Tất Cả Vì Em - Chương 08
Tháng mười hai, thành phố S đón một đợt không khí lạnh, đủ làm những người trên phố chỉ muốn co mình trở về nhà thật sớm, cùng gia đình ăn một bữa tối ấm cúng.
Sáu năm học nơi xứ người của Thanh Tú kết thúc bằng một tấm bằng thạc sĩ cùng rất nhiều kỷ niệm, nhiều người bạn đủ mọi sắc tộc. Lần này về nước, cô không muốn làm phiền mẹ nên không thông báo.
Xuống đến sân bay là bốn giờ chiều, Thanh Tú kéo lại phéc mơ tuya áo khoác lên tận cổ, lẳng lặng kéo vali ra taxi. Điểm đến của cô không phải là căn nhà trọ chật chội của gia đình họ Vương mà là biệt phủ của nhà họ Hoàng. Cô đã trưởng thành, đã có thể kế thừa những gì cha cô để lại. Ở biệt phủ có gian nhà của cha cô, trước khi cha mất gia đình cô ở đó. Đã đến lúc cô nên về đó, nhất là khi bà Yến mỗi ngày một cao tuổi, cô muốn được ở bên chăm sóc cho bà. Hơn nữa, căn nhà trọ kia không thể chứa thêm cô, cô cũng chẳng muốn ở đó, không muốn nhìn những khuôn mặt khó đăm đăm qua ngày.
Người giúp việc của biệt phủ nghe tiếng chuông liền bước ra. Nhìn qua song cổng, thấy Thanh Tú chống tay lên vali đứng đó, chị ta vui vẻ reo lên:
– Cô Tú, cô về nước từ bao giờ thế?
Thanh Tú mỉm cười, thần sắc cô có chút mỏi mệt sau một chuyến bay dài. Theo chị ấy vào nhà cô đáp:
– Em vừa xuống sân bay là về đây luôn. Từ nay em ở lại đây.
Chuyện này cô đã bàn với bà Yến từ trước. Hai bà cháu vẫn thường gọi video call cho nhau trò chuyện. Bà Yến có bốn cháu trai nhưng chỉ có mình cô là cháu gái, bà lại thương cô mồ côi cha từ nhỏ, thế nên bà hết sức yêu thương cưng chiều cô.
Nghe người làm báo cô về, bà Yến ngỡ ngàng thoát khỏi cơn chợp mắt, lục tục nhờ người làm đỡ bà ra đón cô. Ở tuổi bảy hai, sức khỏe của bà thời gian này có phần giảm sút.
– Cái Tú về hẳn rồi đấy hả?
– Bà… con về ở với bà hẳn đây!
– Tốt… tốt quá rồi!
Bà Yến cong cong đôi mắt âu yếm ngắm nhìn cháu gái. Trong mắt bà cô lúc nào cũng là cô cháu gái bé nhỏ. Cô khoác trên người chiếc áo khoác mỏng manh, bà nhíu mày lo lắng:
– Sao ăn mặc phong phanh thế kia, bên ngoài rét lắm! Mau vào trong nhà đi con!
– Con không thấy rét mấy hì hì.
Hai bà cháu vào phòng khách sang trọng của gian nhà chính lớn nhất trong biệt phủ, cũng là nơi bà Yến ở. Người giúp việc nhanh tay pha trà nóng tiếp Thanh Tú. Ngồi cạnh bà, cô vui vẻ hỏi han bà nhiều chuyện. Đến chuyện công việc, bà gật gù nói:
– Con nghỉ ngơi mấy ngày rồi theo ta đến Hoàng Hải. Học hành bao nhiêu năm, giờ thành tài phải dốc sức cho nhà họ Hoàng, nghe chưa?
Bà Yến nửa trêu nửa ép buộc cháu gái. Thanh Tú cũng xác định điều này ngay từ khi lựa chọn chuyên ngành theo đuổi, cô mím môi cười đáp:
– Hì hì… con biết rồi bà!
Bà gật đầu hài lòng, lúc này như thể bà mới vào chuyện chính:
– Chuyện công việc thế là ổn, còn chuyện trăm năm của con, ta nhớ đã từng nói với con từ ngày con mười sáu tuổi. Con không như nhiều cô gái trẻ khác, hôn sự của con ta đã có trù định từ sớm. Đứa cháu rể ta chọn đảm bảo là một thanh niên tốt, ngoại hình, gia thế, học vấn đều tương xứng với con.
Thanh Tú không vui siết chặt tay bà, cô lắc đầu:
– Bà, mọi chuyện con đều nghe bà, nhưng chuyện này bà cho con quyền quyết định được không ạ?
– Con nghe bà, sẽ chỉ tốt cho con mà thôi, không phải ai cũng có thể ở vị trí của con. Bà đã chọn được một người cho con. Người ấy hơn con ba tuổi, cực kỳ tuấn tú, tốt nghiệp MBA ở Mỹ, hai năm trước học xong về nước liền tiếp quản cơ ngơi gia đình. Con đồng ý để bà sắp xếp cuộc gặp cho hai đứa.
Thanh Tú vẫn không muốn:
– Bà… con chưa muốn nói chuyện đó lúc này! Con mới về nước, còn chưa đâu vào với đâu.
Bà Yến cũng không nói thêm, dù sao bà có suy tính của bà. Con nhỏ này tuy ở với mẹ nhưng cũng chẳng được mẹ quan tâm, chị gái cũng không hợp, từ bé chỉ thui thủi một mình. Cô lấy được một tấm chồng như ý bà mới yên lòng.
Thanh Tú mở cửa gian nhà nhiều kỷ niệm thuở nhỏ bước vào bên trong. Gian nhà có hai tầng, xây dựng theo kiến trúc cổ trang trí gỗ trầm hòa hợp với biệt phủ. Hình bóng cha cô ngồi cặm cụi làm việc trước dàn máy tính cổ điển vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Biết cô về đây ở, bà Yến đã cho người dọn dẹp sơn sửa lại, lúc này cô bước lên gian thờ tầng hai thắp cho ba nén nhang, báo cáo cho ba biết những việc cô trải qua nửa năm qua, như cách cô vẫn thường làm mỗi khi về Việt Nam.
Năm xưa ba cô mất trong một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Khi ấy tổng công ty dệt may Hoàng Hải đang là công ty dệt kim Hoàng Hải, phát triển từ xưởng dệt gia đình họ Hoàng. Chồng mất sớm, một mình bà Yến chèo chống xưởng dệt, nuôi ba người con trai học hành tử tế. Ông Quân được mẹ tin tưởng giao phó chức vụ phó giám đốc phụ trách tài chính, cũng coi như là tay hòm chìa khóa của công ty.
Ngày nhận được hung tin, đứa nhỏ sáu tuổi là Thanh Tú lúc ấy chỉ biết ba cô đã không còn trên thế giới này, từ nay về sau sẽ không còn ai đưa cô đi công viên mỗi cuối tuần, không còn ai mua cho cô búp bê, không ai bế cô ngồi lên lòng buộc tóc cho cô nữa. Cô còn quá nhỏ, nỗi đau mất cha mơ hồ không đủ khắc sâu tâm trí cô, nhưng theo thời gian trưởng thành cô mới thấm thía một đứa bé không có cha đẻ ở bên thiệt thòi thế nào, tâm hồn thiếu vắng thế nào, cũng da diết nhớ ba cô đến mức nào.
Sau bữa tối họp mặt cả gia đình họ Hoàng, Thanh Tú lấy cớ mệt xin phép rời đi sớm. Cô đã gọi điện báo cho mẹ cô, dự định trưa mai sẽ sang với bà ấy.
Trong lòng Thanh Tú chẳng bao giờ muốn gặp gia đình hai người bác là hai anh trai ba cô. Từ nhỏ cô đã cảm nhận được bọn họ khó chịu với cô, dù bề ngoài họ tỏ vẻ tươi cười nhưng cảm giác giả dối vẫn rõ mồn một.
Trờ về phòng, bất giác cô muốn liên lạc với Vương Khải. Chuyến bay rời Việt Nam ngày ấy lòng cô nặng trĩu, lần trở về này nhất định cô phải gặp lại anh, cũng muốn hỏi anh vụ bắt cóc ngày đó của cô là thế nào. Nghĩ là làm, nhìn đồng hồ lúc này là tám giờ kém mười, cô liền bấm số điện thoại của anh.
– Alo?
Âm giọng quen thuộc của Vương Khải vang lên, chỉ cần vậy thôi là đủ làm cô xúc động nghẹn ngào. Anh quả thực đã trở lại rồi!
– Anh Khải… em Tú ạ. Anh… có khỏe không?
– Tôi khỏe. Giọng em hơi khàn. Em ốm?
Anh luôn có thể để ý những thay đổi nhỏ nhất của cô. Nếu anh đoán không lầm, cô mới về nước chiều nay.
– À… vâng… thời tiết thành phố mình lạnh hơn em nghĩ nên em chủ quan… giờ hơi đau họng…
– Nhớ uống thuốc rồi ngủ sớm.
– Em biết rồi. Anh… em muốn gặp anh bây giờ… có được không?
Anh không còn là thằng nhãi tứ cố vô thân không xu dính túi, từ lúc nào lá gan của anh đã to hơn mấy phần. Cũng như ngày 31/12 năm ngoái, biết cô về nước anh đã cho người theo dõi cô. Đêm ấy anh bí mật đi theo cô, cuối cùng thành cứu nguy kịp thời. Cũng như lời hẹn ăn tối của cô, dù kế hoạch lật đổ Lưu Phát đã cận kề điểm cuối, vậy mà vì cô, anh phá vỡ tất cả. Để rồi lúc này, một lần nữa anh và cô lại ở hai bờ thái cực. Muốn trèo qua cũng trèo không nổi.
– Không thể. Tôi đang đi công tác.
Thực ra giờ này anh vẫn đang ở công ty Thiên Uy. Anh làm việc không kể ngày đêm để phát triển cả mảng tài chính lẫn mảng bảo an, đã hai ngày rồi anh còn chưa về nhà.
– Vậy bao giờ anh về?
Vương Khải im lặng. Sau mấy giây, anh nhẹ giọng:
– Chuyện lần trước em không cần suy nghĩ, có kẻ chuốc thuốc mê định làm hại em trong xe hơi, tôi tình cờ trông thấy nên kịp cứu em.
Thanh Tú tự hiểu anh lại không muốn gặp cô. Cô chưa từng khóc khi anh từ chối gặp, vậy mà lúc này… nước mắt cô bỗng lăn dài.
Anh nhíu mày:
– Em đang khóc?
Cô gạt nước mắt sụt sịt:
– Anh quan tâm làm gì? Anh có bao giờ quan tâm suy nghĩ của em đâu? Nếu anh thấy em phiền phức như thế, em sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa!
Cô bực bội ngắt máy. Cô không còn sự thấu hiểu ngày nào với anh nữa sao? Hay bởi vì cô nghĩ đến anh quá nhiều mà đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ lảng tránh, chính điều đó khiến cô ấm ức?
Anh gọi lại cho cô. Cô giận dỗi gạt nghe:
– Anh muốn nói gì với em?
– Tôi chưa bao giờ thấy em phiền phức.
– Vậy tại sao anh không muốn gặp em? Em thì… luôn nghĩ đến anh.
Ngay sau câu nói làm hai gò má cô ửng đỏ, cô vội nói tiếp không để anh hiểu lầm:
– Bởi vì em luôn coi anh là anh trai em. Em rất thương người anh trai này, anh hiểu không?
Vương Khải như bị dao đâm thẳng một nhát vào tim. Trấn tĩnh lại, âm giọng nghèn nghẹn của anh vang lên:
– Tôi luôn tin điều này.
Anh tin, bao nhiêu năm anh vẫn luôn tin. Cô thực sự coi anh là người anh trai đáng thương cần giúp đỡ.
– Vậy tại sao anh không thể gặp em?
Vương Khải trầm giọng:
– Bạn gái tôi rất ghen.
Thì ra là như vậy. Cô đúng là quên mất điều này. Cô gái xinh đẹp đó quả thực khó chịu với cô. Cô ngậm ngùi chấp nhận sự thật, anh đã có một cô gái thực lòng yêu thương anh bên cạnh, sẽ chẳng cần một ai khác quan tâm nữa.
Cô lúng túng, trái tim trong lồng ngực nhói lên hết sức đáng giận:
– Em hiểu rồi, xin lỗi vì làm anh khó xử. Em muốn gặp anh vì muốn chắc chắn là anh đã ổn, hình ảnh anh bị thương ở buồng tạm giam vẫn luôn in vào tâm trí em. Nhưng… nếu cô ấy không thích thì cũng đành chịu thôi.
Cô gượng cười nói tiếp:
– Vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bệnh dạ dày tái phát. Thôi… em chào anh!
Cô vội vàng ngắt máy. Cảm giác chua xót làm sống mũi cô cay xè. Hít sâu một hơi, cô tự trách bản thân thật ngốc nghếch, cứ muốn quan tâm một người mà người ta luôn né tránh cô bao nhiêu năm. Giờ đã đến lúc cô phải buông bỏ thứ tình cảm không thể định nghĩa này.