Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 02
Cu Thành em trai Thảo mắc bệnh tim, thỉnh thoảng lại phải vào viện, lúc trước bố mẹ cô lo cho em, dù vất vả nhưng cô cũng không cần nghĩ đến tiền, hỗ trợ được bố mẹ bao nhiêu thì hỗ trợ, nào ngờ tai nạn xe công ác nghiệt cuối năm ngoái đã cướp bố mẹ khỏi chị em cô, để lại hai chị em bơ vơ giữa cuộc đời. Thảo lớn rồi thì không nói, em cô còn nhỏ quá, nó mới học lớp tám, còn ngây ngô vụng dại. Nghĩ đến chuyện cũ, nước mắt cô lại ướt nhòa… Cũng may lần này em Thảo vào viện có bà Doan em gái bố cô lên thành phố phụ giúp, nào ngờ số tiền tiết kiệm cạn kiệt theo bao lần chữa trị cho em, chiều qua bệnh viện còn giục cô đóng thêm tiền.
– Cô kia, ra uống nước!
Cảm thấy khát khô cả cổ, Thảo nghe lời Thịnh vừa gọi, rửa tay bước lại phía họ, rót cho mình cốc nước nhân trần rồi ngồi xuống một chiếc ghế nhựa trống. Người đàn ông béo tốt khỏe khoắn hướng khuôn mặt tròn tròn nhìn cô cười hỏi:
– Cháu gái, công việc thế nào?
– À… cũng được ạ, cháu ở quê vẫn cấy gặt suốt mà.
– Ồ… gái quê mà da trắng quá!
Tiếng cười hùa theo một anh thợ xây tầm tuổi ba lăm cao kều. Cô ngài ngại định đứng dậy ra làm việc tiếp.
– Tên gì?
Cô nheo nheo hai mắt nhìn Thịnh. Anh ta hỏi tên cô sao? Thái độ của anh ta có vẻ trịch thượng, mấy người thợ cũng nghe theo lời anh ta nên cô đoán anh ta là chủ đầu tư ở đây, hoặc cũng có thể anh ta là kỹ sư xây dựng gì đó thuê nhóm người này.
Cô nhàn nhạt trả lời:
– Tôi tên Thảo.
– Thảo à? Tên em hay thế!
Anh thợ xây trẻ tuổi có chiếc răng khểnh duyên duyên cười khen, còn giới thiệu mọi người một lượt cho Thảo. Cô mỉm cười, nhẹ giọng:
– Các chú các anh cứ uống nước, cháu ra làm tiếp.
Cô mở điện thoại gọi cho cu Thành mấy câu rồi bước nhanh về đống cát xúc dang dở. Làm việc một hồi, đống cát cũng vơi đi được một phần năm. Ngôi nhà ba tầng bề thế hiện tại đã xây xong cốt gạch, giờ nhóm thợ đang hoàn thiện trát xi măng.
Mặt trời lên cao, nắng cũng dần gay gắt, mới đầu hè nhưng thời tiết đã cực kỳ khó chịu. Khẽ thở dài, Thảo đưa tay thấm mồ hôi trên mặt. Ánh nắng dần chiếu đến chỗ Thảo, cô tự khuyên nhủ bản thân cố chịu đựng ít ngày, em cô khỏe lại cô sẽ kiếm việc khác. Về lâu dài, cô muốn học lên cao và học thêm ngoại ngữ để nâng cao trình độ còn tìm được công việc tốt hơn.
Một chiếc mũ cối từ đâu đội lên đầu, Thảo vừa quay ra, Thịnh đã ngoảnh mặt bước về chỗ bàn nước, tiếp tục ngồi xuống quan sát thợ. Anh ta cũng biết quan tâm người khác đấy chứ nhỉ? Nhìn về Thịnh, Thảo cảm thấy vui vui, đôi môi cô bất giác nở một nụ cười, tâm thế làm việc cũng tốt hơn một chút.
Mười một giờ, Thảo xúc cát đã được mấy tiếng đồng hồ, cơ thể lâu ngày không vận động bắt đầu cứng lại, chắc hẳn đêm nay sẽ đau nhưng rồi sẽ quen. Đám thợ hùa nhau đi ăn trưa, Thảo nghe có tiếng người hỏi về phía cô:
– Em gái có đi ăn trưa cùng các anh không?
Anh thợ xây răng khểnh ban nãy cười hỏi, là thợ xây nhưng da dẻ anh ta khá trắng, mặt mũi ưa nhìn sáng sủa. Thảo cũng mỉm cười đáp lại anh ta:
– Em không anh à… giờ em phải đi có việc, chiều mấy giờ mọi người làm việc lại ạ?
– Một giờ em nhé.
Cô gật đầu chào anh ta rồi rửa tay, xách ba lô bước về phía Thịnh, vừa để trả mũ cối vừa để lĩnh tiền. Thịnh đang uống nước, thấy Thảo bước lại thì hất đá trong cốc ra đất, hất hàm hỏi:
– Chiều cô đến không?
– Tôi có, tôi gửi anh mũ… cảm ơn anh. Tiền công của tôi thì…
– Chiều tôi trả. Ai cũng thế.
Thảo tần ngần rồi quay đi. Cô có một triệu ban nãy Liên dúi cho nên thực ra cũng chưa cần lắm, mở ba lô kiểm tra lại một lần. Tiền… tiền đâu mất rồi! Ban nãy vội cô để tiền vào một ngăn có khóa, vậy mà giờ không thấy đâu hết!
Mồ hôi lạnh túa ra, Thảo vội dốc hết đồ để kiểm tra kỹ lại. Không có! Bần thà bần thần, hồn vía Thảo bay lên chín tầng mây. Cô làm mất tiền từ lúc nào? Cô đã cất kỹ vào ba lô rồi cơ mà… Mất rồi… mất thật rồi… Kẻ khốn nạn nào móc mất tiền của cô rồi! Nước mắt bắt đầu lăn, Thảo ngồi phịch xuống đất thẫn thờ xót của, muốn khóc cũng không ra nước mắt, viền mắt ửng đỏ long lanh nước.
– Cô lại làm sao?
Âm thanh hờ hững quen quen vang lên. Thịnh thấy lạ bước đến gần cô hỏi. Chẳng biết phải nói gì, trấn tĩnh lại Thảo mới sụt sịt ngẩng lên nói:
– Tiền của tôi… tôi tìm không thấy… hức hức…
Thịnh thở dài, hỏi tiếp:
– Cô tìm xem có làm rơi ở đâu không?
– Không thể rơi được… tôi cất kỹ tiền trong ba lô rồi mà… Chỉ sợ ai móc mất thôi…
Thảo chẳng dám nghi cho ai cả, cũng chẳng biết mất từ lúc nào. Giờ nhóm thợ xây đi ăn hết rồi, chẳng thể nào tra khảo bọn họ được, mà cô cũng chẳng dám đề nghị như vậy.
– Mất bao nhiêu tiền?
– Một triệu… hai tờ năm trăm.
Thảo tiếc tiền, trách bản thân ngu ngốc không chú ý quan sát ba lô, trách mình khốn nạn rơi vào cảnh khốn cùng, nước mắt uất ức lăn dài chẳng ngăn được.
– Mất thì thôi, đáng bao nhiêu đâu. Khóc với lóc, sốt ruột!
Cô chẳng còn tâm trí mà đôi co. Một triệu với anh ta chẳng đáng bao nhiêu, quả thật, bình thường thì mất một triệu cũng đâu đáng phải khóc như cô lúc này, đó là máu, là sinh mạng của em cô!
– Thôi đây, tôi ứng trước tiền công cho cô. Giờ cô đi ăn đi. Chiều nhớ quay lại.
Thảo ngạc nhiên ngước lên nhìn Thịnh. Anh ta lạnh lùng đưa mấy đồng tiền ra trước mặt cô. Dù mừng lắm nhưng cô thực sự bất ngờ, lúng túng đứng dậy đối diện anh thắc mắc:
– Anh không sợ tôi bỏ đi luôn à?
– Tôi thách.
Cô phì cười, tâm trạng nhẹ nhõm như trút được cả một tảng đá nặng. Thực ra cô cần nhiều hơn, chiều qua cô đã nhờ bà Doan vay giúp họ hàng, lúc này thấy anh ta dễ tính tự nhiên lại liều mồm:
– Hay… anh ứng trước cho tôi luôn ba triệu được không? Tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ, anh thấy sáng nay tôi nghiêm túc thế nào rồi phải không?
Khuôn mặt đang vô cảm bỗng biến thành vẻ bực bội, Thịnh quay người bước đi. Thảo xấu hổ đến đỏ mặt, cả người nóng ran vội chạy theo giải thích sợ anh ta hiểu lầm cô tham lam không biết điều:
– Anh thông cảm… em trai tôi đang nằm viện, bác sĩ nói cần ba triệu đóng nốt đợt cuối rồi cho em tôi về nhà. Anh không đồng ý cũng không sao mà!
Thịnh gườm gườm nhìn Thảo hỏi:
– Có thật không đấy?
– Thật… thế nên mất tiền tôi mới khóc thế…
– Được rồi. Tôi ứng trước cho cô ba triệu, có điều từ mai cô phải tranh thủ nấu cơm trưa cho thợ.
Anh ta cũng biết ép người thật đấy, nhưng mà cô đang cần tiền. Anh ta tin cô, cho cô công việc, còn cho cô vay tiền đã là tốt lắm rồi, cô đâu thể đòi hỏi nhiều hơn. Cô bặm môi, cúi đầu gật gật. Thịnh không nói gì thêm, cất lại ví vào túi quần bỏ đi, để lại Thảo còn đứng lặng. Cất kỹ tiền vào ba lô, Thảo bước ra trạm dừng xe buýt, chờ chuyến xe thích hợp nhất đến bệnh viện Nhi thành phố.
Mua hộp cháo tôm cùng chiếc bánh sừng bò Thảo mang vào bệnh viện. Bước vào phòng bệnh chật chội, người nhà đông đúc xung quanh, cô thở dài lên tiếng:
– Cháu chào các bác các cô!
– Ừ… Thảo vào chăm em đấy à?
Mọi người đang bận bịu chăm sóc con em mình, thấy Thảo bước vào thì ngẩng lên cười chào lịch sự rồi lại chăm chú đút cháo, xúc cơm cho bọn trẻ.
Cu Thành đang đọc truyện Đô Rê Mon, thấy chị đến nó bỏ cuốn truyện xuống ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh hỏi:
– Chị Thảo, chị mua bánh sừng bò cho em rồi à?
– Ừ, mày đòi thì chị phải chiều chứ. Cô Doan đi đâu rồi Thành?
– Cô ấy vừa ra ngoài thôi ạ.
Thảo gật đầu, mở túi nilon lấy bánh sừng bò còn ấm đưa cho em trai. Cho đến hôm nay em cô nằm viện được một tuần, cứ vào viện là xác định tốn kém rồi. Cô thở dài, ngồi xuống mép giường bệnh, mỉm cười ngắm thằng bé vui vẻ gặm bánh. Nhìn sắc mặt thằng bé đã có chút hồng hào mà lòng cô dịu lại. Nhớ hôm trước nó được anh họ cô đưa vào, da dẻ tái nhợt, đôi môi tím bệch mà cô lo tái người, ăn không ngon ngủ không yên, giờ được thế này cô cũng mừng, mong thằng bé sớm được ra viện.
Từ ngày bố mẹ Thảo mất, ngôi nhà ba gian của chị em cô đành đóng cửa để đấy, cu Thành sang ở với bác Tuấn – anh trai duy nhất của mẹ cô. Gia cảnh bác cũng chẳng khá giả, vợ bác mất cách đây mấy năm vì ung thư, giờ bác ở với con trai lớn là anh Kiên cùng vợ anh và đứa con gái lên ba. Anh Kiên cờ bạc nợ nần suốt làm nhà bác bao phen khốn đốn, Thảo gửi em ở đấy mà cũng lo lo, được cái thằng bé vốn ngoan ngoãn, học hành cũng ổn, lại thêm chị vợ anh Kiên làm giáo viên bảo ban nên cô cũng tạm yên tâm, hàng tháng vẫn gửi tiền về nhờ bác nuôi em. Không đủ khả năng mang thằng bé ra thành phố ăn học cô đành nhờ cậy bác trai. Lúc nào cô cũng mong có việc tốt lương cao để hỗ trợ được tốt hơn cho thằng bé nhưng chưa làm được. Nghĩ rồi cô lại thở dài đánh thượt.
Một lát sau bà Doan bước về phòng, Thảo liền cất tiếng chào:
– Cô Doan, gần mười hai giờ rồi, cô cháu mình đi ăn gì đi!
– Ơ… hôm nay không nấu nướng gì à Thảo?
Bà Doan cầm ít bánh đa vừng với gói bim bim đặt lên bàn tủ, nhìn Thảo thắc mắc. Thảo đành nói hoàn cảnh cho bà ấy hiểu, cô cũng chẳng giấu gì bà ấy:
– Sáng nay bà chủ nhà trọ của cháu không cho thuê nhà nữa, cháu định tối vào đây ngủ, mà nhìn cảnh thế này thì…
– Ừ, ở đây toàn người đau ốm lại chật chội, cháu xem thuê chỗ nào rẻ rẻ, chật tí cũng được.