Tất Cả Vì Em - Chương 28
Sáng hôm sau, tại biệt phủ nhà họ Hoàng.
Bà Kim Yến đanh mặt nghe thông tin từ trợ lý báo lại. Tối qua bà chính là người thuê Thanh Hằng phá rối Thanh Tú và Vương Khải, cũng chính bà tặng vé mời cho Quốc Thịnh, còn nói với anh ta Thanh Tú sẽ đến cùng anh trai. Cuối cùng mọi chuyện bà bày ra hoàn toàn không có tác dụng khi Thanh Tú cùng Vương Khải vẫn nồng nàn bên nhau.
Bà Yến đã tra được đoạn video bị kẻ nào đó hủy ở gara để xe của nhà họ Hoàng khi biết chiếc xe hơi chiều hôm đó chết máy giữa đường. Có kẻ đã cố tình phá hoại chiếc xe bà dùng để tài xế đưa đón Thanh Tú. Sau một thời gian tìm kiếm bà đã biết kẻ muốn hại chết Thanh Tú không ai khác chính là Hoàng Thế Hiển, đủ nhân chứng vật chứng hắn không thể nào chối cãi được nữa, chỉ biết van xin bà đừng khai ra tội lỗi của hắn. Bà chấp nhận tha cho hắn với điều kiện chính hắn phải bảo vệ Thanh Tú, nếu cô gặp chuyện gì bà sẽ hỏi hắn đầu tiên. Từ lúc đó, bà yên tâm Thanh Tú đã an toàn, tuy nhiên bà lại không thể nói ra Thế Hiển là kẻ đứng sau với Thanh Tú. Một khi chuyện này lộ ra với người khác, bà không dám tin kẻ đó sẽ giữ được bí mật, dù người đó có là Thanh Tú đi chăng nữa, nhất là khi cô đang ở trong tay Vương Khải.
Bà Kim Yến đang bóp trán suy nghĩ, bất ngờ bà nghe người giúp việc thông báo:
– Thưa cụ, cậu Thịnh đến thăm cụ ạ.
Bà Yến gật khẽ, để chị ta đỡ bà ra phòng khách tiếp đón Quốc Thịnh. Anh ta một thân vest xám cùng áo len cổ lọ, cười mỉm hòa ái toát ra vẻ ôn nhã làm bà hài lòng vô cùng. Thấy bà, anh ta liền bước tới, nhẹ giọng:
– Con chúc bà năm mới nhiều sức khỏe, Hoàng Hải có thêm nhiều bước tiến mới.
Những túi quà to nhỏ anh ta đã nhờ lái xe kiêm vệ sĩ đem vào biếu bà, để ở gần bàn nước. Bà Yến hài lòng mỉm cười đáp lại, nhìn người giúp việc rót trà mời khách, bà nói:
– Cậu Thịnh chu đáo quá, còn nhớ đến thân già này!
Quốc Thịnh đến đây không ngoài việc hỏi thăm về Thanh Tú. Cuộc gặp gỡ với cô tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến anh ta nhận ra anh ta rất thích tính cách cũng như vẻ đẹp của cô gái này. Tối qua, Quốc Thịnh thấy cô đi cùng Vương Khải, anh ta đã bị sốc khi cô nhận Vương Khải là bạn trai, nhưng qua cách tác hợp của bà Yến mà anh ta hiểu Vương Khải không phải đối tượng bà lựa chọn cho Thanh Tú, chính anh ta mới là kẻ được lão phật gia này lựa chọn. Thế nên sáng nay anh ta quyết định đến đây gặp bà.
Quốc Thịnh nâng chén trà thành kính nhấp môi, anh ta không giấu ánh mắt buồn bã nhìn bà Yến:
– Bà… tối qua con đã gặp Thanh Tú đi cùng Vương Khải, quả thực… con rất bất ngờ. Cô ấy… và anh trai cô ấy… cuối cùng lại là…
Bà Yến đanh mặt tức giận nói:
– Vương Khải là một gã quỷ quyệt, nó đã nắm được yếu điểm của Thanh Tú nên giữ con bé ở lại bên mình. Ta thương con bé lắm mà không làm gì được con ạ. Hắn tai tiếng thế nào con cũng rõ phải không, quả thực điều này khiến ta mất ăn mất ngủ bao ngày qua. Chừng nào Thanh Tú còn ở bên hắn, ta còn không yên ngày đó.
Bà lắc đầu thở hắt ra. Bà chỉ có thể nói như vậy, mọi chuyện cứ để tình cảm của người đàn ông tuấn tú trước mặt bà dẫn dắt. Ánh mắt cậu ta nhìn Thanh Tú ngay buổi trưa hôm trước cho bà hiểu cậu ta đã trúng tiếng sét ái tình với cháu gái bà.
Quốc Thịnh sửng sốt liền hỏi ngay:
– Bà… bà nói yếu điểm, là yếu điểm gì thế ạ?
Bà Yến gật gù:
– Con bé… bị kẻ nào đó muốn làm hại, thực sự không biết là kẻ nào. Vương Khải có cả một đội quân bảo vệ hùng hậu, bản thân hắn cũng hết sức ghê gớm, cuối cùng ta đành chịu để hắn bảo vệ Thanh Tú.
Quốc Thịnh lo lắng thắc mắc:
– Thanh Tú… gặp nguy hiểm? Tại sao… chúng ta không báo cảnh sát chuyện này?
– Việc báo cảnh sát… là không thể, ta chỉ có thể nói với con như vậy. Nếu có biện pháp khác thì ta đã không để Thanh Tú gặp nguy hiểm trước con sói đó rồi.
Thì ra là như vậy! Quốc Thịnh trong lòng nóng như lửa đốt, cũng hết sức tức giận. Anh ta đã hiểu tại sao Thanh Tú lại ở bên Vương Khải dù hắn hết sức xấu xa, đã vào tù ra tội lại còn hại con gái nhà người ta bụng mang dạ chửa bỏ con đi vì hắn.
Quốc Thịnh hiểu chuyện, anh ta nhanh chóng cáo từ. Anh ta không có manh mối điều tra việc tại sao Thanh Tú lại bị kẻ nào đó làm hại một khi bà Yến không chia sẻ, cũng chẳng có bằng cớ để báo cảnh sát thay cô, cuối cùng chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Thanh Tú và Vương Khải bận rộn trở lại. Thanh Tú không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Vương Khải hiểu như vậy, anh cũng không có gì phải sốt ruột. Thanh Tú đã là của anh. Chỉ cần được ngắm nhìn cô, được chạm vào cô thôi anh đã hạnh phúc vô cùng.
Hạnh phúc của ái tình tràn ngập trong ánh mắt hai người, thần sắc cả hai đều cực kỳ rạng rỡ. Đôi mắt sắc lạnh của Vương Khải từ lúc nào đã nhiều vẻ dịu dàng mềm mại, làm những nhân viên ở công ty Thanh Tú đều vui mừng khi nhận ra điều này.
Hai tuần sau, một ngày mùa đông khô ráo có chút nắng ấm.
Huy Khang giờ đã trở thành trợ lý của giám đốc công ty than đá Thanh Tú, anh ta tủm tỉm cười khi bắt gặp bộ dáng ngây ra của sếp mình. Khẽ e hèm một tiếng kéo hồn vía Vương Khải trở lại, anh ta trêu:
– Giám đốc, anh đang nghĩ đến chị dâu đấy à?
Huy Khang đã thức thời chuyển xưng hô chiều lòng đại ca anh ta từ lâu, lúc này anh ta vừa đoán vu vơ mà lại hóa đúng. Tết nguyên đán sắp đến gần, tính thời gian chỉ còn khoảng một tuần là bắt đầu kỳ nghỉ Tết, đường phố nhộn nhịp cùng sắc hoa đào làm lòng người cũng rộn ràng. Cái Tết này là cái Tết đầu tiên mà Vương Khải chờ đợi trong cuộc đời mình, cái Tết anh có cô.
Vương Khải chẳng có mấy ký ức về Tết, khi còn ở nhà họ Vương anh cũng lủi thủi một mình. Những ngày lẽ ra là lúc đoàn viên của mọi gia đình, bà Lan bắt anh ra xưởng in một mình trông coi sợ trộm tranh thủ vắng người khoắng đồ, còn Thanh Tú thì bị bà ta đưa về nhà họ Hoàng từ sớm. Những năm rời nhà họ Vương, vẫn chỉ có một mình, anh làm bạn với rượu và thuốc lá, đám đàn em rủ anh đi đâu cũng không được. Giờ đã khác rồi, anh đã không còn cô đơn nữa.
– Tết cậu thường làm gì?
Vương Khải bất ngờ hỏi Huy Khang một câu làm anh ta ngỡ ngàng, một hồi mới nhớ ra đại ca vừa hỏi mình. Tự nhiên sống mũi anh ta lại cay cay khi nhớ những ngày Tết năm xưa Vương Khải cô độc một mình. Huy Khang có mẹ già nên ngày Tết bao giờ cũng về quê với mẹ, anh ta từng mời Vương Khải cùng về quê nhưng anh luôn từ chối. Nhớ đến Thanh Tú ngày ngày chờ đợi đại ca ở nhà, hai mắt Huy Khang sáng lên, anh ta đáp:
– Thường mọi người sẽ dọn dẹp trang hoàng nhà cửa, mua cành đào về bày, gói bánh chưng, bày mâm ngũ quả, mua các đồ ăn vặt, xem hài Tết… nhiều lắm đại ca. Ngày bé… anh ở nhà bố mẹ nuôi… chẳng lẽ…
– Lâu quá rồi, tôi không nhớ.
Có mấy cái Tết khi bà Huệ còn sống anh cũng coi là được trải qua nhưng ký ức đó đã quá xa xôi. Vương Khải mơ màng, đôi môi cong nhẹ khi nghĩ đến Thanh Tú. Nhìn đại ca như vậy Huy Khang cười cười:
– Anh đang mong Tết lắm phải không đại ca?
Gò má Vương Khải thoáng ửng hồng, anh trấn tĩnh lại, che giấu cảm xúc, nhàn nhạt lảng sang chuyện khác:
– Khu mỏ khai thác phía Đông đã gia cố xong chưa, còn sạt lở nữa không?
Huy Khang mím môi cười, quyết định không trêu đại ca nữa. Trở lại với công việc, anh ta nghiêm túc đáp:
– Sáng nay người của ta đã gia cố xong rồi, đại ca yên tâm ạ. Từ lúc đó công nhân báo không còn sạt lở nữa.
Vương Khải điềm tĩnh gật đầu. Hai giờ đêm qua, nghe thông tin báo về anh đã lập tức điều động nhân lực khắc phục, sáng nay anh cũng đi từ tờ mờ sáng để kiểm soát tình hình. Nhất định trước hết phải đảm bảo an toàn cho công nhân, nếu không thể nào khắc phục, dù có phải bỏ đoạn hầm mỏ ấy vĩnh viễn anh cũng chấp nhận.
Thanh Tú hướng đôi mắt long lanh nhìn vào lịch làm việc, chỉ còn tám ngày nữa là được nghỉ Tết, lòng cô cũng rộn ràng theo những con phố náo nhiệt hàng ngày cô qua lại. Những cành đào chậu hoa rực rỡ được mọi người tấp nập mang về sắm sửa như tô điểm cho không khí chào đón mùa xuân.
Thanh Tú không phải là người thích Tết, chính xác là kể từ lúc cô biết anh. Cô thường đau lòng cho anh mỗi khi Tết đến mà lại chẳng thể làm gì cả. Lúc này, cô có thể làm mọi thứ cùng anh, thật là tuyệt biết bao. Lòng nhẩm tính những việc sẽ làm, cô nhắn tin cho anh:
“Tối nay anh về sớm một chút được không, chúng ta đi mua sắm Tết nhé.”
Vương Khải đang làm việc, đọc tin nhắn, đôi môi anh khẽ cong lên.
“Được.”
Thanh Tú vui vẻ đọc dòng tin trả lời từ anh, lòng thầm đếm ngược thời gian. Giờ là đầu giờ chiều, còn khoảng bốn tiếng nữa cô sẽ gặp anh. Dù ở cùng anh một thời gian nhưng lúc nào nghĩ đến thời điểm gặp nhau trái tim cô vẫn cứ đập rộn ràng, cảm giác như mỗi ngày cô và anh đều… có buổi hẹn hò vậy. Anh quả thực rất kiên nhẫn với cô, cô không cảm nhận được bất cứ sự sốt ruột nào ở anh nhưng ánh mắt si mê rực lửa lại ẩn nhẫn mỗi khi anh nhìn cô đều khiến gò má cô nóng ran, cơ thể vô thức tê rần. Từ lúc nào… cô đã muốn nói với anh. Cô cũng yêu anh, cũng muốn gần gũi với anh biết bao!