Yêu Anh Là Sai - Chương 01
Tôi tên là Nguyệt, năm nay ba mươi hai tuổi, hiện tại là mẹ đơn thân. Công việc của tôi là giáo viên dạy môn Sinh học tại một trường cấp hai. Là con gái lớn trong gia đình có hai chị em, tôi có một cậu em trai kém tôi hai tuổi, đang làm sĩ quan trong quân đội. Bố mẹ tôi đều là viên chức nhà nước, cũng nhờ vậy mà kinh tế gia đình tôi từ trước đến nay có thể gọi là đủ ăn đủ mặc.
Năm ấy, tôi hai mươi chín tuổi, cái tuổi chỉ ở lưng chừng thanh xuân của người con gái trong xã hội hiện đại, nhưng dường như ở một vài nơi trong xã hội đó thì cái tuổi này mà chưa có chồng là muộn lắm, thậm chí là một cái tội.
Tôi không phải là một cô gái xinh đẹp nhưng cũng được đánh giá là dễ nhìn. Da tôi không đen không trắng. Chiều cao của tôi thì có chút khiêm tốn, chỉ hơn 1m55, nhưng dáng dấp cũng khá được vì tôi thường xuyên tham gia câu lạc bộ cầu lông ở cơ quan.
Tôi kể ra như vậy để các bạn có thể hình dung được nỗi lo lắng sốt ruột của bố mẹ tôi cũng như của chính tôi khi đã hai chín mà tôi chưa từng có một mối tình thực sự, ngoại trừ một mối tình nhẹ nhàng thời sinh viên mà cả lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều trong thầm lặng.
Từ lúc tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, tôi có chút may mắn khi nhờ quen biết cùng một khoản tiền lót tay mà bố mẹ tôi vay mượn được để “chạy” cho tôi vào một trường cấp hai gần nhà, vì thế về công việc, tôi cảm thấy khá hài lòng.
Tôi yêu trẻ em, đặc biệt là những đứa trẻ ở cái độ tuổi đủ hiểu biết để có thể dạy bảo mà không phải chăm chút như độ tuổi mẫu giáo lại hãy còn ngây thơ trong sáng. Thực sự lũ trẻ học trò ấy trong mắt tôi đáng yêu vô cùng. Tôi không vì học sinh nào ngỗ ngược mà tức giận, tôi thương tất cả các con. Nhìn những đứa bé đáng yêu ấy, trong lòng tôi từ lúc nào đã dâng lên niềm khao khát có được một đứa trẻ của riêng mình. Nhưng, tôi cũng không quá sốt ruột về điều này cho đến cách đó vài ba năm, khi tôi bước qua tuổi hai lăm.
Tôi sống trong một ngôi làng thuộc thủ đô Hà Nội. Dù ở ngay Hà Nội nhưng ngôi làng ấy vẫn còn giữ nhiều nếp cũ. Cả làng tôi biết nhau, quan tâm đến nhau, thậm chí là tọc mạch, soi mói nhau. Chính vì vậy, sự ế của tôi luôn là đề tài bàn tán, mỉa mai của hàng xóm láng giềng, là nỗi ê chề ngần ngại của bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi thương tôi, nhưng dường như họ chịu áp lực dư luận quá nhiều mà thành gây áp lực lên chính tôi. Bố mẹ tôi cũng nhiều lần thắc mắc, nói bóng gió chán chê rồi lại nói thẳng, rằng tại sao tôi “được” như vậy mà lại không có ai, hay tại tôi có vấn đề gì, nhưng tôi chỉ im lặng.
Không phải tôi không có ai để ý, cũng có một vài đối tượng nhắn tin tán tỉnh, nhưng tôi cảm thấy họ không nhiệt tình, không chân thành. Mà, cái tôi cần ở một người đàn ông là sự rung động từ chính tôi cùng sự chân thành tôi cảm nhận được từ họ. Có lẽ chính vì cái suy nghĩ ấy mà tôi đã phải trả giá khi sống không thực tế dù đã ở độ tuổi gần “băm”, hoặc tất cả cũng chỉ vì duyên số, tôi cũng không biết nữa.
Bố mẹ tôi, cũng như mọi ông bố bà mẹ khác sốt ruột về sự muộn chồng muộn vợ của con, họ ra sức vận dụng mọi mối quan hệ tìm người để giới thiệu, mai mối cho tôi. Bố mẹ tôi lúc này chỉ mong tôi có ai cũng được, miễn là có chồng, thế nên họ chẳng nề hà, miễn người kia được người quen đánh giá là tốt, thế là được.
Tôi, từ lúc mới hai tư hai lăm, còn nghĩ mình trẻ, không hề hợp tác với vài đối tượng giới thiệu, cho đến khi ở cái tuổi gần ba mươi, đối tượng càng khó tìm, họ lại còn “kém” hơn trước nhiều, thậm chí có cả người một đời vợ đến làm quen, thì tôi lại càng không thể chấp nhận.
Tôi có chia sẻ tâm sự của mình với những người bạn gái thân từ thuở sinh viên đã yên bề gia thất, họ đều thông cảm với tôi và tư vấn khá nhiệt tình. Họ bảo tôi cần làm mình nổi bật hơn, bởi tôi trầm quá, từ tính cách đến ngoại hình. Tôi cũng nghe theo, nhưng dường như không hiệu quả. Và rồi, tôi nhận ra, vấn đề không hẳn đến từ tôi, mà có thể một phần vì môi trường của tôi có quá ít sự lựa chọn. Những người tôi quen biết bao năm qua vẫn vậy, có rất ít sự thay đổi, vậy thì làm sao tôi có thể tìm được người phù hợp?
Tôi là một người khá khép kín, không thích những nơi xô bồ, nhộn nhịp, có nhiều người lạ, đó là một hạn chế khiến vòng tròn quan hệ của tôi nhỏ bé, thế nên từ trước đến nay, hầu như tôi không tham gia vào các hội nhóm, đi chơi đi bời như nhiều người trẻ khác, dù Hà Nội không thiếu những nơi tụ hội như vậy. Giờ nghĩ lại tôi vẫn tiếc vì sao lúc trẻ tôi lại sống khép mình như thế, nếu bạn còn trẻ và ít giao lưu, tôi có lời khuyên là hãy sống cởi mở để vui vẻ, có nhiều bạn bè hơn tôi ngày đó. Bởi, chính vì ít giao lưu mà tôi khá ngờ nghệch, lại hay mơ mộng, nên tôi đã vướng phải chuyện mà tôi không bao giờ muốn nó xảy ra trong cuộc đời mình.
Cách đây vài năm, dù Facebook cũng như Zalo đều đã nở rộ nhưng tôi cũng ít dùng, phần bởi tôi không có hứng thú, phần vì tôi khá bận với công việc dạy ở trường rồi lại dạy thêm mấy học sinh ở nhà. Nghe lời khuyên của một vài người bạn, và chính tôi cũng cảm thấy nên như vậy, tôi đã đăng ký tham gia một số hội nhóm độc thân trên Facebook, nhưng tôi cảm thấy chỉ vào nhóm nói chuyện vu vơ, rồi thì đa số các bạn tham gia còn rất trẻ, hoặc không nghiêm túc, tôi thấy lạc lõng, do vậy tôi dần không tham gia nữa. Tôi vừa ngại vừa sợ nên không show ảnh trên Facebook ảo mà tôi lập để tham gia các hội nhóm đó, nên không ai biết mặt tôi, thêm nữa, tôi vẫn muốn tình yêu phải xây dựng từ sự thấu hiểu lẫn nhau, thế nên phải quen biết tương đối tôi mới muốn họ biết mặt tôi. Có thể đó là nguyên nhân khiến một vài đối tượng làm quen tôi thiếu kiên nhẫn, mà như vậy thì tôi cũng không cần.
Thế rồi một ngày, khoảng hai tháng từ lúc tôi tham gia một hội độc thân, khi tôi chán nản không muốn tham gia nữa, tôi khá bất ngờ vì có một nick Facebook cũng “ảo” như tôi nhắn tin làm quen. Qua vài câu chào hỏi nhẹ nhàng, tôi cảm thấy cách nói chuyện của người đó cũng lịch sự. Anh nói anh tên là Hoàng, bằng tuổi tôi, đang làm kỹ sư xây dựng. Do tính chất công việc thường xuyên phải xa nhà nên không cô nào dám yêu anh, giờ bố mẹ giục giã quá mà anh phải đi tìm. Tôi vừa trêu vừa thật là con trai ba mươi vẫn còn xoan, chỉ có con gái chúng tôi là khó, anh liền gửi icon mặt cười và nói ai cũng nghĩ như thế nên anh mới ế dài. Cứ như vậy, chúng tôi chuyện trò qua lại trên Facebook hơn một tuần sau đó. Anh thường xuyên chủ động nhắn tin cho tôi, quan tâm tôi, hỏi han tôi đã ăn cơm chưa, đi làm có mệt không,… Sự nhiệt tình ấy của anh làm tôi vui, dù giờ nghĩ lại tôi nên nghi ngờ vì sao mới quen, còn chưa biết mặt mà anh có thể nhiệt tình như thế. Với những gì tôi biết về anh sau một tuần đó, tôi cảm thấy có thể tin tưởng được, đồng thời trong lòng tôi cũng bắt đầu mong chờ những tin nhắn của anh, tôi quyết định gửi ảnh của tôi cho anh, cũng như anh nói anh muốn cho tôi biết mặt.