Tất Cả Vì Em - Chương 12
Còn lại một mình Thanh Tú, căn hộ rộng lớn của Vương Khải như càng thêm trống trải. Dù từng đến đây một lần nhưng lúc này cô mới có thời gian bình tĩnh quan sát một vòng căn hộ sang trọng này. Căn hộ có ba phòng ngủ, một phòng khách, hai toilet, một bếp ăn hiện đại và một ban công rộng hướng hồ. Tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, cũng không có nhiều đồ trang trí, chỉ có những nội thất cần thiết cùng một tông màu trắng xám. Mọi thứ ở đây đều thể hiện chủ nhân của nó là con người như thế nào, khóe môi Thanh Tú khẽ cong lên khi có suy nghĩ này. Mùi thuốc lá nhàn nhạt dường như vẫn còn đọng lại nơi phòng khách, cô nhíu mày nhìn đầu lọc còn lưu lại ở gạt tàn.
Thanh Tú không ngạc nhiên khi vào bếp lần này. Vẫn sạch bong cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh hầu như không ăn ở nhà, dù căn bếp được trang bị đầy đủ mọi thứ nhưng không có dấu hiệu nấu nướng. Thanh Tú đoán anh ăn ở bên ngoài, về đây chỉ để ngủ. Thời gian này tạm thời cô ở đây thì cũng nên cho căn bếp này thực hiện đúng chức năng của nó.
Chín giờ mười, điện thoại của Thanh Tú có tin nhắn, chị trưởng bộ phận đã nhắn lại cho cô một tin “OK” sau tin nhắn xin nghỉ của cô. Cô mới chỉ đang tiếp cận công việc ở Hoàng Hải nên cũng chưa bận rộn, dù đột ngột nghỉ cũng hơi ngại nhưng an nguy lúc này quan trọng hơn. Lũ người kia muốn lấy mạng cô, chuyện này không hề đơn giản. Cô cần phải tìm hiểu nguyên nhân.
Thanh Tú trở lại phòng khách, mở laptop nhỏ mang theo, bắt đầu làm việc. Dữ liệu trong ổ cứng kia cô mới xem qua, còn chưa đi sâu phân tích nghiên cứu, cũng không phải đơn giản mà xem xét cẩn thận được, cần có thời gian. Lúc này, Thanh Tú đặt toàn bộ sự chú ý vào các dữ liệu, cô muốn kiểm tra thêm một lần báo cáo tài chính của tổng công ty năm năm gần đây với các số liệu thực tế. Cô mơ hồ đoán hẳn phải có gì đó khuất tất bên trong những số liệu này nên bọn người kia mới nhằm vào cô như vậy.
Tập trung làm đến quên cả thời gian, bất chợt âm thanh tin nhắn làm Thanh Tú giật mình, trái tim bất giác cũng nhảy lên một nhịp.
“Trưa nay người giúp việc sẽ đến nấu cơm cho em.”
Là Vương Khải nhắn cho cô. Cô vừa cảm thấy vui lại vừa ái ngại nhắn lại:
“Thôi em tự nấu được, không cần gọi người đến giúp.”
Không có tin nhắn phản hồi từ anh. Cô còn muốn hỏi anh việc điều tra đến đâu, bị trói chân trói tay ở đây rõ ràng không thoải mái, thế nhưng trao đổi chuyện này qua tin nhắn không phải là cách hay. Cô cũng không dám gọi điện thoại làm phiền anh trong giờ làm việc, cuối cùng quyết định chờ đến khi anh về sẽ hỏi. Cô hiểu anh sẽ không dễ dàng điều tra ngay được.
Gần trưa, Thanh Tú chợt giật mình khi thấy có người vào nhà. Nếu anh không dặn trước có lẽ cô sẽ giật mình mà hét toáng lên. Người vừa vào là bác giúp việc mà anh nói, bác ấy có thể ra vào tự do để chăm sóc nơi này giúp anh.
Cô bước ra, lên tiếng chào:
– Bác là…
Bác ấy vui vẻ cười:
– Chào cô, cậu Khải bảo tôi đến đây nấu cơm trưa cho cô. Trưa nay cậu ấy không về được. Tôi mua thức ăn đến rồi đây.
Thanh Tú gật nhẹ, nhìn túi thức ăn trên tay bác ấy, cô cười cười hỏi:
– Bác chuẩn bị món gì thế ạ?
Bác ấy cười giải thích:
– Canh cá dọc mùng, thịt ba chỉ kho tàu với đậu bắp luộc.
Toàn món cô thích, ngày trước Thanh Hằng lại cực ghét những món này nên thỉnh thoảng cô mới được ăn. Chẳng lẽ…
Cô mỉm cười, cảm giác ngọt ngào trong lòng từ đâu xuất hiện:
– Bác chọn mua khéo thế, toàn món cháu thích!
– Nào tôi biết được, cậu Khải dặn tôi như thế đấy! Thôi tôi vào bếp bây giờ, cô làm gì thì làm đi, bao giờ xong tôi gọi cô ra ăn cho nóng.
– Bác cũng ăn ở đây cùng cháu chứ?
– Không… tôi chỉ đến nấu thôi, ở nhà con bé út nó nấu cơm chờ tôi về.
Đáy mắt bác gái có chút tự hào sáng lên khi nhắc đến cô con gái út. Cô gật đầu hiểu chuyện, nhẹ nhàng từ chối:
– Trưa nay có mình cháu bác nấu cũng mất công, bác cứ về đi, cháu tự lo được. Cứ coi như bác nấu rồi đi ạ. Cháu cảm ơn bác nhé!
– Thế… thế sao được? Cậu Khải đã trả công cho tôi rồi… không làm gì tôi áy náy lắm!
– Cháu không nói, bác không nói thì anh ấy không biết đâu!
Cô cảm thấy vui trước sự thật thà của bác ấy, cuối cùng vẫn giật túi thức ăn trên tay bác ấy mang về bếp, lại đẩy bác ấy ra khỏi cửa. Bác gái từ chối không được đành cảm ơn cô rồi xoay người bỏ đi.
Không biết Vương Khải có dặn bác ấy cô là heo không mà bác ấy mua lượng thức ăn lớn phải bốn người ăn mới hết! Cô quyết định chia nhỏ cá, thịt cất vào tủ lạnh. Trưa nay có một mình cô cũng không muốn làm những món lích kích, chỉ lấy một chút thịt với một ít đậu bắp cho bữa trưa. Thùng gạo nhà anh gần như còn nguyên, có lẽ cũng chính bác gái là người đã đổ gạo vào.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Thanh Tú ngáp một hơi dài, vươn vai đi đi lại lại, ra ban công tưới cho mấy chậu cây cảnh xanh mướt ít cần chăm sóc. Hai mắt xa xăm nhìn hồ nước, nghĩ đến buổi tối sẽ cùng ăn cơm với Vương Khải, cô cứ có cảm giác gì đó không thật!
Cô không biết thương tích ngày anh ở buồng giam liệu có ảnh hưởng gì đến anh hay không? Thoáng nhớ đến ngày hôm ấy, lòng cô như thắt lại, hai hốc mắt đỏ lên tự lúc nào.
Vương Khải trấn giữ cảm giác hồi hộp trong lòng bằng một điếu thuốc trước khi bước vào nhà. Mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra, đập vào mắt anh là dáng lưng mềm mại, vòng eo nhỏ nhắn của cô gái trẻ đang chăm chú nấu nướng trước bếp. Cô còn chưa biết anh về. Anh cứ vậy đứng lặng trước cửa bếp nhìn cô một hồi, bất ngờ cô quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Thanh Tú nửa mừng rỡ trước vẻ ngoài khí soái tuyệt đối của anh sau bao ngày cô lo lắng, nửa lại lúng túng trước anh. Cô khẽ mở lời:
– Anh… về rồi?
Vương Khải cau mày:
– Sao em lại làm, bác giúp việc không đến?
Thanh Tú lắc đầu:
– Không phải… tối nay em bảo bác ấy không cần đến. Đừng lo, em nấu ăn cũng được đấy, anh ăn thử xem?
Ý anh không phải là như vậy. Anh “ừm” một tiếng, tiến lại nếm thử muôi canh trên tay cô.
Hai mắt cô lấp lánh đáng yêu vô cùng, đôi mắt anh cứ như bị dán vào không gỡ được.
– À… có ngon không anh?
Anh trầm giọng:
– Vẫn nên để bác ấy làm.
Anh chỉ không muốn cô vất vả thôi!
Cô gật nhẹ, trong lòng chợt dâng lên chút buồn, nghĩ mình nấu ăn không ngon nên anh không muốn ăn. Nhưng rất nhanh thôi cô mỉm cười đồng tình:
– Vâng, vậy buổi tối bác ấy đến là được. Buổi trưa em tự lo được.
Nói xong hai má cô lại nóng ran trước việc cô tính ở lại đây thêm thời gian.
– Việc điều tra… đến đâu rồi anh?
– Người của tôi đang tìm kiếm kẻ giao dịch với hai kẻ muốn cướp túi của em. Tìm được hắn rồi mới có thể tính tiếp.
Cô lo lắng mím môi, ánh mắt hướng xuống nền nhà, nhìn như con mèo nhỏ cụp tai. Anh khẽ ho một tiếng trấn giữ trái tim đập loạn.
– Vậy… em làm sao có thể cứ bỏ mặc công việc được, sáng mai em có một buổi họp trong bộ phận.
– Tôi đã tìm được một nữ trợ lý đủ khả năng bảo vệ em. Sáng mai cô ấy sẽ đến đây đưa em đến Hoàng Hải. Nhưng… em không nên quay lại nhà họ Hoàng, vẫn là nên… ở lại đây.
Sắc da Vương Khải trắng, gò má hồng hồng của anh may mà Thanh Tú không nhận ra được, cả tiếng tim đập trong lồng ngực anh.
Thanh Tú im lặng suy nghĩ. Vương Khải chợt cảm thấy e ngại cô sẽ từ chối, liền nói thêm:
– Em thử nghĩ một chút. Nếu em biến mất thì ai là kẻ có lợi, nếu những dữ liệu tài chính kia có sai phạm thì kẻ hưởng lợi là ai?
Kẻ có lợi chính là những kẻ đang nắm giữ quyền quản lý ở Hoàng Hải. Chị trưởng bộ phận mới điều chuyển đến nên không có khả năng liên quan, vị trí giám đốc tài chính đã để trống sau khi giám đốc cũ nghỉ việc. Bà nội cô muốn dành vị trí giám đốc này cho cô nên không đề bạt ai thay thế.
Cô gật nhẹ đầu chấp nhận. Trái tim Vương Khải lại rung thêm một lần.
Một nam một nữ ở cùng rõ ràng là không tiện. Cô e ngại là điều dễ hiểu.
– Em ở đây… có phiền cho anh không?
– Không phiền.
Không phiền một chút nào! Nếu cô cần anh, chắc chắn không kẻ nào có thể đuổi anh tránh xa cô.
– Em nên báo cho bà nội em việc rời nhà họ Hoàng.
– Vâng…
Yết hầu dịch chuyển, Vương Khải nuốt một ngụm khô khốc. Cảm thấy đã trao đổi được điều mình cần, anh nén khóe môi đang cong lên, thẳng bước về phòng ngủ chính, mở tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm trong đó. Tiếng nước xả vang lên, Thanh Tú cũng giật mình thôi nhìn theo hướng anh di chuyển.
Từ sáng đến giờ cô còn chưa liên lạc với bà Yến, lúc này cô mới chuẩn bị đủ động lực cùng lời hợp lý để báo cho bà. Chuyện cô gặp nguy hiểm cô cảm thấy nên giấu bà, để bà lo lắng cho cô là điều cô không muốn.
Nhấn số điện thoại của bà, cô nhẹ giọng:
– Bà nội… từ tối nay con dọn ra ngoài bà ạ. Chốc nữa con về nhà dọn đồ.
Bà Yến cau mày ngạc nhiên:
– Ở cùng ta con thấy không thoải mái sao?
– Không phải… con đang có chút áp lực. Con muốn tự cân bằng một chút.
– Con muốn ở đâu?
– Trước mắt con sẽ ở cùng một cô bạn. Con gái với nhau có nhiều chia sẻ… từ ngày về nước con cũng chưa gặp nó.
– Con nên nhớ con đang ở vị trí nào, không phải là muốn làm gì thì làm!
Bà Yến đanh giọng. Bà muốn cháu gái nhớ rõ cô đang gánh trên vai trách nhiệm thế nào với nhà họ Hoàng, còn phải lấy một người đàn ông tương xứng với cô.
Thanh Tú lúng túng chưa biết thuyết phục bà nội ra sao, bất ngờ có bàn tay ấm nóng chạm vào mu bàn tay cô, gỡ điện thoại trên tay cô đưa lên tai anh.