Tất Cả Vì Em - Chương 13
Vương Khải nhàn nhạt nói với người ở đầu bên kia:
– Bà Yến, Thanh Tú hiện đang gặp nguy hiểm. Nơi nguy hiểm cho cô ấy rất có thể là nhà họ Hoàng. Tôi sẽ gửi cho bà các bằng chứng để bà tin. Chuyện này bà cần được biết.
Bà Yến sốc đến há hốc miệng. Âm giọng lạnh lẽo này… chính là thằng đó! Chẳng lẽ… cháu bà đang ở cùng nó? Khuôn mặt bà nhanh chóng đen kịt lại, bà gằn giọng:
– Vương Khải, mày nói thế là có ý gì, có phải mày tìm cớ để giữ cháu tao đúng không?
– Điều tôi quan tâm là an toàn của Thanh Tú.
Ngay sau đó anh ngắt máy. Bà Yến lập tức gọi lại, Thanh Tú đành nghe điện thoại trong cơn tức giận nảy lửa của bà nội. Bà trách cô dễ dàng tin người, dễ dàng theo người khác như vậy trong khi không biết kẻ đó tốt xấu thế nào. Cô chẳng biết nói gì, đành chịu trận lắng nghe. Bà Yến không hề đả động việc mình cấm Vương Khải đến gần Thanh Tú, bà chỉ yêu cầu Thanh Tú về nhà ngay lập tức, nếu cô không về bà sẽ cho người đi tìm bắt cô về.
Vương Khải gửi toàn bộ video cảnh cướp giật chiều qua được camera hành trình của xe hơi Minh Thắng ghi lại, hình ảnh con dao được kiểm tra độc tố, file ghi âm lời khai của hai thằng cướp và số tài khoản cùng thông tin của Nguyễn Đức Tiến đến email của bà Yến, đồng thời anh cũng gửi những phán đoán của mình. Thông báo gửi mail hoàn thành, anh ngẩng mặt lên nói với Thanh Tú:
– Em bảo bà kiểm tra email.
Không nói thêm câu gì, anh bước về bếp sắp sửa bữa tối để ra bàn. Thanh Tú lúng túng bảo bà rồi ngắt máy, ra sắp mâm cùng anh.
Cô và anh ngồi đối diện nhau trước bàn ăn nóng hổi. Anh mới tắm nhanh, mái tóc ngắn cứng cáp vẫn còn loang loáng nước. Từng đường nét khuôn mặt tuấn tú như phát sáng dưới ánh đèn cam nhạt ấm áp. Sống mũi cao thẳng như ống trúc, đôi mắt chim ưng sắc lạnh lúc này đầy vẻ dịu dàng trước cô. Cảm giác trong lòng cô nửa gần gũi nửa lại xa lạ với anh, thực lòng chưa quen nhưng trái tim cứ đập rộn ràng khiến cô lúng túng. Anh vẫn một phong thái trầm ổn nhưng nếu cô tinh ý sẽ thấy được khóe miệng anh khẽ cong lên.
Hai người chưa kịp đưa cơm vào miệng, bà Yến gọi lại cho Thanh Tú. Âm giọng bà dịu đi đôi phần:
– Bà đã biết con gặp phải chuyện gì, tốt hơn con nên theo sắp xếp của bà. Con đang ở đâu, bà cho người đến đón con?
Ý của bà Yến là bà sẽ sắp xếp người bảo vệ cô, cũng đồng thời để cô tránh xa Vương Khải.
Chẳng hiểu sao… cô lại không muốn xa nơi này, ở bên anh… cô thấy yên tâm hơn bất cứ đâu.
– Nơi con ở… rất an toàn. Bà cứ yên tâm ạ.
– Ý con là… ở cùng Vương Khải?
Bà Yến tức đến nghẹn cổ hỏi lại cô. Thanh Tú không biết trả lời sao, cô bỗng thấy anh giơ tay muốn lấy điện thoại, vô thức cô nghe anh.
Vương Khải vẫn dùng tông giọng âm trầm, nghiêm túc nói:
– Bà Yến, tôi cam đoan với bà Thanh Tú ở đây là an toàn nhất, sẽ không một ai làm tổn thương cô ấy, cô ấy đến đây thế nào thì khi trở về vẫn sẽ như vậy.
Bà Yến hiểu ý anh là gì, đương nhiên bà không chấp nhận, cũng không tin tưởng giao trứng cho ác. Nhưng bảo bà giành giật người với lão đại có cả dàn đàn em sừng sỏ như anh thì dù bà có là lão phật gia Hoàng Hải cũng không thể đấu lại, nhất là khi Thanh Tú tự nguyện theo anh. Thậm chí, dù bà có cho người tìm đến đón Thanh Tú đi, hắn vẫn có thể cướp người về. Bà chẳng còn cách nào, cuối cùng đành nhắm mắt lại chấp nhận tin tưởng anh còn hơn là nghi kỵ.
– Cậu nhớ nói lời thì phải giữ lời. Nếu không… có phải xới tung Thiên Uy lên tôi cũng sẽ làm bằng được!
Anh nhếch nhẹ môi, âm giọng có chút giễu cợt:
– Tôi tin bà làm được điều này.
– Cậu điều tra đến đâu rồi?
Bà Yến căng thẳng hỏi. Chuyện này nhất định là có kẻ đứng sau ở Hoàng Hải gây ra. Mấy năm qua bà không sâu sát về tình hình tài chính của tổng công ty, rất có thể có mập mờ ở đây, không ngờ việc này lại đẩy Thanh Tú vào nguy hiểm. Bà không muốn làm to chuyện ảnh hưởng đến hình ảnh Hoàng Hải gây hoang mang dư luận, hơn nữa… kẻ gây chuyện… khả năng cao lại là kẻ nằm trong số hai con trai lớn cùng hai cháu trai lớn của bà. Báo cảnh sát không phải là lựa chọn hàng đầu trong hoàn cảnh này.
– Gã Tiến đã rời khỏi Việt Nam. Gã tứ cố vô thân, không có người thân để đe dọa.
Kẻ ra tay lựa chọn một đối tượng rất phù hợp. Trên đời này, một kẻ tứ cố vô thân là kẻ liều lĩnh nhất, cũng không có chút lưu tình với bất cứ kẻ nào. Lẽ ra… anh cũng chính là một kẻ như thế, vậy mà vì cô… anh đã không còn là kẻ đơn độc. Anh có người thân duy nhất trên thế gian này, người ấy chính là cô.
– Vậy… phải tra ra hắn thế nào đây?
Bà Yến run run bất lực hỏi. Bà thực tình không quen đối diện với những chuyện thế này.
– Bà có thể giúp tôi điều tra chứ? Chúng ta sẽ không đi từ gã Tiến nữa, mà từ chính những kẻ đáng nghi ngờ.
Bà Yến mím môi nghĩ ngợi, cuối cùng đành nói một tiếng:
– Được.
– Tôi sẽ cử một nữ vệ sĩ thân thủ tốt bảo vệ Thanh Tú ở Hoàng Hải. Cô ấy sẽ tiếp tục làm việc bình thường. Việc điều tra ở Hoàng Hải rất mong bà thực hiện.
Thanh Tú nghe vậy, cô lập tức lên tiếng:
– Anh… bà có tuổi rồi. Em sẽ làm điều này.
Vương Khải chau nhẹ đôi mày kiếm, anh nói tiếp với bà Yến:
– Thanh Tú muốn làm nhưng tôi tin bà mới là người có thể nhanh chóng điều tra được.
– Tôi hiểu rồi. Sẽ theo ý cậu.
Vương Khải không muốn Thanh Tú gặp thêm nguy hiểm khi bước vào việc điều tra, hơn nữa cô còn trẻ, lại mới về Hoàng Hải, lên tiếng ra lệnh kẻ khác sẽ không nghe không phục lại còn đặt điều tai tiếng. Tốt hơn cứ để bà Yến chính thức điều tra. Hơn nữa, con cháu bà ấy gây chuyện, để xem bà ấy biết chân tướng thì sẽ xử lý thế nào. Thậm chí… chưa chắc Thanh Tú là người mà bà ấy lựa chọn. Cô không phải là ưu tiên số một của bà ấy, nhưng anh không như vậy. Cô là ưu tiên cao nhất của anh.
Được bà chấp nhận cho phép ở cùng anh, trong lòng Thanh Tú vừa áy náy với bà lại vừa cảm nhận ngọt ngào dâng lên như hoa nở. Bữa ăn trôi qua nhẹ nhàng, Thanh Tú đứng dậy cất dọn, bất chợt lại vô tình chạm phải tay anh. Cô giật mình, chiếc đĩa trên tay rơi xuống nền đá hoa vỡ tan tành.
– Cẩn thận!
Anh giữ khuỷu tay cô kéo lại, giữ cả cơ thể mềm mại của cô áp vào khuôn ngực vững chãi, theo phản xạ mà chính anh cũng không để ý. Anh sợ cô vội vã cúi xuống dùng tay không dọn đống sứ vỡ, sợ cô không cẩn thận lại dẫm chân vào những mảnh sứ sắc nhọn.
Thình thịch… Tiếng trái tim cô đang đập như vừa chạy nước rút. Mặt mũi nóng ran cô vội rời khỏi anh, xấu hổ lý nhí:
– Em vụng về quá, làm vỡ đĩa của anh rồi!
– Không sao. Đừng nhúc nhích, chỗ này để tôi dọn.
– Ơ… ai làm người ấy dọn!
– Nghe lời, được chứ?
Âm giọng trầm thấp hữu lực nghe thật êm ái, sức thuyết phục cũng rất cao, cô gật nhẹ chấp nhận. Cơ thể thon thả mềm như lụa bỗng được anh nâng ngang, cô bất ngờ trợn tròn mắt. Cô như con thỏ nhỏ trong lòng con gấu lớn, cảm giác yên ấm ngọt ngào lan dần từng mạch máu, cũng khiến cơ thể cô nóng ran lên. Mùi hương sữa tắm nam tính từ cơ thể còn hơi ẩm của anh vương vấn mũi cô dễ chịu đến không ngờ.
Bước qua những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi vào phòng khách, anh đặt cô ngồi xuống sofa, cẩn thận lại cung kính. Cảm giác còn chưa trấn tĩnh lại sau những giây phút gần gũi, cô nín thở trân mắt nhìn tấm lưng rộng lớn bước trở lại bếp.
Khi cô bước ra, anh đã mang gầu hót có những mảnh sứ vỡ đến thùng rác.
– Nên mang dép trong nhà.
Anh nhàn nhạt kết luận. Nơi này anh không dành nhiều thời gian nên không mua dép để đi trong nhà, chưa lúc nào anh nghĩ đến chúng như lúc này. Thực tình anh không biết chăm sóc, chính bản thân anh lâu nay cũng không tự chăm sóc mình cẩn thận. Đối diện với mong muốn chăm sóc một người, trong lòng anh không khỏi hồi hộp, cũng không biết phải làm những gì.
– Anh… không cần phải cẩn thận quá đâu…
Cô cười cười, định dọn nốt bàn ăn nhưng anh đã nhanh tay hơn. Dù sao, so về tốc độ chắc chắn anh nhanh hơn cô một bậc.
– Không cần động tay.
Anh chê cô đoảng, sợ làm vỡ thêm bát? Cô hơi ngại, đứng nhìn anh cho bát đũa vào máy rửa bát, cô đỏ mặt tìm lời chống chế:
– Thực ra em cũng không hay làm vỡ thứ gì đâu… anh đừng hiểu lầm!
Lần gần nhất cô làm vỡ bát là khi cô năm tuổi đó.
– Không sao. Đĩa đó quá trơn.
Là tại đĩa, không phải tại cô!
Cô đứng hình nhìn anh, vẫn cảm thấy rất là xấu hổ. Nhớ ra phải về nhà họ Hoàng lấy đồ, cô nhẹ giọng:
– Em về nhà bà nội lấy đồ được không?
Anh quay lại, hất nhẹ hàm:
– Có cần thiết không?
– Em phải về lấy quần áo… ít đồ cá nhân…
Cô hơi đỏ mặt. Còn phải lấy cả băng vệ sinh nữa.
– Có mua thay thế được không?
Cô gật đầu:
– Cũng được nhưng không cần thiết phải thế.
– Tôi đưa em đi mua, được chứ?
Anh không muốn cô về gặp bà nội rồi lại bị bà ấy giữ lại. Rất vất vả mới giữ được người ở đây, không nên trêu chọc lão phật gia.
Cô gật gật, dù sao anh cũng không muốn cô quay lại đó. Nếu biết là nguy hiểm thì không nên liều mạng.
Tại siêu thị bên dưới tòa nhà.
Vương Khải khoác một chiếc áo măng tô đen, quần âu tối màu đồng bộ, toàn thân toát ra vẻ băng lãnh đứng cùng Thanh Tú ở quầy băng vệ sinh. Dù sao cũng không thể khác, anh em mà, cô không cần phải ngại!
Thứ kia… là loại tốt nhất, nhưng mà cô với tay không tới!
Đã có một người cao một mét tám lăm với nó giúp cô, chính loại cô cần.
– Cám… cám ơn anh!
Cô cảm thấy da mặt mình dày hơn bao giờ hết. Tại sao lại thành thế này, chính cô cũng không hiểu nổi. Ai bảo anh một bước cũng không chịu rời cô chứ?
– Không cần khách sáo.
Anh ném lốc băng vệ sinh vào xe đẩy, đem quần áo đồ dùng cô chọn, còn có cả hai đôi dép bông trong nhà ra quầy thanh toán, chủ động đưa thẻ quẹt.
Anh và cô, một nam một nữ xinh đẹp như minh tinh điện ảnh khiến rất nhiều ánh mắt xung quanh không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ. Cô không thể phủ nhận anh có sức hấp dẫn mạnh mẽ đến mê người, trong lòng cô vừa tự hào lại vừa dấy lên chút gì đó hơi hơi khó chịu khi những người phụ nữ hướng chú ý về anh.