Yêu Anh Là Sai - Chương 05
Anh đưa tôi lên cầu Nhật Tân hóng gió. Gió chớm thu lồng lộng, lòng tôi cũng mênh mang hi vọng vào tình yêu và hạnh phúc. Có lẽ hạnh phúc đã rất gần tôi rồi phải không?
Anh lặng ngắm tôi hồi lâu làm tôi ngượng ngùng. Được yêu là thế này sao, hình như chưa từng có người đàn ông nào cho tôi cảm nhận anh yêu tôi như vậy. Hạnh phúc và tin tưởng. Tôi cứ vậy thả lỏng tâm hồn mà dần yêu anh lúc nào không hay…
– Sao Hoàng nhìn tớ mãi thế?
– Tại Nguyệt xinh quá.
Anh nói, mắt vẫn không rời. Tôi ngượng ngùng, dù thích lắm nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
– Hoàng cứ trêu tớ. Tớ bình thường thôi mà.
Anh im lặng, bỗng anh chạm nhẹ vào bàn tay tôi đang đặt trên thành cầu. Tôi giật mình, rụt tay khỏi thành cầu. Tôi vẫn chưa thể tin anh, tôi không muốn có bất cứ sự thân mật nào. Anh mỉm cười, thu tay lại. Tôi và anh yên lặng ngắm dòng sông vỗ về phía xa trong ánh đèn mờ ảo.
– Sao Hoàng không nói với tớ là Hoàng sắp làm việc ổn định tại Hà Nội?
Anh tủm tỉm cười. Rồi anh nói.
– Có quan trọng không?
– Có chứ. Tớ… tớ đã suy nghĩ khá nhiều…
– Thế lỡ tớ lại phải đi xa thì sao?
– Thế nghĩa là không chắc chắn cậu ở Hà Nội à?
– Ừm… ngành này chưa biết được… tớ muốn bác yên tâm thôi, cậu thông cảm cho tớ nhé!
Tôi hơi buồn khi anh nói vậy, nhưng tôi cũng nghĩ làm xây dựng như anh khó mà ổn định một chỗ được. Những gì anh nói với bố tôi chỉ vì anh yêu tôi thôi phải không, tôi tự an ủi mình như vậy. Tôi không nói nữa, lại nhìn xa xăm.
Có vẻ anh hiểu suy nghĩ trong tôi, anh nói tiếp để tôi tin tưởng.
– Tớ sẽ làm hành chính mà, chú tớ xin cho tớ rồi, cậu có thể hỏi chú tớ.
Vậy nghĩa là anh không nói dối gì tôi, chỉ là tôi có hơi không thoải mái khi anh cứ tự hào nhắc đến việc chú anh xin việc cho anh. Đàn ông mà phải dựa dẫm và tự hào vì điều đó thì tôi không thích. Nhưng, đàn ông lúc nào cũng như đứa trẻ phải không, hơn nữa anh cũng chỉ bằng tuổi tôi, vậy nghĩa là về tâm lý anh trẻ hơn tôi khá nhiều, tôi nên thông cảm cho anh.
– Thôi, mà công trình cậu đang làm bao giờ thì xong?
– Hai tháng nữa. Nên là tớ chỉ về Hà Nội gặp cậu vào cuối tuần được thôi, đừng buồn nhé!
Tôi lúng túng khi anh khẳng định tôi sẽ buồn vì không gặp anh. Anh chắc chắn vào tình cảm của tôi đến vậy sao? Tôi ngại ngùng cãi anh.
– Sao tớ phải buồn chứ? Tớ còn nhiều việc lắm, chẳng có thời gian buồn đâu.
Anh cười cười, lúc này anh bỗng nắm lấy tay tôi. Chẳng hiểu sao, tôi để yên cho anh nắm. Tôi dễ dãi quá phải không?
Anh nắm tay tôi bằng cả hai tay, ấm áp lắm, rồi anh đưa tay tôi lên miệng hôn nhẹ. Cảm giác xốn xang xâm chiếm trái tim tôi, cảm giác được yêu thương và trân trọng. Anh đã làm điều đó rất tốt.
Anh thì thầm vào tai tôi.
– Thế thì tớ sẽ buồn lắm, thật đấy!
Tôi nhồn nhột bên tai, nhưng người thì nóng bừng lên. Tim tôi đang đập không ngừng trong lồng ngực, còn má tôi chắc hẳn đang dần đỏ lựng lên.
– Ừm… thì… cũng buồn…
Một cảm giác ươn ướt âm ấm lướt qua má tôi rất nhanh. Anh thơm tôi? Tôi chưa từng yêu ai, nên tôi khá sốc khi anh làm vậy. Tôi, hai mươi chín tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời được bạn trai thơm má. Và, tôi không hề muốn vậy. Tôi quay sang, trừng mắt nhìn anh.
Anh đang đứng đơ người, nhìn thẳng về phía trước. Anh ngại? Tôi bỗng cảm thấy anh rất đáng yêu. Tôi lúng túng nói nhỏ.
– Tớ không thích cậu thân mật với tớ thế đâu. Vậy… vậy nhanh quá!
– Tớ xin lỗi… Tại tớ thích Nguyệt quá…
Anh nói rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành. Tôi làm sao có thể trách anh được nữa, tôi lại còn thầm trách mình cổ hủ quá. Tôi đỏ mặt giải thích.
– Ừm… tại là… lần đầu tiên có người thơm má tớ…
– Tớ cũng thế. Đây là lần đầu tiên tớ thơm má bạn gái.
Anh ngượng ngùng gãi gãi tai, mặt đỏ lựng lên. Anh cũng thế? Chẳng lẽ một người con trai hai mươi chín tuổi mà chưa từng làm thế với cô gái nào? Có hợp lý không các bạn? Nhưng tôi cũng vậy mà, không có lý gì mà anh không thể như tôi. Tức là… tôi có may mắn vậy sao? Một đứa con gái mơ mộng như tôi lúc ấy chỉ thấy mình quá sức, quá sức may mắn. Tôi đã gặp được ai thế này, soái ca trong mộng đến muộn của đời mình sao?
Lòng tôi hình như chưa bao giờ vui đến thế, bởi tôi đâu dám nghĩ mình có thể gặp được người như anh. Có phải mọi chuyện là sự sắp đặt của số phận, nồi nào thì úp vung nấy, chúng ta thế nào thì sẽ gặp được người tương ứng như vậy, kể cả khi chúng ta bao nhiêu tuổi. Duyên phận là có thật. Tôi bỗng tin vào điều đó, điều mà tôi chưa bao giờ tin dù luôn thầm an ủi chính mình suốt những năm qua.
Tôi trấn tĩnh lại rồi bĩu môi.
– Tớ không tin. Cậu đẹp trai lại giỏi giang thế, cậu lại là con trai, có phải như tớ đâu.
– Tớ ế mà. Cậu không tin thì cứ hỏi bạn bè tớ với người nhà tớ. Mà ế thì tớ mới phải đi tìm vợ chứ. Nhưng mà… may quá!
Anh khẽ thở phào. Tôi cũng thầm nhẹ nhõm. Tôi tin anh nói thật. Và, tôi lại càng thích anh, thực sự thích anh. Đầu tôi lâng lâng, tim tôi rộn rã. Vậy là… tôi đã gặp được người đàn ông định mệnh của đời mình, người mà tôi luôn khao khát thật sao?