Tất Cả Vì Em - Chương 19
Vương Khải cõng Thanh Tú đi một quãng đường gập ghềnh, từng bước chân trầm ổn dù hơi thở của anh có phần gấp gáp, không phải vì nặng, mà đơn giản vì cô đang ở trên lưng anh. Hơi thở ấm áp của cô khe khẽ thoảng qua tai anh, nửa như trêu chọc nửa lại như khép nép, gãi thẳng vào trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực anh.
Thấp thoáng có người phía trước, Thanh Tú vội đẩy lưng anh để bước xuống, không muốn ai trông thấy cảnh xấu hổ này. Vương Khải phì cười trước bộ dáng mặt đỏ tía tai của cô, anh đi sau cô để sẵn sàng dang tay đỡ cô.
Đến khu vực các anh em công nhân khu mỏ ngồi nghỉ tại lán lợp tôn sau vách đá, Vương Khải gật đầu thay lời chào, Thanh Tú ngại ngùng lui lại nấp sau lưng anh.
Một công nhân chuyên lái máy xúc đưa điếu thuốc mời Vương Khải, anh ta nhoẻn cười khoe hàm răng khểnh:
– Anh Khải, hôm nay lại đưa mỹ nhân nào đi cùng thế này?
Vương Khải xua tay không nhận điếu thuốc, cũng không trả lời câu hỏi, chỉ kéo Thanh Tú ngồi xuống bên cạnh mình trên chiếu nghỉ, hết sức tự nhiên như thể cô và anh chẳng còn khoảng cách. Thanh Tú có chút ngại ngùng nhưng cô không phản đối, ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, nghiêng người hơi dựa vào anh theo bản năng, đưa ánh mắt trong veo lanh lợi mỉm cười với mọi người. Đám đàn ông sung sức thấy một đóa hoa tinh khôi lạc ở nơi bụi bặm này đều cảm thấy vô cùng hứng thú, có điều nhìn người đẹp trong sự bao bọc của ông chủ, họ chỉ có thể coi như được nhìn ngắm cô là niềm vui.
– Từ ngày anh Khải đến đây, mấy anh em tôi cũng được thêm lộc. Trưa nay các anh em làm bữa thịt cầy, mời hai người cùng tham dự.
Người đàn ông mặt mũi lấm lem có vẻ nhiều tuổi nhất cất lời mời như thay mặt hơn hai mươi người đàn ông đang ngồi nghỉ xung quanh. Vương Khải cười hào sảng, nụ cười làm cả khuôn mặt anh như bừng sáng. Lần đầu tiên Thanh Tú được thấy nét mặt này ở anh. Ở nơi đây, anh cảm thấy thực sự thoải mái, đây chính là tự do mà anh luôn khao khát. Còn có được cô bên cạnh, anh tưởng như mình đang có cả thế giới này.
Trước kia, Vương Khải đã nhắm đến khu vực này, anh đã sớm giấu Lưu Phát dùng tài sản riêng đầu tư ở đây. Đế chế Thiên Uy kết thúc đồng nghĩa anh càng tập trung đầu tư hơn cho mỏ than, quyết định biến một khoảng trời rộng lớn nơi đây thuộc về anh.
Vương Khải lắc đầu, ánh mắt âu yếm nhìn Thanh Tú, anh cười đáp lời:
– Em tôi không ăn được món này, để khi khác tôi mời anh em, được chứ?
Những người đàn ông nghe hai chữ “em tôi”, máu trong người bọn họ như sôi lên, nhưng nhìn đi nhìn lại họ vẫn cảm thấy hai chữ này chỉ đơn giản là phép lịch sự ở giai đoạn theo đuổi chưa thành của ông chủ bọn họ, thế nên họ vẫn chỉ dám len lén ngắm người đẹp.
Trước bao ánh mắt đàn ông si mê lén nhìn cô gái xinh đẹp đang nép mình vào anh, Vương Khải nửa tự hào nửa muốn che mắt bọn họ lại, nhưng thái độ của anh vẫn là vẻ hào sảng khí khái không nhìn ra được điều gì khác.
Câu chuyện tiếp theo của nhóm người xoay quanh chuyện giá than đá tăng cao, tình hình chống sạt lở trong hầm mỏ, Thanh Tú vừa nghe vừa cố gắng hiểu, cảm giác cái đầu nhỏ như muốn nổ tung trước quá nhiều thông tin mới. Cô thực lòng muốn hòa mình vào nơi này… giống như anh.
Một hồi từ biệt nhóm thợ, Vương Khải cùng Thanh Tú trở lại xe hơi. Qua buổi trò chuyện cô mới biết có đường vòng bằng phẳng từ nơi anh để xe hơi đến lán nghỉ, chẳng qua khi nãy anh đi đường tắt. Tự nhiên cả người lại nóng ran khi nghĩ anh cố tình làm vậy, Thanh Tú không muốn tái diễn cảnh tượng đó, mặt mũi ửng đỏ cô chủ động đi đường vòng. Vương Khải tủm tỉm cười theo sau cô, anh biết cô đã phát hiện ra ý đồ của mình.
Đi sau cô, anh chăm chú ngắm nhìn tấm lưng mềm mại thon thả như lướt trên mặt đường đen đúa bụi bặm, đôi mày kiếm trên mặt anh mỗi lúc một nhíu chặt. Cô không hợp với nơi này một chút nào!
Anh lái xe đưa cô đi tiếp trên cung đường đen, để cô thoải mái ngắm nhìn toàn cảnh khu vực rộng lớn mà anh sở hữu. Hai mắt cô mở to khi nhìn thấy một nhà máy mới khởi công xây dựng, cách đó không xa là rất nhiều than đá chất đống cùng nhiều cần cẩu, máy xúc vận chuyển than đang nằm yên chờ đợi.
– Nhà máy tuyển than của chúng ta. Vẫn chưa có tên.
Vương Khải cúi đầu về Thanh Tú, cùng cô nhìn hướng nhà máy, anh đưa tay chỉ về đó, còn tranh thủ hít hà mùi hương trên tóc cô làm cô ngường ngượng gật gật. Anh muốn đầu tư đồng bộ để có thể đưa ra thị trường sản phẩm than sạch chất lượng tốt nhất.
Thanh Tú không thể ngừng cảm giác ngưỡng mộ người đàn ông này. Cô luôn biết anh có tài, cũng rất có tầm nhìn. Thời đi học anh từng học rất giỏi, còn đứng đầu toàn trường, chỉ tiếc anh không thể theo con đường học vấn nhưng trí tuệ của anh dù ở đâu cũng vẫn phát sáng lấp lánh. Cô tin anh cũng luôn tự học để vươn lên làm chủ tri thức dù không có bằng cấp trên giấy.
– Em thấy sao?
Anh cười cười, nửa hỏi nửa thì thầm bên tai cô. Cô lúng túng khen ngợi, lời khen từ tận đáy lòng:
– Em thực sự bất ngờ. Em tin anh sẽ thành công trên con đường này.
Anh mỉm cười:
– Có lời của em tôi yên tâm rồi.
Thực ra, con đường này vẫn đầy rẫy chông gai, đầu tư quá nhiều nhưng sinh lời chưa thấy. Vì là con đường máu, anh buộc phải lựa chọn, không phải là một cuộc dạo chơi, mà chính là sinh tồn. Nếu không phải vì cô, anh chỉ cần bám trụ với Thiên Uy, không nhất định sẽ thành công nhưng cũng không chấm hết, vẫn sẽ có cơm ăn như lời Huy Khang từng nói. Nhưng cô xứng đáng với những gì tốt nhất, Thiên Uy đã không đủ khả năng mang cho cô điều này, vậy thì anh chỉ có thể vứt bỏ Thiên Uy.
Dãi nắng dầm mưa, sống chết với than đá là điều anh bắt buộc phải theo lao. Anh không thể áo trắng cổ cồn ở văn phòng máy lạnh mặc kệ các anh em vất vả khổ sở ở đây. Những ngày cuối cùng ở Thiên Uy cũng sắp kết thúc.
– Tôi sẽ mở một văn phòng đại diện của công ty than tại thành phố S. Em làm việc ở đó chứ?
Thanh Tú nhanh chóng gật đầu:
– Vâng, em rất sẵn sàng. Em muốn giúp anh mở văn phòng đại diện, có được không?
Vương Khải gật đầu. Anh không cần cô giúp, nhưng nếu cô muốn thì anh đồng ý.
Cô tò mò hỏi:
– Mỏ than xa thành phố quá anh nhỉ?
– Tôi sẽ qua lại hai nơi. Đường cao tốc không tính là quá xa, có thể đi về trong ngày.
Năm mươi cây số, nếu đi về trong ngày sẽ rất mệt, cũng tốn thời gian. Vậy thời gian anh nghỉ ngơi ở đâu?
Cô quay sang anh, hai mắt long lanh thuyết phục:
– Anh… hay chúng ta rời thành phố, chuyển về tỉnh H này.
Anh không ngờ cô lại có đề nghị này, không ngờ cô muốn theo anh đến tận nơi này. Anh phì cười, đưa tay xoa xoa đầu cô:
– Em biết mình vừa nói gì chứ?
Cô ngỡ ngàng, cảm giác xấu hổ dần lan khắp cơ thể. Anh còn chưa tỏ tình, chưa cầu hôn, mà cô đã muốn theo anh đến cùng trời cuối đất rồi! Thực ra cô ở cùng anh là để đảm bảo an toàn trong lúc truy tìm kẻ đứng sau muốn hại cô, thế nhưng cô lại tính cùng anh đến tỉnh H này sinh sống!
– Em sẵn sàng sao?
Anh khẽ nhướng mày, khuôn mặt sáng rỡ nhìn cô chờ đợi. Cô cúi mặt lắc lắc, không phải, ý cô không phải là như vậy. Chỉ là… cô nhất thời hồ đồ, để cảm xúc lấn át lý trí. Cô thừa nhận là cô đã thích anh rồi, nhưng để có thể gắn bó sâu sắc thì cô cần thời gian. Chắc chắn là cần thời gian!
Anh nhún vai, khẽ cười:
– Cứ thống nhất vậy đi. Nhờ em quản lý văn phòng đại diện ở thành phố S giúp tôi. Về kẻ muốn hại em, chưa chắc hắn từ bỏ ý định, tốt hơn em vẫn nên ở cùng tôi.
Tất nhiên cô nên như vậy, kẻ muốn hại cô chỉ là một cái cớ hợp lý cho anh được gần cô. Nếu cô rời khỏi vòng tay anh, anh thật không biết mình sẽ lo lắng, sẽ nhớ nhung cô đến mức nào. Càng được gần cô, càng hiểu cô nhu thuận theo anh, anh càng si mê cô hơn, đến mức lúc nào cũng muốn được chạm vào cô!
Thanh Tú gật đầu, thực lòng cô cũng muốn được gần anh, cái cớ này với cô… cũng thật là hợp lý.
– Vâng. Em đã hứa với bà nội là sẽ không báo cảnh sát, nhưng chính điều này lại đẩy em vào cảnh lo lắng, không biết hắn có ra tay nữa hay là không. Vì… em vẫn đang nắm giữ bí mật của hắn. Dữ liệu tài chính của Hoàng Hải có sai lệch, em đã phát hiện ra anh ạ.
Cô trầm giọng giải thích, quả thực vì bà Yến, vì Hoàng Hải mà cô chấp nhận ngậm bồ hòn, nhưng cũng khiến cô khó lòng thoát khỏi bóng ma đeo bám.
– Không sao… Trong cái rủi lại có cái may. Cứ yên tâm, tôi sẽ không để hắn động vào một sợi tóc của em.
Anh mím môi cười đầy ẩn ý. Cô hiểu ý anh nhưng vờ như không hiểu, chỉ quay mặt nhìn hàng cây xanh cản âm hai bên con đường cao tốc dẫn về thành phố S. Sắp tới anh sẽ thường xuyên đi trên con đường này, sẽ phải vất vả với công ty than đá bụi bặm kia, lòng cô bất giác dấy lên chua xót. Chợt nhớ đến nụ cười hào sảng của anh trước đám thợ mỏ, cô bỗng phấn chấn trở lại. Anh có niềm vui thực sự với nơi nắng gió đen đúa đó, chỉ cần vậy là đủ để cô có thể nở nụ cười rồi.