Tất Cả Vì Em - Chương 18
Vương Khải sững lại, vậy là Thanh Tú đã biết chuyện? Nếu là như vậy, anh cũng không cần thiết phải giấu cô nữa. Đáy mắt tối sẫm, anh nhìn về đôi mắt long lanh của cô, âm giọng anh nhẹ nhàng như thoảng qua tai nhưng thông tin lại làm cô chấn động:
– Thiên Uy đã ch.ết rồi. Không cần cứu vãn.
Vì cô, anh quyết định khai tử Thiên Uy. Nếu anh cứ đắm chìm vào việc khôi phục nó, thời gian, tâm trí của anh sẽ không đủ để dành cho cô. Hơn nữa, con đường ấy mịt mờ vô định, khi tai tiếng của Thiên Uy không thể nào gột rửa. Thà rằng dồn tất cả những gì còn lại, mở một con đường máu thoát thân, còn hơn là khơi gợi ngọn lửa từ đống tro tàn. Con đường này chỉ có thể mình anh bước, không còn những anh em một thời cùng chinh chiến. Thiên Bảo được anh tạo ra chính là nơi trú ngụ an toàn cho các anh em trước sóng gió cuộc đời, cũng là điều anh chuẩn bị cho sự rút lui chính thức của mình khỏi thế giới của Lưu Phát, một thế giới không phù hợp với cô.
Hai mắt mở to ngỡ ngàng, đáy mắt rung rung lo lắng, Thanh Tú mấp máy môi trước thông tin đột ngột từ Vương Khải:
– Thiên Uy… không thể cứu vãn?
Vương Khải ừm nhẹ một tiếng trong cổ họng. Anh mỉm cười trấn an vẻ âu lo của cô:
– Công việc sắp tới sẽ phải nhờ em.
Ở bên Vương Khải, Thanh Tú cảm thấy bình an hơn bất cứ đâu, dù cô biết con đường anh đi không hề bằng phẳng mà thậm chí là sóng rung gió lắc. Cô mím môi cười, hai mắt long lanh lè lưỡi lí lắc, hài lòng vì anh cho cô theo, không như ngày xưa, lúc nào anh cũng trốn tránh thật xa khỏi cô:
– Cảm ơn đại ca!
Anh phì cười, trêu chọc giơ tay như muốn gõ nhẹ lên trán cô, nhưng ngay khi chạm đến liền chuyển thành gạt nhẹ lọn tóc mái dài che đôi mắt long lanh của cô sang một bên tai. Đôi mắt anh nửa ấm áp, nửa si mê như muôn vàn vì sao lấp lánh. Khuôn mặt Thanh Tú bất giác đỏ lựng khiến bàn tay anh như chạm phải hòn lửa. Lập tức rút tay về, anh khẽ nói:
– Bảy giờ rồi, nên ra ăn tối!
Thanh Tú cười cười xoa xoa trán, nhấp môi ngụm trà gừng nóng hổi rồi bước theo Vương Khải. Cô không biết anh có quyết định thế nào về con đường sắp tới, nhưng cô có niềm tin một con người bản lĩnh như anh sẽ tạo nên một đế chế mới thậm chí còn vượt trội Thiên Uy.
Sau bữa tối, Vương Khải vẫn không để Thanh Tú dọn dẹp, anh cau mày dặn cô ngồi yên, sau đó nhanh tay dọn bát đĩa vào máy rửa. Thanh Tú chỉ biết trơ mắt nhìn anh hành động, cuối cùng cô đành lôi hoa quả bác giúp việc mua về để tủ lạnh ra gọt, chờ anh dọn xong thì cùng ăn.
Vương Khải nhíu mày nhìn đĩa táo gọt sẵn ngon mắt trên đĩa:
– Hoa quả còn lạnh, em để một lát hãy ăn.
Ý đồ mua hoa quả là của anh, ý đồ gọt vỏ cho cô cũng là của anh, chỉ là cô nhanh tay hơn anh nghĩ mà thôi. Nhưng dao sắc như vậy, nhìn cô gọt anh không yên tâm. Ngừng lại một giây, anh nhàn nhạt dặn:
– Lần sau, chờ tôi gọt.
Anh còn hơn cả bảo mẫu của cô nữa! Cô nửa cười nửa mếu bĩu môi:
– Anh còn coi em là phụ nữ nữa không thế?
Đã không cho cô nấu ăn, dọn dẹp thì cũng phải để cô làm gì đó chứ? Cô không muốn ăn không ngồi rồi đâu!
Vương Khải không trả lời, anh lau tay vào khăn, ngồi xuống đối diện cô. Thanh Tú cong mắt cười, cầm một miếng táo đưa đến miệng anh mời mọc:
– Táo không lạnh mấy, ăn mát mới ngon!
Miếng táo thơm phức mát lịm chạm đến đôi môi mím chặt của Vương Khải. Bất ngờ, anh há miệng, nhưng không phải ngậm lấy miếng táo, mà nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay trỏ của cô!
Cảm giác mềm mềm ấm ấm bất ngờ chạm vào da thịt, Thanh Tú hốt hoảng vội giật tay lại, cả khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua chín mọng. Người đàn ông tưởng chừng lạnh lùng trước mặt không ngờ lại cà chớn đến mức này! Cả người cô nóng ran, cảm tưởng như khói đang bay ra từ hai lỗ tai cô, cô lúng túng không biết nên xử lý thế nào, chỉ mấp máy môi:
– Anh… tự lấy ăn đi!
Vương Khải bình tĩnh ngắm nhìn vẻ đáng yêu của cô, khuôn mặt anh nửa làm như không có chuyện gì xảy ra, nửa lại tỏ vẻ thưởng thức cảnh đẹp ý vui trước mặt.
– Không cho em làm thuộc hạ.
Anh nhàn nhạt kết luận, lấy một miếng táo đưa lên miệng cắn, hương vị giòn ngọt mọng nước của trái táo bất giác làm anh liên tưởng đến cô, tự nhiên hai vành tai lại đỏ ửng lên.
Thanh Tú chẳng còn tâm trạng nào mà ăn táo, cô hiểu ý anh, hiểu sự theo đuổi của anh, nhưng cô không muốn anh thẳng thắn, cũng không muốn bản thân phải trả lời quá sớm. Anh cũng không ép cô quyết định, coi như cho cô thời gian. Cô còn ngồi lại đây tiếp chuyện với anh, không cho anh một cái tát sau pha cà chớn vừa rồi… có phải khiến anh hiểu cô đã chấp nhận anh hay không?
– Táo bớt lạnh rồi đấy, em ăn đi!
Cô ngẩn người suy nghĩ, giật mình khi anh đưa miếng táo đến miệng cô. Cô mím môi gật gật, đưa tay đỡ miếng táo nhấm nháp. Đầu cô hơi cúi, hai má vẫn còn hồng ửng. Anh mỉm cười hài lòng, cô ngoan hơn anh lo sợ.
Sau bữa tối Thanh Tú đi tắm rồi sửa soạn công việc ở Hoàng Hải để bàn giao lại cho chị trưởng bộ phận. Cô mới vào làm nên cũng không có nhiều điều cần bàn giao.
Nghe tiếng sập cửa phía ngoài, Thanh Tú có chút trống trải bước ra. Vương Khải không còn ở nhà. Còn lại một mình, Thanh Tú bần thần nhớ lại những gì vừa xảy ra. Có trong mơ cô cũng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Cứ ngỡ anh luôn muốn xa lánh cô, cũng cứ ngỡ cô và anh không có cách nào ở chung một chỗ, vậy mà hiện tại cô đang ở cùng anh, được anh bảo vệ, được anh chăm sóc và đặc biệt là… cách anh đối xử với cô quá sức ngoài tưởng tượng của cô. Anh thế mà theo đuổi cô? Cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu không thể tin vào sự thật nhưng sâu trong lòng, trái tim cô ấm áp như có dòng suối nóng uốn quanh, làm từng mạch máu trong cơ thể cũng như được sưởi ấm. Cô và anh… có thể, phải không?
Một đêm ngon giấc trôi qua, khi Thanh Tú tỉnh dậy, cô ngạc nhiên trước mùi phở thơm lừng, bụng cũng nhanh chóng sôi réo lên. Lúc này là gần bảy giờ, có phải Mai đã đến rồi?
Thanh Tú làm vệ sinh cá nhân rồi bước về bếp, không ngờ Vương Khải đã mặc trên người một thân âu phục đen, nhàn nhã lướt Ipad ở bàn ăn chờ cô.
Thấy cô bước lại, đôi mắt anh tràn ấm áp. Anh mím nhẹ môi, thần sắc tươi tỉnh làm khuôn mặt đẹp trai càng thêm thuận mắt:
– Ăn sáng thôi!
Anh chan nước dùng phở thơm mùi quế hồi từ nồi ninh vào hai bát. Cô hiểu bác giúp việc đến sớm chuẩn bị, nhìn về bồn rửa đã thấy sẵn đồ bác mua chuẩn bị cho bữa tối.
Thanh Tú gật đầu, vừa ăn bát phở bò ngon ngọt vừa nghe anh nói.
– Sáng nay tôi sẽ đưa em đến một nơi.
Lòng có chút hồi hộp xen lẫn tò mò, cô thầm đoán nơi anh đưa cô đến chính là con đường anh muốn đi.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này rất lạnh, cô nghe dự báo thời tiết là khoảng mười độ C. Chải lại mái tóc xoăn nhẹ ngang lưng, cô mặc lên người một chiếc váy len cổ tròn xanh đậm, khoác bên ngoài là áo dạ đen dáng dài. Trang điểm nhẹ nhàng, cô thoa chút son đỏ rượu lên môi tôn thêm làn da trắng ngọc.
Chuẩn bị xong xuôi, cô bước ra gặp Vương Khải. Dừng chân ở cửa chờ cô, bất chợt… anh quàng lên cổ cô một chiếc khăn cashmere màu xám nhạt vừa ấm áp lại vừa có gì đó… giống như con người anh vậy. Anh khoác ngoài bộ âu phục là chiếc áo măng tô đen dài, xoay lưng đi trước. Cô tủm tỉm kéo lại chiếc khăn, cong mắt cười nhìn con người cao lớn thâm trầm nhưng ấm áp đến mức làm trái tim cô tan chảy. Có điều nhớ về Minh Ngọc rồi Phương Dung, trong cô lại có gì đó như ái ngại.
Vương Khải lái xe đưa Thanh Tú đến một khu vực khai thác than đá rộng lớn nằm cách thành phố S năm mươi cây số. Cô kinh ngạc tròn mắt nhìn công trường khai thác tuyền một màu đen, ngổn ngang trong công trường là các bãi than to nhỏ nhấp nhô, các ô tô tải rầm rập qua lại. Những chiếc cần cẩu khổng lồ vươn vòi xúc than hoạt động hiệu quả, mạnh mẽ. Chẳng lẽ… con đường anh muốn đi chính là…
– Quyền khai thác khu vực này hiện tại thuộc về Thiên Uy, với một cái tên mới. Em có nghĩ ra cái tên nào không?
– Anh… ông chủ công ty than đá?
Anh hơi cười trước vẻ ngạc nhiên lại hào hứng đến lấp lánh hai mắt ở cô. Cô cười cười, nét mặt có chút lém lỉnh nói tiếp:
– Em nghĩ ra tên gì thì sao, anh sẽ dùng luôn à?
– Ừ. Sẽ dùng.
Anh nhẹ nhàng khẳng định, đôi mắt tràn đầy âu yếm làm cô gái trước mặt vội quay đi. Không ngờ chỉ một câu nói lại thành rơi vào tình cảnh ngượng ngùng này. Anh đưa cô đến đây, nói với cô những điều này là muốn cho cô thấy anh đang có gì, phải không?
– Vậy… tính sau được không anh?
Anh không thay đổi thái độ, chỉ gật đầu, khóe miệng vẫn có chút cong. Cô cần thời gian, anh cũng chẳng có gì vội vàng.
– Chúng ta xuống xe gặp mọi người một chút.
Anh nói một câu, mở cửa bước ra. Cô cũng đẩy cửa bên cạnh, đi theo anh về hướng chiếc cần cẩu ở vách đá. Lúc đi anh không nói rõ đi đâu nên cô đi đôi bốt da ngắn cổ này có chút khó khăn, cả người cứ chao đảo. Bất chợt, anh ngồi xuống, vỗ tay lên bờ vai rộng lớn:
– Đường khó đi, em lên đây!
Trái tim Thanh Tú như vọt lên tận họng. Anh muốn cõng cô qua đoạn đường gập ghềnh này? Cô không thể nào thấy được nụ cười mỉm hình cánh cung sáng lóa của anh khi cô ậm ừ bước đến, e ngại áp người lên lưng anh. Đang ban ngày đó, chẳng lẽ anh không ngại hay sao? Nhưng… xung quanh cô và anh cũng chỉ có đất trời, có than đá, xa xa là những chiếc xe tải chở than, những chiếc cần cẩu tập trung làm việc, chắc không ai rảnh rỗi quan tâm hai người ở đây đâu nhỉ?
Cô nong nóng mặt chấp nhận suy nghĩ này, áp má lên tai anh, cảm nhận mùi hương của anh quấn quýt. Cả cơ thể nóng ran, cô đang hết sức ngượng ngùng, còn anh thì chẳng có tâm tư như cô. Cô đang ở trên lưng anh, đoạn đường trước mặt quả thực khó đi, những viên đá đủ kích cỡ dưới chân vừa gồ ghề vừa trơn trượt, dù tấm lưng anh nóng rẫy nhưng anh nhất định không thể để cô ngã được. Bao năm qua, giấc mơ này anh đã mơ đi mơ lại nhiều lần, sự thật đã xảy đến rồi mà anh vẫn cứ ngỡ mình đang ở trong giấc mộng ngọt ngào nhất.