Tất Cả Vì Em - Chương 09
Mười hai giờ đêm, tầng mười tám công ty Thiên Uy vẫn sáng đèn. Huy Khang bước vào phòng giám đốc, mùi khói thuốc xen lẫn mùi rượu mạnh bao trùm không gian làm anh ta nhíu mày. Vương Khải tựa cửa sổ, đáy mắt tối tăm không gợn sóng, từng làn khói thuốc bay theo cơn gió lạnh lẽo.
– Đại… à… giám đốc, không nên coi nơi này là nhà hay quán bar. Cũng đừng hành hạ dạ dày của anh nữa.
Huy Khang theo Vương Khải năm năm, chưa từng thấy anh rơi vào tâm trạng nặng nề như lúc này.
– Đại ca… có tâm sự?
Anh ta tiến lại gần Vương Khải, đứng cạnh anh, cùng anh nhìn trời đêm.
– Không có gì. Cậu giúp tôi một việc.
Vương Khải dụi điếu thuốc trên tay, quay trở lại bàn làm việc. Huy Khang tiến lại, anh ta đưa tay che màn hình máy tính của anh.
– Làm việc thế là đủ rồi. Về thôi đại ca.
Vương Khải lắc nhẹ đầu, âm giọng như từ cõi chết:
– Nếu cậu không đủ mạnh, cậu sẽ không thể làm gì cả!
Đúng, anh không đủ mạnh. Chưa bao giờ đủ! Cứ nghĩ anh sắp bước được đến đỉnh cao, khi ấy anh sẽ đường hoàng theo đuổi cô, thuyết phục cô anh có thể mang cho cô tất cả những gì tốt nhất. Cô xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế gian này. Cuối cùng thì sao? Một kẻ mang trên người định kiến xã hội, một đại ca làm phản từng vào tù ra tội, giờ phút này còn phải bán mạng làm việc, liệu có thể nào xứng với cô?
Năm xưa anh không theo đuổi cô, bởi anh không biết con đường mình đi sẽ tới đâu, rất có thể là cái chết tàn khốc, anh không muốn cô vì anh mà lỡ dở. Điều anh cần là nụ cười tươi sáng nở trên môi cô, là ánh mắt trong veo nhìn cuộc đời của cô, không phải vì anh mà cô rơi nước mắt. Anh từng nghĩ dù cô chỉ xem anh là anh trai cũng không sao cả, mạnh mẽ rồi anh vẫn có thể thuyết phục được cô. Nhưng lúc này, anh không đủ tự tin làm điều đó.
Huy Khang nhíu mày, anh ta rút tay khỏi màn hình máy tính:
– Anh muốn làm gì sao?
Đại ca của anh muốn mạnh mẽ. Đàn ông muốn mạnh mẽ thường vì hai việc, hoặc là trả thù, hoặc là theo đuổi phụ nữ. Trường hợp thứ nhất thì không phải, vậy chẳng lẽ… đại ca muốn theo đuổi con gái nhà người ta?
– Đại ca… Anh muốn theo đuổi em gái anh?
Huy Khang đưa tay ôm miệng ngay khi lời vừa nói ra. Anh ta tự tát vào má mình:
– Em xin lỗi đại ca, em nói nhảm!
Vương Khải không trách Huy Khang. Anh nuốt nghẹn, trầm giọng:
– Tôi không có tư cách đó.
Huy Khang mở to hai mắt nhìn anh. Đại ca… vừa thừa nhận những gì anh ta nghi ngờ là sự thật!
– Về thôi!
Vương Khải thở hắt ra. Gấp lại laptop, anh lấy chìa khóa trên bàn đi thẳng ra cửa, quay đầu lại anh hất hàm:
– Còn chưa đi?
Huy Khang cười cười bước theo anh, cố ý đi song song anh khuyên nhủ:
– Tại sao lại không có tư cách? Cô gái ấy đâu phải em ruột của anh. Cô ấy đẹp thì đẹp thật nhưng em cam đoan không ai xứng đôi với cô ấy hơn anh! Đại ca em cũng đường đường là giám đốc Thiên Uy… Tuy công ty mình giờ có hơi bết bát nhưng vẫn nuôi cơm người ta được mà!
Chiều hôm đó, Huy Khang đã tò mò hỏi vài điều về Thanh Tú trên đường đưa cô về, nắm được kha khá thông tin, biết cô chưa có người yêu, còn đang đi học.
Vương Khải nhắm nhẹ hai mắt mỏi mệt. Nếu cô là một cô gái bình thường, anh đã liều mạng xông đến từ lâu rồi.
– Cô ấy là cháu nội đại gia Kim Yến, lão phật gia của Hoàng Hải.
Huy Khang kinh ngạc à lên một tiếng. Thảo nào đại ca bỗng nhiên trả lại khoản tiền khổng lồ mà bà ta ủy thác tại Thiên Uy, khiến công ty đã khó khăn lại càng khó khăn. Đối tượng của đại ca thế này… chính xác là công chúa rồi! Đại ca muốn lo cho người ta cũng lo không nổi!
– Vậy… anh cứ trơ mắt nhìn người ta đi lấy chồng à?
Huy Khang e dè hỏi, cảm thấy tình cảnh của đại ca quả thực rất thảm.
– Cô ấy hạnh phúc là được.
Mẹ kiếp! Đây chính là cách mà đại ca đối diện với thế giới này. Các anh em ăn no là được, các anh em an toàn là được. Còn anh, sao cũng được!
– Đại ca… biết đâu… cô ấy cũng thích anh thì sao?
– Không có chuyện đó.
Vương Khải nhíu mày:
– Mà sao hôm nay cậu lắm mồm vậy?
Huy Khang cười cười:
– Haha… em quan tâm anh chút thôi mà.
– Lo chuyện của cậu đi!
– Em biết rồi. Em có việc đi trước, đại ca về nhà nhớ ngủ luôn đấy nhá!
Huy Khang chui vào xe hơi khởi động. Trên đường đi, anh ta bắt đầu lâm vào trầm tư. Anh đang nắm giữ rất nhiều thông tin về chuyện tình cảm của đại ca. Nếu như… anh cho em gái đại ca biết những gì anh ấy hi sinh vì cô ta thì có giúp ích gì được cho đại ca không? Lỡ như không giúp được gì, lại bị đại ca ghẻ lạnh đuổi đi thì mất cả chì lẫn chài. Ai da, thật là khó nghĩ quá mà! Thôi, cứ quyết định không xen vào chuyện của người khác đi!
Mười giờ tối hôm sau, tại quán bar Ruby.
Từ lúc chia tay Vương Khải, Phương Dung xin vào đây làm việc. Cô ta nhanh chóng trở thành vũ nữ số một tại đây, cũng đồng nghĩa trở thành đối tượng bị các vũ nữ khác căm ghét.
Thanh Hằng biết nơi kiếm tiền dễ nhất cho cô ta hiện tại chính là những nơi như Ruby, thế nên cô ta đã xin việc ở đây từ lúc ông Kiên bán hết tài sản trả nợ. Trong quá khứ, cô ta cũng đua đòi đi tập múa ba lê với Thanh Tú rồi sớm nghỉ, dung mạo lẫn kỹ năng cô ta đều không đủ biểu diễn, trở thành vai nhảy lót kiêm phục vụ cho các vũ nữ chính. Làm việc ở đây cô ta thường xuyên bị những kẻ có ưu thế hơn cô ta mắng mỏ.
Ca nhảy của Phương Dung đã xong, cô ta lấy khăn Thanh Hằng đưa lau mồ hôi, không thèm liếc Thanh Hằng đến một giây liền bước qua.
Nhấp một ngụm rượu mạnh vàng óng, hai mắt Huy Khang nheo nheo nhìn mấy vũ nữ đang uốn éo quanh cột. Giải sầu kiểu này đúng là lê tê phê!
– Cậu trốn đại ca đi chơi mảnh đấy à?
Một bàn tay con gái trắng nõn tô điểm hoa văn trên móng đặt lên vai Huy Khang. Anh ta giật mình quay lại nhìn, cau mày. Phương Dung… con nhỏ này vẫn dùng giọng chị dâu để nói với anh ta.
Huy Khang đưa đôi mắt dò xét bộ đồ bikini cô ta đang mặc, cả cơ thể sexy dính dớp mồ hôi càng tôn lên vẻ quyến rũ. Có vẻ cô ta đã hoàn thành phần việc của mình trước khi anh đến đây.
Khóe miệng Huy Khang nhếch nhẹ khinh bỉ:
– Thiếu tiền đến mức ấy?
Anh nhớ lúc trước Vương Khải đã nhờ anh chuyển cho cô ta một khoản tiền không nhỏ, coi như phí chia tay.
– Nghề của tôi, có vấn đề gì không? Tôi bán nghệ, không bán thân, chẳng có gì phải ngại. Hay cậu sợ đại ca cậu mất mặt?
– Tất nhiên là không.
Huy Khang không quan tâm đến Phương Dung nữa, anh ta lại đưa cốc rượu lên miệng, hai mắt long lanh hướng về sân khấu. Nghe câu trả lời của anh ta, Phương Dung tức đến máu nóng trong người sôi hết cả lên. Cô chưa từng thấy gã đàn ông nào lạnh lùng vô cảm như Vương Khải, lúc nào cũng xem cô như không khí mà đối xử.
Phương Dung vẫy tay cậu phục vụ đứng gần đó, lấy một chiếc cốc thủy tinh đặt lên bàn rồi chủ động rót rượu cho mình.
– Uống một mình không vui. Để tôi uống cùng cậu.
– Khỏi đi, cô ngồi đây tôi càng thấy không vui.
Phương Dung nhấp một ngụm rượu, khà một tiếng, hai mắt mơ màng gõ móng tay vào cốc rượu nói:
– Cậu cũng vô tình vô nghĩa y như đại ca cậu. Tôi nhớ lúc trước cậu gọi tôi là chị, giờ trở mặt nhanh thật!
Huy Khang hừ nhạt:
– Đó là do cô không đủ bản lĩnh.
Đại ca của anh nặng tình hơn bất cứ ai. Nếu cô ta đủ bản lĩnh thì Vương Khải đã không thảm như lúc này.
Phương Dung cay như ăn ớt liền gắt:
– Vương Khải không phải đàn ông! Ông chủ Thiên Uy cái gì chứ, giờ Thiên Uy cũng chỉ là một đống phế liệu, tôi đây cóc thèm!
Thanh Hằng theo lệnh mang thêm hai cốc nước mát đến bàn, nghe được mấy chữ “Vương Khải”, “Thiên Uy” từ miệng Phương Dung, hai mắt cô ta sáng lên, quyết định đứng gần nghe ngóng thông tin. Cô không ngờ Phương Dung lại có liên quan đến anh ta.
Huy Khang cười khẩy, anh ta bực mình cầm cốc rượu sang một bàn cách xa nơi đang ngồi. Còn lại mình Phương Dung bực bội ở bàn, Thanh Hằng liền kéo ghế ngồi cạnh, thủ thỉ bên tai nịnh nọt lấy lòng. Ai ghét Phương Dung thì cứ việc ghét, Thanh Hằng thì chỉ cần cô ta ưu ái mình một chút, cô sẽ bớt bị bắt nạt ở đây.
– Chị vừa nghe em nhắc đến Vương Khải, xem ra chúng ta cũng là chỗ quen biết!
Phương Dung trừng đôi mắt hoa đào quay sang nhìn cô gái nhảy lót này. Mọi thứ ở cô ta đều hết sức tầm thường.
– Chị nói cái gì?
Thanh Hằng mím môi cười tiết lộ:
– Vương Khải là anh trai chị đấy! À… nhưng anh ta chỉ là con nuôi.
Phương Dung sững sờ, cô ta nghi hoặc hỏi lại:
– Chị không lừa tôi đấy chứ?
– Ai lừa em làm gì? Thế còn em, em là gì của anh Khải?
Phương Dung im lặng đánh giá. Cô ta gật gù hỏi:
– Chị có em gái đúng không?
– Đúng rồi, sao em biết?
Đôi mắt đào hoa của Phương Dung nheo lại. Cô đã tìm được người cần tìm. Lúc trước cô đã nghe từ miệng đàn em lão Phát tiết lộ cho cô về vụ bắt cóc kia, chính vì con nhỏ đó mà Vương Khải chịu bao nhiêu tổn thất. Cô càng nghe lại càng hận. Sâu trong lòng, cô vẫn yêu Vương Khải vô cùng. Có điều lúc trước cô không sao điều tra ra được con nhỏ đó là ai, cậy miệng người của Vương Khải càng không thể, giờ thì tốt rồi.
– Tình cờ thôi. Người quen cả, tối mai tôi sẽ bảo anh Trung cho chị nhảy cùng tôi.
Hai mắt Thanh Hằng sáng lên, cô ta nhoẻn miệng nịnh bợ cười nói hai tiếng “cảm ơn”. Quyết định của cô là chính xác, có Phương Dung làm bạn chắc chắn cô sẽ được nhiều cái lợi ở đây.