Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 05
Xấu hổ đến nóng ran, Thảo chìm lại vào giấc ngủ từ lúc nào. Nghe tiếng chuông gọi cửa, cô mơ màng rồi hốt hoảng vùng dậy. Thôi chết cô rồi! Giờ là mấy giờ? Tám giờ… trong khi bảy giờ thợ đã bắt đầu làm việc! Cô vội rời khỏi giường. Cơ thể đau nhức cứng lại nhưng đã đỡ mệt mỏi hơn tối qua rất nhiều.
Bước ra cửa, nhìn qua mắt thần, ngoài hành lang là một cô gái to béo, bất giác cô chột dạ. Khuôn mặt cô ta tròn xoe với hai má phúng phính, đôi môi đỏ chót nhỏ xíu như bị cặp má bánh bao ép lại, mũi cũng bị má ép luôn, mắt cũng vì thế mà híp tịt lại. Cô ta mặc một chiếc váy tiểu thư màu trắng, đi giày búp bê màu hồng kiểu cách, mái tóc ngắn đến cổ, da dẻ trắng trẻo.
Thảo thầm thắc mắc. Cô ta là ai, có khi nào là bạn gái Thịnh? Cô chớp chớp mắt, nuốt khan một ngụm, tim đập thình thịch liên hồi, cố gắng trấn tĩnh bản thân để mở cửa.
Cửa vừa mở, cô ta sửng sốt nhìn Thảo, âm giọng quát to như sấm:
– Cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà anh Thịnh?
– Ơ… tôi… tôi là… người giúp việc của anh ấy!
– Ô sin mà dám mặc quần áo của anh ấy à?
Cô ta quát lên, mặt mũi đỏ gay như muốn ăn tươi nuốt sống Thảo. Chẳng lẽ cô ta đúng là bạn gái Thịnh? Bàn tay phốp pháp bỗng vươn ra, đẩy Thảo một cái làm cô ngã uỵch ra đất đau điếng, cô ta cứ thế xông vào nhà, tìm quanh tìm quẩn rồi quay lại, hất khuôn mặt tròn tròn hỏi cô:
– Anh Thịnh đâu?
– Làm sao tôi biết được? Cô tin tôi hay không thì tùy, tôi đúng là giúp việc của anh ấy, không hơn không kém!
– Thế sao cô mặc quần áo của anh ấy?
– Tối qua tôi bị ngất, anh ấy mang tôi từ bên nhà xây về.
Thảo phủi phủi mông đứng dậy, thật thà trình bày tránh hiểu lầm ghen tuông thì tội Thịnh. Cô ta cũng nguôi nguôi, có vẻ tin Thảo, bước vào bếp mở tủ lạnh lấy nước tu ừng ực rất là tự nhiên.
Nhìn trên bàn ăn có hộp cháo cùng vỉ thuốc bên cạnh, trái tim Thảo như có dòng nước ấm chảy qua. Dẫu sao cô cũng cần phải khỏe lại đã. Thịnh không chỉ cho phép cô ở đây mà thậm chí còn có gì đó như là chăm sóc. Ừm… chăm sóc cho nhân viên của mình không phải là điều nên làm hay sao? Cô nuốt viên thuốc, sau đó sập lại khóa cửa, bước nhanh ra nhà xây.
Vừa ra đến nơi Thảo liền thấy cô gái to béo kia ngồi trên một cái ghế nhựa. Nhìn cái ghế đến là thương, Thảo nhăn mày, sợ ghế gãy ra mất. Cô ta nheo nheo mắt khi thấy Thảo, thái độ gườm gườm thù địch. Để mặc cô ta ngồi đó, Thảo bước vào trong nhà xây tìm ba lô của mình. Lấy chiếc áo phông đen cùng quần jean dễ vận động, cô vào toilet mới xây làm vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ cầu thủ thùng thình của Thịnh ra.
Sau cuộc gọi ngắn cho cu Thành, Thảo bước ra ngoài. Bên bàn nước, cô gái to béo kia đã đi đâu. Thịnh vừa lấy một bịch đá về, Thảo vội bước ra đỡ, chẳng dám nhìn mặt Thịnh, chỉ cúi gằm mặt, hai má nóng ran ngượng ngập. Nhớ lại cái hôn bất đắc dĩ, cô lí nhí khi Thịnh bước qua:
– Đêm qua… em không cố ý đâu, anh đừng hiểu lầm!
Thịnh “ừm” nhẹ, có vẻ không để tâm, cô cũng thở phào một hơi. Chợt nhớ đến cô gái to béo kia, cô liền nói với theo:
– Sáng nay… bạn gái anh đến tìm anh, cô ấy còn ra đây tìm nữa, mà em giải thích rõ ràng rồi, chắc cô ấy không hiểu lầm gì đâu!
– Bạn gái nào?
Thịnh quay lại, cau mày hỏi. Trái tim bỗng nhảy một nhịp rộn ràng, cô lúng túng trả lời:
– Cô gái to cao… da trắng, tóc ngắn…
– Cô ta không phải bạn gái tôi.
Thịnh mặc kệ cái mặt ngơ ngơ của Thảo, bốc ít nhân trần mới mua bỏ vào siêu nước inox to cỡ ba lít. Việc này của cô mà… nhớ ra liền tiến đến, vừa chạm đến siêu nước, Thịnh giật lại, nhẹ giọng:
– Cô về nghỉ đi, khỏe hãy ra đây!
Thảo lắc đầu, nhìn anh đáp:
– Em khỏe rồi, thuốc anh cho tốt thật đấy, giờ em thấy như chưa từng ốm luôn.
Thịnh mang siêu nước đi, để lại Thảo đứng ngẩn một chỗ. Còn cảm thấy mệt cô nghe lời trở về nhà anh. Nằm trên giường một lát cô lại thiếp đi. Gần trưa cô xuống siêu thị mini dưới tầng một mua ít đồ, nấu một mâm cơm tươm tất, tìm số điện thoại của Thịnh ghi trên mẩu giấy nhắn cho anh mà chẳng thấy đâu, cô đành ra nhà xây. Nhà xây trống trơn… mọi người đi ăn hết rồi.
Có gì đó hụt hẫng Thảo lắc đầu trở về. Ngồi ăn cơm một mình, chợt cô nghe có tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại.
“Sáng uống thuốc chưa?”
Trái tim Thảo có chút ngưng lại rồi đập rộn ràng. Chiều qua Thịnh bảo cô để lại số điện thoại, giờ anh quan tâm cô nhắn hỏi… Mỉm cười cô nhắn lại:
“Em uống rồi. Anh ăn cơm chưa, em nấu cơm rồi mà không biết gọi anh cách nào, ra nhà xây thì mọi người đi ăn hết rồi.”
“Tôi đang ăn cùng anh em. Cô cứ ăn đi.”
“Trưa nay anh có về nghỉ không?”
“Có, bên ngoài nóng không thở nổi.”
Bất giác thấy vui vui, vừa dọn dẹp mâm cơm Thảo vừa có ý chờ đợi Thịnh. Bật tivi xem một tiết mục hài, tâm trạng cô thoải mái mà cười theo tình huống. Nghe tiếng chuông điện thoại, cô liền cầm lên xem ai. Số điện thoại hiện lên, Thảo áy náy gạt nghe:
– Liên à… Mày gọi gì tao thế? Tao… chưa có tiền trả mày được đâu!
– Con điên, ai thèm đòi. Mày tìm được chỗ ở chưa?
Nhớ ra mình cần phải rời đi, có điều cũng chưa biết đi đâu, Thảo trầm xuống, trả lời Liên:
– Tao chưa…
– Thế mày liên hệ theo số này luôn đi. Con bạn cùng trường với tao cũng đang tìm nhà trọ, nói muốn ở ghép. Nó ngoan lắm, cũng đang kẹt tiền giống mày, mày ở với nó yên tâm luôn. Thế nhá!
Vài giây sau có tin nhắn đến của Liên, là số điện thoại của cô bạn kia. Ừm, làm sao Thảo làm phiền Thịnh mãi được dù cho ở đây thích thật?
Thảo gọi theo số điện thoại Liên cho, cô bạn kia nói tối nay Thảo với cô ấy cùng đến xem nhà. Cô bạn nhắn cho Thảo địa chỉ, nhà trọ đó thuộc khu bãi sông Hạ, cách nơi này khoảng ba cây, cũng gần. Thảo thở dài một hơi, lòng có chút lo lắng. Khu vực đó nổi tiếng nhiều tệ nạn, trộm cắp nghiện ngập nhan nhản. Nếu chỉ vì giá rẻ thì liệu có đáng không? Nhưng… cô có thể có lựa chọn khác sao?
Phân vân một chút, Thảo hít sâu một hơi, quyết định tối nay sẽ đến địa chỉ mà cô bạn kia nhắn. Đặt điện thoại xuống bàn, cửa có tiếng chuông báo. Cô hồi hộp bước ra, cảm giác đối diện Thịnh lúc này có hơi ngài ngại sau nụ hôn bất đắc dĩ tối qua.
Thịnh hất nhẹ hàm khi thấy cô, thái độ anh chẳng có gì khác, có chút quan tâm hỏi:
– Trưa cô ăn gì thế?
– À… em nấu nướng một chút, cũng đơn giản thôi.
– Có một thợ về quê nên trưa nay mọi người làm bữa bia tiễn anh ấy. Cô biết anh Hiện chứ?
Thảo gật nhẹ, nhìn Thịnh bước vào nhà, cô khẽ giục:
– Anh vào phòng nghỉ đi, em ngồi đây xem tivi, sẽ bật nhỏ tiếng cho anh ngủ.
Nhìn sắc mặt của Thảo khá hơn, Thịnh bặm môi gật gù, bước vào trong. Cô nói theo:
– Em đã pha nước chanh để trong tủ lạnh, giờ mát rồi đấy, anh lấy uống nhé!
Thịnh bước khỏi phòng, mở cửa tủ lạnh cầm cốc nước chanh uống một hơi. Thấy đồ ăn ban trưa còn nhiều cô cất trong đó, anh nhíu mày hỏi:
– Sao còn nhiều thức ăn thế?
– À… nãy em nấu cho cả anh mà, có gì tối anh đun lại nhé, tối nay em không ở đây nữa…
Thịnh hơi khựng lại, đặt cốc nước chanh hết xuống bàn hỏi:
– Cô đi đâu?
– Em đến ở trọ cùng một người bạn, không xa đây lắm, ở khu bãi sông Hạ.
Thịnh im lặng, một lát sau nhàn nhạt phán:
– Khu đó không an toàn.
Nói xong anh bước vào phòng ngủ. Cô cũng hiểu điều đó chứ, chỉ là với điều kiện hiện tại, cô đâu còn lựa chọn nào khác. Có nơi ở như vậy cũng là tốt rồi, cô bạn kia chịu được thì không có lý gì cô không chịu được.
Cảm thấy khỏe, buổi chiều Thảo muốn ra nhà xây. Tắt tivi, từ phòng ngủ Thịnh mặt mũi còn ngái ngủ đi ra, cô cười cười nhìn anh nói:
– Chiều nay em bắt đầu làm việc nhé, em khỏe thật rồi đấy, em sẽ ngồi ở chỗ mát thôi.
Thịnh không trả lời, anh vào nhà vệ sinh. Cô coi im lặng chính là đồng ý, thế nên buộc lại tóc kiểu đuôi gà cho gọn gàng lại khỏe khoắn, khoác áo chống nắng lên người. Lát sau Thịnh bước ra, khuôn mặt nam tính còn ướt nước càng thêm quyến rũ. Cô không dám nhìn thẳng, lập tức cúi xuống.
Từ tối nay Thảo sẽ không trở lại đây nữa. Ở nơi này thật là thích, nhưng đâu phải muốn là được. Cô bước ra trước để Thịnh khóa lại cửa, sau đó lại đi sau lưng anh. Thịnh cao thật, cô chỉ đứng đến vai anh. Nhớ đến bờ ngực vững chãi, hai má cô vô thức lại đỏ lựng, đúng lúc Thịnh quay lại làm cô lúng túng. Anh nhướng mày hỏi:
– Mũ của cô đâu?
– À… em không có, em dùng áo chống nắng thôi…
Thịnh cau mày, không nói gì nữa, bước vào thang máy. Căn hộ của Thịnh ở tầng tám. Chung cư này mười hai tầng, xung quanh được bao bọc bởi cây cối rất mát, cảm giác không bị bí bách như trong những khối nhà bê tông. Xuống đến tầng hầm, Thịnh bước đến chiếc xe Vespa trắng. Thấy vậy, Thảo ngài ngại quay người đi ra cửa.
– Cô đi đâu đấy?
– Em đi bộ thôi, từ đây ra nhà xây gần mà.
– Lên xe đi!
Thịnh đội mũ bảo hiểm nửa đầu màu trắng gắn cặp kính đen, ngồi trên xe nhìn Thảo hất hàm. Cô cười cười xua tay:
– Thôi, em không có mũ bảo hiểm… công an tóm đấy!
– Có nghe không?
Cô e dè tiến lại. Vừa đến gần, Thịnh bỗng úp cái mũ cối lên đầu cô. Cô đưa tay giữ mũ ngẩng lên, bắt gặp nụ cười rực rỡ khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi mắt huyền lấp lánh, bất giác cô ngẩn ngơ ngắm nhìn. Nụ cười của Thịnh… cũng thật là đẹp!
Gò má trắng trẻo trước mắt Thảo bỗng chuyển hồng, cô giật mình trấn tĩnh lại, lập tức cúi mặt, trèo lên xe ngồi sau anh. Trái tim cô lại rộn lên mất rồi, cứ thế này… cô sẽ thích anh mất thôi!