Huy Khang nhún vai:
– Thế thì mày lại chưa gặp em gái anh Khải rồi! Đại mỹ nhân diễm lệ động lòng người!
Tuấn Hải không có mặt trong vụ giải cứu bắt cóc lần trước, việc lão Phát bắt cóc Thanh Tú cũng được cả hai bên giữ kín nên anh ta không biết cô. Khựng lại ba giây, ngay sau đó anh ta quay đầu nhìn Vương Khải, nghiêm túc hô một câu:
– Anh vợ.
Vương Khải sa sầm sắc mặt, trừng mắt với Tuấn Hải làm anh ta lạnh buốt cả sống lưng, sợ hãi vội quay đầu. Đại ca có cần phải giữ em gái chặt thế không hả?
Huy Khang vươn tay đập vào đầu Tuấn Hải một cái làm anh ta chúi mặt xuống, miệng kêu lên oai oái:
– Mày làm cái gì thế? Tao đang nắm sinh mạng mày đấy!
– Ngữ mày xách váy cho người đẹp còn không xứng. Ngoan ngoãn với con bồ của mày đi!
– Đùa tí có chết ai?
Hoàn toàn có thể chết người! Huy Khang còn muốn nói, cô em gái xinh đẹp chính là trân báu mà vị đại ca lạnh lùng này sẵn sàng dâng cả tính mạng, nhưng đương nhiên anh ta không bao giờ có thể nói ra câu này.
Về đến thành phố S, ba người đàn ông vào một nhà hàng ăn tối. Đã miệng rồi hai người đàn em mới để Vương Khải trở về căn hộ 2020.
Trong màn hơi nước mờ ảo, ngắm thân thể đàn ông gầy rộc đi trong gương, những vết sẹo khắp người thêm khó nhìn, đôi mắt Vương Khải tối sẫm như đêm đen. Lúc này, điều anh cần nhất là khôi phục. Khôi phục tất cả những gì anh xứng đáng có được. Nhưng… khao khát lớn nhất… giấc mơ của anh… mỗi lúc cô một xa vời với anh.
Thông tin Vương Khải trở lại Thiên Uy được báo chí đưa tin rầm rộ. Thiên Uy hiện không còn là nơi trú ẩn tiền bạc an toàn trong mắt rất nhiều người. Lúc trước, mọi chuyện tối tăm phía sau về Thiên Uy chỉ là đồn đoán, còn hiện tại, tất cả đã bị phơi bày trước ánh sáng. Hoạt động ngưng trệ của Thiên Uy thời gian qua cũng khiến công ty này không còn sức hút trên thị trường.
Buổi họp của nhóm người lãnh đạo Thiên Uy diễn ra không lâu sau khi Vương Khải quay lại. Anh gật gù trước các báo cáo bằng số liệu, sau đó nhàn nhạt tuyên bố:
– Chúng ta không thể đi theo con đường ngày trước. Chỉ có thể chuyển mình.
Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ chưa hiểu ý đại ca họ.
– Công ty vệ sĩ, ý các cậu sao?
Hahahaha… Đại ca đang đùa? Bọn họ đánh nhau thì giỏi thật nhưng mấy kẻ có đầu óc một chút được Thiên Uy cho học hành để làm các hoạt động bàn giấy, số đông đàn em khác đang ngáp dài ngoài kia thì làm nhiệm vụ đòi nợ thuê, giờ bảo bọn họ phục vụ các thân chủ kiêu kỳ e là hơi nhức đầu.
– Hiện tại không ai muốn gửi tiền cho chúng ta, nhưng ai cũng biết chúng ta đáng sợ thế nào, đúng chứ?
Vương Khải nhướng nhẹ hàng mày. Những lời anh nói hoàn toàn có lý. Mười hai người đàn ông trẻ quanh bàn tròn im lặng suy nghĩ. Không lâu sau đó, bọn họ hoàn toàn ủng hộ ý tưởng của đại ca. Vệ sĩ thì vệ sĩ, kiếm được cơm ngon là tốt rồi!
Tại Pháp, từ lúc biết Vương Khải ra tù, trong lòng Thanh Tú như có hoa nở rộn ràng. Mấy hôm nay, cô lại một phen kinh ngạc khi đọc những bài báo viết về sự thay đổi của Thiên Uy. Trống ngực cô cứ đập thình thình.
Cô ủng hộ những gì Vương Khải làm. Anh đã hợp pháp hóa sức mạnh cơ bắp của đám đàn em đông đúc khi trước đa phần làm công việc đòi nợ thuê trong bóng tối. Dù nhân lực của Thiên Uy lúc này chỉ bằng một phần nhỏ so với lúc trước nhưng bọn họ hoàn toàn có thể kiếm ăn được trong vai trò mới. Uy danh của bọn họ hẳn là “lẫy lừng” sau cuộc nội chiến ngày đó!
Vương Khải thu hẹp lại hoạt động tài chính song song với việc thành lập một công ty vệ sĩ. Những đối tác khi trước còn tin tưởng Thiên Uy, không đòi tiền trong lúc anh nguy nan nhất, anh hết sức trân trọng, quyết định mở một buổi tiệc chiêu đãi để cảm ơn bọn họ. Bà Kim Yến đương nhiên có mặt trong dàn khách mời.
Bà Yến choàng khăn kim tuyến ngoài váy nhung đen dài, mái tóc xoăn bạc trắng cài một chiếc lược điểm kim cương xuất hiện tại bữa tiệc tri ân của Thiên Uy. Bà nheo mắt nhìn chủ nhân bữa tiệc – Vương Khải – đến bên bà, nhấc một ly rượu vang đỏ mời bà.
Một thân âu phục đen thiết kế riêng, trên người là hương vị đàn ông ngây ngất, cậu thanh niên gầy guộc ngày nào đã lột xác thành một người đàn ông trưởng thành lịch lãm đủ sức quyến rũ bất cứ người phụ nữ nào. Nhưng bất kể thời điểm, dù lúc trước hay bây giờ, anh ta vĩnh viễn không xứng đáng với cháu gái bà!
Anh lịch sự mỉm cười, điệu cười khách sáo thường trực trên môi kể từ lúc anh làm chủ Thiên Uy:
– Cảm ơn bà đã nhận lời mời đến đây!
– Cậu hiểu ý tôi, đúng chứ?
Vương Khải hừ nhạt:
– Tôi không hiểu ý bà là gì?
– Tránh xa con bé ra!
– Người có tiền luôn vô lý vậy sao?
Anh nhàn nhạt chất vấn, đôi mắt chim ưng sắc bén tiết chế vẻ lạnh lùng nhìn bà ta, trong đáy mắt có chút giễu cợt. Khách quan mà nói, năm xưa anh không lôi kéo, không dụ dỗ cô, là chính cô luôn tìm anh. Chỉ vì bà ta sợ cháu gái không tỉnh táo bị hủy hoại tương lai dưới tay anh mà đến tìm anh ngăn cấm. Trong lòng anh khi ấy có quỷ. Anh đã sớm say mê cô gái nhỏ xinh đẹp thiện lương như thiên sứ ấy, thế nên anh chỉ im lặng không phản bác bà ta, ngầm ý chấp nhận nghe lời bà ta, chủ động rời xa cô, liều mạng tìm cho mình một con đường đến gần cô. Anh vì cô mà rời xa, không phải vì bà ta. Anh trân trọng cô không có nghĩa là bà ta có quyền làm nhục anh. Nếu bà ta vẫn muốn hạ nhục anh, anh sẽ cho bà ta biết giới hạn là ở đâu.
Khuôn mặt bà Kim Yến thoáng chốc trở nên ửng đỏ. Đuối lý, bà ta tức giận quay lưng bỏ đi.
Ý cười lạnh lẽo trong đáy mắt, Vương Khải lặng lẽ nhìn theo bà ta. Quả là một người bà mẫu mực hết lòng yêu thương cháu gái, rất đáng ngưỡng mộ!
Chiều hôm sau, số tiền Hoàng Hải ủy thác tại Thiên Uy được tất toán trả về. Với tình hình hiện tại của Thiên Uy, việc trả lại khoản tiền khổng lồ này là một sự cố gắng lớn.
Bà Yến không tin vào báo cáo của thư ký, ngay khi trấn tĩnh lại, bà im lặng nghĩ ngợi. Việc trả tiền cho bà chính là tuyên bố anh ta không cần những đồng tiền của bà, không cần lời cảm ơn của bà. Kết hợp với thái độ của anh ta trong bữa tiệc tối qua, bà có thể yên tâm anh ta chắc chắn sẽ không làm phiền cuộc sống của cháu gái bà.