Tất Cả Vì Em - Chương 30
Thanh Tú vừa chạm đến da thịt Vương Khải, một người cứu hộ đã nhẹ giọng trấn an cô:
– Anh ấy còn thở.
Âm thanh ấy như tiếng chuông ngân từ thiên đường làm Thanh Tú bừng tỉnh khỏi địa ngục vây hãm. Cô vừa cười vừa khóc xoa xoa má anh, vừa chạy vội theo cáng đưa anh ra xe cứu thương chờ sẵn.
Hai người công nhân mỏ chỉ bị thương nhẹ cùng tình trạng thiếu dưỡng khí, khi vào đến bệnh viện bọn họ đã sớm hồi tỉnh để kể lại mọi chuyện xảy ra. Người gặp thương tích nặng nhất chính là Vương Khải, anh lập tức được đưa vào phòng cấp cứu làm phẫu thuật gấp vì gặp chấn thương nghiêm trọng ở phần đầu.
Thanh Tú đưa hai tay ôm trán, ngồi gục trước cửa phòng cấp cứu, chẳng còn tâm trí mà nghe Huy Khang an ủi bên tai:
– Chị Tú, chị hãy tin tưởng vào kỳ tích được không? Hai người thợ kia nói trong lúc bọn họ tuyệt vọng nhất anh Khải đã tìm được đường đến bọn họ, biết lối vừa đi vào tiếp tục sụt lở, anh cùng bọn họ tìm đường khác. Ba người họ tìm được một lối khác để đi, tiếc rằng dưỡng khí xung quanh dần dần cạn kiệt, đồng thời lại thêm sụt lún làm bọn họ kiệt sức chỉ có thể nằm chờ đợi. Cái chết đã cận kề bọn họ, nhưng chúng ta vẫn đưa họ lên cùng hơi thở yếu ớt. Đó chính là kỳ tích! Thế nên, chị hãy tin tưởng anh Khải sẽ sớm trở lại với chúng ta, đừng quá lo lắng!
Thanh Tú hờ hững gật đầu, âm thanh bên tai mơ hồ như ở nơi xa xăm nào đó. Anh đã ở trong phòng cấp cứu ba tiếng đồng hồ, liệu tử thần có buông tha cho anh không? Cô không biết, chừng nào cánh cửa kia chưa mở, bác sĩ chưa nói với cô, cô còn không có tâm trí để nghe hiểu bất cứ điều gì.
Cạch!
Âm thanh cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, mấy người bác sĩ cùng y tá bước ra. Thanh Tú bật dậy xông đến, nhìn vào phòng cấp cứu, cô thấy Vương Khải trắng bệch nằm đó cùng những dây nhợ khắp người. Nước mắt cô không sao kiềm chế, phải cố gắng lắm cô mới hỏi được bác sĩ:
– Bác sĩ… người nhà tôi… anh ấy…
Vị bác sĩ gật nhẹ, âm giọng buồn buồn, đôi mắt ông ta đầy vẻ áy náy trước cô gái đang lo lắng đến tuyệt vọng trước mặt:
– Bệnh nhân đã giữ được tính mạng, tuy nhiên… có khả năng cậu ấy sẽ không hồi tỉnh mà phải ở trạng thái thực vật.
Đôi mắt Thanh Tú thoáng sáng lên ngay khi nghe câu đầu tiên từ bác sĩ, thế nhưng ngay sau đó cô ngỡ ngàng, đôi mắt mở to nhìn chăm chăm vào vị bác sĩ trước mặt, khẽ lắc lắc đầu. Cô như không tin vào những gì vừa nghe. Anh… có thể phải nằm thực vật sao? Anh còn trẻ như vậy, còn khỏe mạnh như vậy mà! Cô không tin, cô không muốn vậy! Nước mắt tuôn rơi không ngừng, cô cắn răng vào môi, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận gật đầu, đôi mắt nhòe nước nhìn chăm chú anh không rời. Y tá đẩy anh trên cáng đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đưa anh sang phòng vô trùng. Thanh Tú cùng Huy Khang một bước không rời cáng đẩy, cho đến khi nhìn Vương Khải qua tấm kính trong suốt, cả hai mới thẫn thờ ngồi xuống băng ghế chờ.
Huy Khang cũng đang đau lòng nhưng anh ta vẫn đóng vai trò an ủi cô gái đáng thương bên cạnh, khuôn mặt cô trắng bệch như chẳng còn sinh khí. Đại ca và cô ấy mới ở bên nhau chưa được bao lâu. Thật là tội nghiệp!
– Chị Tú, anh Khải sẽ sớm tỉnh lại thôi… chị phải tin tưởng anh ấy!
Cô nuốt nghẹn gật đầu, hai mắt cô vẫn cứ chăm chăm nhìn anh qua tấm kính trước mặt. Huy Khang nói đúng, cô đừng vội mất tinh thần như vậy. Ít nhất anh đã giữ được tính mạng, anh rất mạnh mẽ mà, nhất định anh sẽ sớm tỉnh lại, sẽ sớm trở về với cô thôi! Cô còn chưa nói với anh, cô cũng yêu anh kia mà, nhất định anh phải tỉnh lại để nghe cô bày tỏ!
Hít một hơi, Thanh Tú gạt nước mắt trên mặt, tinh thần có chút vực dậy. Động tác dứt khoát của cô làm Huy Khang cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đã gần sáng rồi, suốt đêm mọi người đều thức trắng, nghĩ vậy anh ta nhắc nhở cô:
– Chị Tú, chị chờ tôi ra mua cho chị cái bánh mì ăn tạm, từ chiều qua chị chưa ăn gì phải không? Trời sáng tôi sẽ đăng ký phòng bệnh riêng cho anh Khải.
Thanh Tú gật đầu. Cô cần phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để có thể chăm sóc cho anh, mạnh mẽ để có thể ở bên anh khi anh cần cô nhất như lúc này!
Sáng hôm sau, Huy Khang đăng ký một phòng bệnh riêng, anh ta khuyên Thanh Tú vào đó nghỉ ngơi chờ đợi. Cơ thể mệt mỏi lại hôi hám, cô nghe lời anh ta vào đó tắm rửa rồi nằm nghỉ. Đến chiều, Vương Khải được các y sĩ đẩy về phòng bệnh. Thanh Tú ở bên anh từng phút, chăm chú mong chờ từng chút chuyển biến ở anh.
Cứ vậy, suốt những ngày tiếp theo, Vương Khải vẫn im lìm. Một buổi sáng bác sĩ thăm khám cho anh, trầm giọng kết luận:
– Bệnh nhân sẽ phải nằm thực vật, thời gian bao lâu hoàn toàn không thể xác định, có thể là rất nhanh cậu ấy sẽ tỉnh lại, cũng có thể là không bao giờ tỉnh lại.
Thanh Tú như mất hết sức lực trước kết luận của bác sĩ. Cô chỉ biết siết chặt lấy bàn tay lạnh giá của Vương Khải, cúi mặt mấp máy lời vâng dạ. Những ngày qua, chờ đợi mãi mà anh không tỉnh lại, cô đã xác định tinh thần cho việc này rồi, vậy mà nghe những lời đau xót khẳng định bên tai, trái tim, tâm trí, thân thể cô cứ như bị ai đó dùng búa đập nát, đau đớn đến choáng váng, máu huyết như cùng lúc đông đặc không thể tuần hoàn.
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn cứ lăn dài, trong cuộc đời Thanh Tú, cô chưa bao giờ khóc nhiều đến thế. Hít một hơi cô gạt hết đi. Không sao… anh còn sống là đủ rồi! Cô sụt sịt, mím môi nhìn anh, vuốt ve khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc đang say ngủ. Không sao đâu… anh đã mệt rồi, giờ anh cứ nằm nghỉ ngơi thôi… Nghỉ đủ rồi anh sẽ trở lại, sẽ là một Vương Khải mạnh mẽ ở bên cô như trước, có phải vậy không? Còn lúc này, hãy cứ để cô bảo vệ cho anh!
Huy Khang vừa ngạc nhiên, vừa thương xót, lại vừa khâm phục ý chí của Thanh Tú. Hai tuần túc trực bên Vương Khải trong bệnh viện tỉnh H qua cả cái Tết nguyên đán lẽ ra là đoàn viên ấm áp bên nhau, cuối cùng lại thành đau thương trong bệnh viện. Sau buổi sáng nghe kết luận của bác sĩ về tình trạng của anh, Thanh Tú chải gọn mái tóc, thần sắc tỉnh thức mà nói với Huy Khang:
– Tôi muốn đưa anh Khải về nhà để tiện chăm sóc anh ấy. Về công ty Thanh Tú, cảm ơn anh thời gian qua đã giúp anh Khải xử lý mọi việc. Hiện tại, tôi muốn giúp anh ấy quán xuyến những gì anh ấy tâm huyết trong khả năng có thể, mong anh hỗ trợ tôi.
Huy Khang trầm lặng gật đầu. Cô gái này nhìn qua có vẻ mong manh yếu đuối nhưng bên trong lại mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, đó chính là may mắn của đại ca anh ta!
Thanh Tú làm thủ tục xuất viện cho Vương Khải, cùng đội ngũ nam y sĩ của bệnh viện đưa anh trở về căn hộ 2020. Để anh nằm yên trên giường bệnh đặc biệt trong phòng ngủ, cô thuê một bác gái y tá ở bên chăm sóc anh. Việc của cô lúc này chính là gánh trên vai công ty than đá Thanh Tú. Tối đến, cô sẽ dành trọn thời gian cho anh.
Ngay chiều hôm đó, Huy Khang bất ngờ bước vào căn hộ 2020, anh ta im lặng, cẩn thận đưa vào tay Thanh Tú một tờ giấy. Cô ngỡ ngàng mở ra đọc, toàn thân như chết lặng thêm một lần.
Tờ giấy trên tay cô là di chúc Vương Khải đã sớm lập ra từ cách đây nhiều năm. Anh biết mình bước trên một con đường đầy bất trắc, những gì anh kiếm được đã sớm được anh gom góp lại. Ngay từ lúc trong tay anh có tiền, anh đã làm tờ di chúc này.
Trong di chúc Vương Khải viết bằng tay, tất cả tài sản của anh, sau khi anh mất, đều trao lại cho cô.
Nước mắt cô cứ vậy tuôn rơi trong nghẹn ngào cùng xót xa vô hạn. Vương Khải… sao anh lại ngốc nghếch như vậy? Anh lao vào chỗ chết để liều mạng kiếm tiền, tất cả… cũng chỉ vì cô sao? Trong khi, điều cô cần là anh bình bình an an mà sống, mà tận hưởng ánh nắng ấm áp của cuộc đời này, vậy mà… anh chỉ biết hành hạ bản thân lao vào nơi tăm tối làm những điều ngốc nghếch, để rồi lúc này… cô và anh, gần trong tích tắc mà xa đến tận chân trời!
Cô sụt sịt nắm chặt tờ giấy trong tay, run run tiến lại anh. Ngồi xuống bên anh, mỉm cười xoa xoa má anh mà nước mắt cô lại lăn dài. Đồ ngốc nghếch… anh làm sao mà chết được? Vương Khải của cô chỉ có tử thần sợ hãi anh thôi, chẳng bao giờ có chiều ngược lại! Tờ giấy này… cô trả lại cho anh, cô không cần đâu!
Huy Khang cay cay sống mũi bước lại gần Thanh Tú. Trước nụ cười hiền dịu trên khuôn mặt cô cùng đôi mắt hạnh long lanh nước âu yếm nhìn Vương Khải, anh ta trầm xuống. Lúc này rồi, cô nên được biết mọi chuyện.
– Chị Tú… mong chị bớt xúc động. Có điều này tôi nghĩ chị cần biết… về sự sụp đổ của Thiên Uy.
Thanh Tú hơi sững lại, cô gật nhẹ, gạt nước mắt ngẩng lên nhìn Huy Khang, cất lời:
– Có phải anh muốn nói, Lưu Phát chính là kẻ bắt cóc tôi ngày hôm đó?
Huy Khang ngỡ ngàng nhìn Thanh Tú, anh ta gật đầu. Vương Khải không muốn Thanh Tú biết chuyện này, nhưng cô đã yêu anh, anh không nên cứ mãi giấu cô.
Huy Khang đáp lời:
– Đúng vậy, lúc ấy để cứu chị, anh ấy chấp nhận bị Lưu Phát tra tấn, đồng thời anh em chúng tôi cũng phải dùng vũ lực ngoài kế hoạch để chiếm được thế cờ. Thiên Uy sụp đổ chính từ khoảnh khắc ấy. Mong chị đừng nghĩ anh Khải và chúng tôi hành động khinh suất dẫn đến phá hủy Thiên Uy, mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Thanh Tú gật nhẹ, mím môi nuốt nghẹn. Anh vì cô mà chịu thiệt thòi quá nhiều… Thương yêu, cảm kích, biết ơn… bao cảm xúc làm nước mắt cô lại khẽ lăn. Gạt dòng nước mắt, cô hít một hơi lên tiếng:
– Tôi đã biết mình chính là yếu điểm của Vương Khải, nhưng nhất định tôi cũng sẽ là điểm mạnh của anh ấy!