Tất Cả Vì Em - Chương 32
Bà Kim Yến nhẹ nhàng đỡ Thanh Tú dậy. Chuyện phải giao những gì cô được hưởng cho cô, bà cũng đã tính đến. Lúc này, bà không có lý do gì để từ chối, chỉ là một lúc để cô tự chuyển sang tiền mặt sẽ không nhanh chóng được làm ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng nhà máy tuyển than. Nghĩ một lát, bà trầm ngâm nói:
– Ta có thể chuyển phần tài sản con được thừa hưởng sang tiền mặt cho con, tuy nhiên ta vẫn muốn con tỉnh táo trong chuyện này. Nếu một ngày Vương Khải tỉnh lại, tờ di chúc kia chưa chắc còn giá trị, cũng có nghĩa công ty kia vẫn là của anh ta với những gì con bỏ công bỏ của. Tốt hơn con nên làm hợp đồng với công ty than đá đó, vạn nhất…
Lời bà khuyên nhủ cũng là nghĩ cho cô, thế nên cô chỉ có thể vâng dạ, mừng rỡ cảm ơn bà. Bà vẫn là người yêu thương cô vô cùng, cô chẳng nên so sánh đòi hỏi gì hơn.
Mấy ngày sau đó, số tiền lớn bà Yến chuyển cho cô chia thành nhiều đợt, đó chính là phần tiền mặt quy đổi phần tài sản ba con cô được thừa kế cùng số cổ phần của Hoàng Hải, kịp thời để việc xây dựng tiếp tục diễn ra mà không cần phải gián đoạn. Thanh Tú không nghe lời bà khuyên, cô không làm hợp đồng với công ty Thanh Tú về khoản tiền cô đóng góp vì cô tin ở anh. Tất cả những gì anh có anh đều sẵn sàng cho cô, ngay cả tính mạng của anh, vậy thì… cô cũng như anh… tất cả những gì cô có, cô cũng sẵn lòng dâng tặng cho anh.
Tối tối, chỉ còn mình Thanh Tú ngồi bên Vương Khải, cô lại nhẹ nhàng tỉ tê tâm sự với anh. Bàn tay cô siết chặt đôi bàn tay lạnh giá của anh, áp lòng bàn tay lên má cô để cô có thể gần gũi với anh hơn một chút. Cô kể cho anh những gì xảy ra trong một ngày, những đơn hàng lớn nhỏ đi muôn nơi, cho anh biết tiến triển của công trình nhà máy mà anh tâm huyết, nhiều… rất nhiều điều cô nói với anh, cứ như anh đang chăm chú lắng nghe cô.
– Anh… nhà máy tuyển than đã hoàn thiện phần thô rồi đấy, nhìn bên ngoài cũng ra dáng lắm rồi… chúng ta thật may mắn vì có bà nội yêu thương anh nhỉ… Anh phải sớm khỏe lại để ngắm nhìn công trình vĩ đại ấy anh nhé!
– Anh… sen đã nở rồi.. anh từng nói sẽ cùng em đi ngắm hồ sen, còn chụp ảnh thật đẹp cho em bên hoa sen… Anh phải mau khỏe để giữ lời hứa với em đấy nhé!
– Anh… em vẫn nhớ giây phút trong vòng tay anh, cùng anh ngắm những bông pháo hoa lấp lánh trên bầu trời… nhớ nụ hôn khe khẽ của anh. Nhất định anh phải tỉnh lại thật nhanh đấy… để em có thể chủ động hôn anh thật lâu, cũng có thể chìm đắm trong nụ hôn say đắm của anh… Lúc ấy em ngốc nghếch quá phải không anh… không sớm đón nhận anh trong khi anh chờ đợi em lâu như vậy… Thôi không sao, giờ em hôn anh nhé!
Ngắm nhìn khuôn mặt tượng tạc nằm yên như say ngủ, lòng bình yên cô nở một nụ cười. Cô cúi xuống đặt môi mình lên bờ môi mềm mại của anh. Hai má nóng ran cô mím môi cười, vuốt ve gò má anh, chăm chú nhìn hàng mi anh vẫn luôn khép chặt. Thần sắc của anh nhẹ nhàng như người đang say ngủ. Từ lúc anh gặp nạn đến giờ đã gần sáu tháng, mọi phương tiện hỗ trợ người thực vật tốt nhất cô đều áp dụng cho anh. Bác sĩ phán đoán thời gian anh nằm thực vật càng lâu thì khả năng tỉnh lại càng thấp, thế nên lòng cô ngày một lo lắng nhưng cô vẫn luôn tin… anh đang dần dần hồi phục, như con bướm nằm trong cái kén, nhìn bề ngoài im lìm nhưng thực chất bên trong vẫn đang cố gắng từng chút vùng vẫy thoát mình. Những gì cô nói với anh, anh cũng đều nghe được đấy, anh còn thích nghe cô nói để thêm động lực nữa, nên là chỉ cần cô rảnh, nhất định cô sẽ ở bên tâm sự mọi điều trên trời dưới biển với anh.
Bà Kim Yến đến thăm cháu gái vào một buổi sáng chủ nhật. Được người y tá mời vào, bà đứng lặng trước cửa phòng nhìn Thanh Tú áp bàn tay Vương Khải lên tai, hai mắt cô nhắm khẽ như đang chìm trong một thế giới khác. Sống mũi cay cay, bà không muốn đánh động cô, chỉ ra ngoài phòng khách của căn hộ chờ đợi.
Thanh Tú nghe bác y tá nói lại, cô ngại ngùng liền bước ra phòng khách tiếp bà. Đáy mắt buồn bã thoáng sáng lên khi thấy bà, cô tiến đến áy náy nói:
– Bà… con xin lỗi… giờ con mới biết bà đến. Con hư quá, không về thăm bà, lại để bà phải đến tận đây với con.
Bà Yến đỏ hoe đôi mắt, siết bàn tay mềm của cháu gái khuyên nhủ:
– Nó nằm vậy đã lâu rồi… con định cứ mãi chôn vùi thanh xuân với nó sao? Ta biết con chẳng tiếc gì nó, nhưng con hãy nghĩ cho bà già này… Con cứ mãi thế này, ta đau lòng, ba con ở trên trời nhất định cũng rất đau lòng.
Thanh Tú nhắm mắt lại, cô lắc đầu kiên định đáp:
– Bà, con xin lỗi vì làm bà buồn, nhưng… con chỉ có thể yêu anh ấy!
Bà Yến chẳng biết phải nói sao, chỉ mím môi, vuốt lọn tóc mái che mắt Thanh Tú sang mang tai cô, lòng bà trĩu nặng. Vương Khải còn nằm đó, chỉ cần anh ta còn một hơi thở, bà có nói gì Thanh Tú cũng sẽ không nghe bà, thôi thì bà đành phải chờ ý trời định đoạt. Ban đầu bà định đến đây cùng Quốc Thịnh, nhưng sau đó bà quyết định không mời anh ta cùng đi, coi như anh ta và cháu gái bà chẳng thể có duyên, ít nhất là lúc này, chuyện về sau, hãy cứ để thời gian trả lời.
Bản thân Quốc Thịnh cũng đang chờ đợi như những gì bà Yến chờ đợi. Thanh Tú cứng rắn đến không ngờ, anh ta không thể tiếp cận cô dù chỉ một chút, lòng anh ta vẫn bực bội không yên, chấp niệm với cô vẫn mãi chẳng thể buông bỏ. Cô đang chung thủy với cái xác không hồn đó, anh ta lại càng yêu cô, lại càng mong ngóng cái xác đó hoàn toàn là một cái xác mỗi lúc một thối rữa.
Sau những lời từ chối của Thanh Tú, Quốc Thịnh đến một quán bar nốc rượu giải khuây. Đặt cạch cốc rượu mạnh cạn đáy xuống bàn, nhìn về phía trước, hai mắt anh ta bất giác thoáng chau lại. Đứa con gái kia… nhìn quen quen thì phải?
Thanh Hằng hiện tại đang làm phục vụ trong quán bar này, cô ta không đủ hấp dẫn để nhảy nhót, cuối cùng đành làm mấy loại việc hạ đẳng nhất ở nơi này, ăn mặc khiêu gợi đi khắp nơi mời rượu đàn ông, thậm chí phục vụ xa hơn cô ta cũng chẳng ngại, miễn là có tiền. Trong lòng cô ta mỗi lúc một cay Thanh Tú. Con em gái cô giàu có như vậy mà ki bo kẹt sỉ y như bà nội nó, không nhả ra một đồng cho nhà ba dượng nó, cho mẹ cho chị gái nó. Chết tiệt! Nhưng chẳng phải Vương Khải đang nằm thực vật hay sao, âu cũng là ông trời có mắt, những kẻ ki bo keo kiệt thì trời làm sao mà thương được?
Sau ngày phá sản không lâu, ông Kiên hoàn hồn trở lại, ông ta chỉ có thể cố gắng mở một quán photocopy nhỏ kiếm đủ ăn qua ngày rồi tiết kiệm trả nốt nợ nần. Bà Lan cũng đành phải theo chồng ra quán hỗ trợ dù trong lòng hậm hực vô cùng. Bà ta mặt dày đến xin tiền Thanh Tú nhưng khi đó cô không có khoản tiền lớn bà ta xin là sự thật. Lúc ấy, bà ta tức giận chỉ tay vào mặt cô nói không có đứa con gái này nữa. Thanh Tú chẳng biết nói sao, cô cũng giận bà ta mà không thèm quan tâm đến, chỉ hàng tháng đều đặn gửi tiền cho đứa em trai còn đang tuổi ăn tuổi học mà thôi.
Thanh Hằng sớm nhận ra người đàn ông đẹp trai đang chán đời uống rượu ở quầy chính là tay đàn ông giàu có bám lấy Thanh Tú trong bữa tiệc trên đỉnh tòa nhà V. Hai mắt sáng lên, cô ta bước lại gần “người quen”. Bộ váy voan mỏng hai mảnh như chẳng thể che hết đôi gò bồng đào cùng vòng ba nảy nở là tài sản lớn nhất của cô ta lúc này, cô ta ưỡn ngực ưỡn mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quốc Thịnh, nhoẻn miệng cười:
– Ai da… thật là có duyên quá, không biết anh còn nhớ em không? Em là chị gái Thanh Tú, chúng ta từng gặp trong bữa tiệc cuối năm ở tòa nhà V đấy!
Quốc Thịnh hừ nhạt một tiếng trước vẻ lả lơi mời gọi của Thanh Hằng. Anh ta không điên mà dính líu đến hạng người này, định không thèm trả lời, nào ngờ Thanh Hằng liền nói:
– Nhìn anh thế này… chắc là đang thất tình rồi! Cái Tú thật là không biết nhìn người, tiếc thật đấy!
Cô ta đưa tay định vuốt má Quốc Thịnh, anh ta lập tức quắc mắt gạt tay cô ta ra, gắt lên:
– Cô làm cái gì thế? Tránh xa tôi ra!
Thanh Hằng lại thêm tức tối, những kẻ hấp dẫn luôn từ chối cô ta mà chạy theo Thanh Tú. Cô là chị gái của nó mà hào quang luôn thuộc về nó, còn bóng tối luôn bao phủ lấy cô!
Trấn tĩnh lại, cô ta bĩu môi:
– Em có làm gì anh đâu! Nhưng mà anh cũng kém thật đấy, Vương Khải nằm như khúc gỗ bao lâu rồi mà anh cũng chẳng làm ăn gì được!
Bị đánh trúng vào nỗi đau, khuôn mặt Quốc Thịnh nhanh chóng chuyển màu tiết vịt, anh ta phải kiềm chế lắm mới không đánh đứa con gái trước mặt, chỉ cầm chai rượu định sang bàn khác ngồi. Chưa kịp đi, Thanh Hằng đã mím môi cười hí hửng trước phán đoán như thần của mình, cô ta nhướng mày nói:
– Em sẽ giúp anh có được con Tú, vấn đề là anh có chịu chi không?
Dù gì thứ cô ta cần nhất lúc này là tiền, mà người đàn ông này chắc chắn không thiếu tiền. Quốc Thịnh khựng lại nhìn Thanh Hằng đầy vẻ dè chừng, ngay sau đó anh ta gật gù hàm ý chấp nhận. Anh ta cũng đã sớm điều tra và biết những gì liên quan đến Thanh Tú. Đứa con gái đáng ghét này đúng là chị gái của Thanh Tú, chính xác là cùng mẹ khác cha. Chắc hẳn cô ta hiểu Thanh Tú hơn những kẻ khác, cũng có được cơ hội tiếp cận cô hơn những kẻ khác, vậy thì… cứ thử xem cô ta có thể làm được gì?