Yêu Anh Là Sai - Chương 07
Tôi trấn tĩnh lại, tiếp tục cất lời:
– Tớ có gì để có thể tin cậu. Giữa chúng ta vốn chỉ là những người xa lạ, nếu không thể tin nhau thì làm sao có thể tiếp tục được?
– Tớ sẽ mang bằng kỹ sư của tớ đến cho cậu xem, thế có được không?
– …
Tôi im lặng. Nếu Hoàng đúng là tốt nghiệp kỹ sư xây dựng thật, có nghĩa anh không phải nói dối tôi quá nhiều, và anh cũng có ăn có học đàng hoàng chứ không phải hạng lông bông như tôi lo sợ. Tôi chấp nhận.
– Được. Bố mẹ tớ cũng muốn xem bằng của cậu. Ngày mai cậu vào gặp bố mẹ tớ, xin lỗi bố mẹ tớ nhé!
– Ừ, cảm ơn Nguyệt đã cho tớ cơ hội.
– …
– Đừng giận tớ nữa nhé, giận thế sẽ mau già lắm đó, mà cậu khóc đúng không?
Nghe những lời dịu dàng ấy mà nỗi tức giận ban nãy trong tôi bay biến đi đâu mất cả. Tôi tủm tỉm, sụt sịt nốt trận khóc bởi cảm giác mất niềm tin trầm trọng vào người đàn ông đầu tiên tôi dành biết bao là tình cảm.
– Ừm…
– Thôi Nguyệt ngủ đi, mai mình gặp.
Tôi đặt điện thoại với icon đáng yêu chúc ngủ ngon từ Hoàng xuống giường, lòng lại miên man nhớ đến ánh mắt nồng nàn của anh mỗi khi gần tôi, nhớ cái chạm tay nhè nhẹ rụt rè lần đầu rồi thành những cái xiết tay rất chặt cùng sánh bước. Tôi đang yêu và đang tin anh.
*****
Chiều hôm sau với bao trông đợi cũng đến. Vừa gặp tôi, anh liền đưa tặng tôi một bông hồng đỏ thắm trong giấy bóng. Tôi ngượng lắm khi cô Hòa hàng xóm trông thấy, nhưng trong tôi cũng dâng lên hạnh phúc tự hào. Anh nhìn tôi, ánh nhìn âu yếm.
– Tớ xin lỗi Nguyệt, đừng giận tớ nhé!
Tôi tủm tỉm gật đầu. Anh cùng tôi vào bãi đất trống gần nhà. Sau khi khóa xe cẩn thận, anh lấy túi clear bag trong ba lô ra, đưa cho tôi.
– Tớ muốn cho Nguyệt xem tấm bằng này trước khi đưa cho hai bác.
Tôi hơi ngạc nhiên, cầm lấy đồ anh đưa, mở ra xem. Rồi, tôi cực kỳ bất ngờ, không phải vì tấm bằng của anh là tấm bằng liên thông từ cao đẳng, mà chính là… năm sinh của anh. Anh kém tôi những ba tuổi. Ba tuổi, một số tuổi thật lớn với tôi lúc đó. Anh còn rất trẻ, so với tôi ở độ tuổi sắp đầu ba. Tôi sốc, không nói lên lời. Nhìn lại anh, tôi cảm thấy, đúng là anh trẻ hơn tôi nhiều thật, vậy mà tôi không sớm nhận ra. Tôi không biết chính xác cảm giác của mình khi ấy thế nào, tôi chỉ biết tôi cảm thấy buồn, thấy đau, thấy chán nản, thấy lo lắng. Anh trẻ quá, và anh nói dối tôi, lại là nói dối. Tôi chưa kịp hết giận anh thì lại gặp phải hiện thực này. Tôi gấp lại tấm bằng, đưa trả anh. Tôi không muốn tiếp tục, lúc ấy tôi đã nghĩ vậy.
– Hoàng về đi. Tớ không muốn yêu người kém tuổi. Hơn nữa còn là kẻ nói dối.
Tôi định quay đi. Hoàng bỗng nắm chặt lấy cổ tay tôi, ánh mắt bi thương lấp lánh làm lòng tôi dao động.
– Nguyệt, tớ yêu Nguyệt thật lòng, chính vì thế tớ buộc phải nói dối, Nguyệt cho tớ cơ hội được không?
Tôi biết phải làm sao khi anh đang van xin tôi, khi tôi đã dành cho anh rất nhiều tình cảm, khi tôi chờ mong được gặp anh, chờ đợi tin nhắn của anh từng phút. Tôi muốn lạnh lùng bỏ mặc cũng là không thể. Vậy là… tôi lại mềm lòng. Anh yêu tôi, anh làm vậy cũng vì yêu tôi. Tôi nên cho anh cơ hội, cũng như cho tôi cơ hội? Kém tuổi, đúng là chẳng muốn, nhưng… nếu là tình cảm chân thành, thì cũng chẳng hề gì…
– Tớ… tớ không biết… Nếu bố mẹ tớ không phản đối, tớ…
Bố mẹ chỉ là cái cớ, tôi biết mình đã chấp nhận sự thật này, chấp nhận yêu một người kém tôi ba tuổi. Hoàng mừng rỡ xiết chặt tay tôi, cùng tôi vào nhà gặp bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi thấy Hoàng, thái độ không còn vui vẻ như lúc trước. Hoàng đưa tấm bằng ra trước bố tôi, giọng đầy ăn năn.
– Cháu xin lỗi hai bác vì đã nói dối hai bác, cháu yêu Nguyệt là thật lòng…
Bố tôi xem xong tấm bằng cũng điếng người. Bố nhìn tôi, giọng lạnh lùng:
– Con biết Hoàng kém ba tuổi mà vẫn chấp nhận hả Nguyệt?
– Vâng…
Bố tôi thở dài, nhưng cũng rất nhanh bố mỉm cười. Bố vẫn ủng hộ mối quan hệ này, bởi sự bao dung hay vì điều gì khác. Mẹ tôi ngồi thần người, nhìn tôi lo lắng. Bố tôi nói tiếp:
– Thế giờ cháu làm công việc gì?
– Cháu đang làm nhân viên trong một công ty bán linh kiện máy tính, công ty ấy của em họ cháu mở bác ạ. Cháu có thể đưa Nguyệt đến nơi cháu làm việc ạ.
Bố tôi gật gù. Có lẽ bố đã tin Hoàng. Tôi gượng cười nói với bố mẹ, bởi theo như lời hẹn lúc trước, anh muốn đưa tôi đi uống nước.
– Nếu không còn việc gì thì bọn con đi chơi chút bố mẹ nhé!
– Ừ, đi nhớ về sớm, mặc thêm cái áo khoác vào kẻo lạnh.
Bố tôi vui vẻ nói làm tôi cũng cảm thấy yên tâm mà tiếp tục. Tôi nên như vậy, để bố mẹ yên lòng, để có hạnh phúc cho riêng mình. Nhiều cặp đôi chị-em vẫn hạnh phúc mà, tôi cũng có quyền tin vào điều đó đúng không?