Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 07
Khi Thảo đem nồi niêu xoong chảo về đến nơi, bếp ga đã được đưa đến. Lúc này Thịnh đang lắp bình ga vào bếp, thái độ khá tập trung. Một hồi, Thịnh gật gù chắp hai tay ra sau lưng nhìn thành quả, dáng vẻ hài lòng. Thảo quay sang hỏi ý Thịnh:
– Mai em làm những món gì nhỉ?
– Cô thích làm món gì thì làm.
Ông chủ này dễ tính thật đấy, cô cười cười nhìn anh. Vẻ ma mãnh của cô không qua được mắt anh, anh nhướng mày rất nhẹ:
– Có gì vui sao?
– Vậy mai em làm thịt luộc, rau muống luộc nhá.
Cô cảm thấy thoải mái nên trêu anh. Khóe miệng anh nhếch nhẹ:
– Cô là người làm, nhưng tôi là người đánh giá. Không ngon trừ lương!
Cô bĩu nhẹ môi, bước về bếp ga bật thử, kiểm tra kết quả lắp đặt của anh. Lửa lên xanh thế này là yên tâm rồi. Cô gật gù tắt bếp, thế nhưng mà… bếp lại không tắt mà cứ cháy phừng phừng, mỗi lúc cháy một lớn hơn. Cô hết hồn, mặt mũi chẳng còn hạt máu quay ra nhìn Thịnh thốt lên:
– Anh Thịnh… bếp ga không tắt được?
Cô run rẩy, hồn vía bay đi đâu mất, chân đứng cũng còn không vững, cứ đứng đó cố gắng bật đi tắt lại. Thịnh giật mình lập tức tiến đến, ngay sau đó mặt mũi đỏ gay anh quát lên:
– CHẠY!
Cô lập cập tránh sang một bên, cảm giác như cái chết đang ở cận kề, thế nhưng chẳng hiểu sao vẫn đứng yên tại chỗ, hai chân chôn chặt đứng nhìn Thịnh nhanh chóng khóa van bình ga. Rất may, chỉ sau vài giây kiểm soát kịp thời, bình ga đã được khóa lại, lửa cũng ngừng bốc lên, chưa kịp bắt vào tấm bạt nhựa phất phơ ngay phía trên…
Thịnh kịp thời dập được ngọn lửa, lại không có thứ gì vướng vào gây bắt lửa nên rất nhanh kiểm soát được nguy hiểm. Thảo chỉ biết lúc này chẳng còn chút sức lực mà ngồi thụp xuống. Thịnh cũng ngồi phịch ra đất, khuôn mặt anh vẫn còn vẻ tái, thở hắt một hơi. Thảo run run chỉ biết thốt lên:
– May… may quá!
– Sao cô không chạy đi?
– Em…
Lúc ấy trong đầu cô chỉ biết lo lắng cho anh, không muốn anh chịu chết một mình. Ngốc nghếch thật đấy! Cô chẳng biết nói gì nên cứ lúng búng, mặt cũng đỏ ửng lên. Thịnh phủi mông đứng dậy, gắt nhẹ:
– May đấy, nãy lửa nó tạt vào người cho lại bỏng!
Trống ngực cô vẫn còn đập thình thịch, cơ mà vẫn còn thắc mắc:
– Ban nãy… có khi nào nổ bình ga không?
– Nổ sao được, nổ thì có chạy cũng chẳng thoát. Chạy là chạy lửa thôi!
À… cô mỉm cười, thì ra cũng không đáng sợ đến mức như cô nghĩ. Cô chỉ biết hoảng loạn, nghĩ chết đến nơi mà hồn vía bay tứ tung hết cả.
Thịnh lôi điện thoại từ túi quần, hất nhẹ hàm:
– Cô ra kia đi, tôi phải gọi chửi cho bọn bán bếp một trận, bếp đểu mà cũng bán!
Thảo bước trở lại bàn nước, quay lại thấy Thịnh mặt mũi đỏ gay quát lên qua điện thoại rồi bực bội dập máy. Nhìn cái bếp ga vừa mới mua mà cô cũng bực chẳng kém, cô không rõ nguyên nhân tại sao lửa lại không kiểm soát được nhưng qua lời Thịnh thì có lẽ là tại bếp. Nguy hiểm khôn lường thật đấy! Lúc ấy mà có mình cô ở đó, không ai ngăn lửa kịp, lửa bén vào bạt rồi lan khắp nơi thì không biết sẽ ra sao nữa.
Một lát sau Thịnh cũng tiến lại bàn nước, ngồi phịch xuống. Thảo đưa cho Thịnh cốc nước mát, hỏi han:
– Họ trả lời sao hả anh?
– Đổi bếp. Chốc họ đến, để họ lắp đặt kiểm tra kỹ càng rồi mới cho đi. Tôi cũng chủ quan nên không test mấy lần.
Thảo gật đầu, nhớ ra phải cảm ơn Thịnh thì lí nhí:
– Ban nãy… may có anh khóa kịp van ấy… em sợ hết hồn… cảm ơn anh…
– Lần sau cô xem cái van ở dưới, vặn nó lại theo chiều kim đồng hồ. Không thể chủ quan được, cũng không đảm bảo lúc nào cũng có người ở gần… Quan trọng lúc ấy phải bình tĩnh… nghe không?
Cô gật gật, khẽ mỉm cười nhìn anh, ánh nhìn chứa đựng biết ơn và cả tin tưởng nữa. Cô mấp máy môi:
– Em nhớ rồi… vặn theo chiều kim đồng hồ.
Thịnh gật nhẹ, có chút trầm ngâm, bất ngờ anh nói:
– Thảo…
Thảo thắc mắc quay sang nhìn Thịnh. Anh không nhìn cô, ánh mắt dừng ở cốc nước trên bàn, cất giọng trầm trầm:
– Sao ban nãy cô không chạy? Không sợ chết sao?
Cô cúi mặt, thật thà đáp:
– Anh vì cứu em mà xông vào quả bom đó, chẳng lẽ em lại bỏ chạy thoát thân để anh chết một mình sao? Có chết thì… chết chung!
Dứt lời, hai má cô nóng ran cả lên. Cô lúng túng đứng bật dậy, mặc kệ Thịnh, chạy ra vòi vặn nước vã lên mặt, trái tim cũng đập mạnh như muốn bay khỏi lồng ngực.
– Này Thảo!
Trái tim cô lại như vọt ra ngoài khi nghe Thịnh gọi cô từ phía sau. Cô nhếch miệng cười cười quay lại hỏi anh:
– Anh gọi em à?
– Chẳng tập trung gì hết, pha nhầm cả trà mạn vào nhân trần!
Cô há miệng rồi ngậm lại, cảm giác xấu hổ vô cùng, gò má ửng hồng đáp lời:
– Thế à anh… hihi… em nhầm chút…
– Không sao… tôi thích.
“Tôi thích.”
Thịnh buông một câu, máu trong người Thảo như đông cứng lại, hai mắt cô mở to nhìn anh, cổ họng bất giác trở nên khô khốc. Thịnh khẽ cười, đôi môi tinh xảo vẽ thành một đường cong, anh đưa cốc trà pha nhầm kia lên miệng nhấp nhẹ một ngụm rồi quay người. Hồn vía bay đi đâu mất rồi? Tỉnh lại đi Thảo ơi!
Cô cố gắng trấn tĩnh lại, thầm nhắc nhở bản thân cần chú ý hơn đừng pha nhầm thêm nữa. Nghe tiếng Đức vang lên bên tai, cô quay sang nhìn. Trước mắt cô vẫn là nụ cười duyên cùng đôi mắt ướt cong cong, Đức cười hỏi cô:
– Bình thường buổi tối Thảo thường làm gì?
Cô rót nước cho anh ta, nhẹ giọng đáp, thực lòng không muốn cho anh ta hi vọng, dù ai nói cô kiêu cũng được:
– Em thường ở nhà cày phim thôi anh ạ.
Đức nhướng nhẹ chân mày, ngay sau đó lại cười mà nhẹ nhàng nói:
– Nếu đi xem phim ở rạp thì sẽ hay hơn phải không Thảo?
Cô hiểu ý trong câu nói của Đức, chỉ lắc đầu:
– Không… em thích ở nhà thôi, chẳng thích đi đâu.
Đức im lặng, có lẽ Đức đã hiểu ý từ chối của Thảo nên gật nhẹ, nâng chiếc cốc nhựa lên thay lời cảm ơn rồi bỏ đi. Cô chẳng biết mình làm thế là đúng hay sai nữa, trong lòng không vui cũng chẳng buồn, chỉ thở dài một hơi.
Năm giờ chiều, đám thợ lần lượt ra về. Sau khi đã dọn dẹp bàn nước gọn gàng, Thảo nhìn lại ngôi nhà xây mỗi ngày thêm hoàn thiện rồi quay người bước đi.
Thịnh đã ngồi lên xe từ lúc nào, thấy cô bước đến gần, anh hất nhẹ hàm, ý bảo cô lên xe. Cô tủm tỉm ngồi lên, trời cũng chẳng còn nắng nên cô lấy mũ cối khỏi đầu đặt trước ngực, ngại lỡ Thịnh phanh gấp. Mà đúng là Thịnh phanh gấp thật, có mỗi một đoạn đường chẳng gập ghềnh mà xe cũng phải phanh gấp thì lạ thật đấy? Ngay khi chỏm mũ cối đập vào lưng Thịnh, Thịnh quay lại nhìn cô, chau mày gắt nhẹ:
– Đau!
– Để thế này vậy nhá…
Cô xoay mũ để phần lồi úp vào bụng mình, phần lòng mũ úp vào lưng Thịnh. Thịnh chẳng nói chẳng rằng lại phóng xe đi tiếp. Về đến nhà Thịnh, cô nhấc chiếc ba lô còn để ở sofa khoác lên vai. Ba lô cồng kềnh nên lúc chiều cô không mang theo ra nhà xây, hơn nữa điểm dừng xe buýt gần nhà Thịnh hơn. Trên hết, cô còn muốn nói với anh một lời cảm ơn chân thành nhất.
Thịnh đang đứng trước quạt để giải tỏa cơn nóng hầm hập bên ngoài. Cô mỉm cười tiến lại, nhìn anh có chút lưu luyến mà nói:
– Hai ngày qua em cảm ơn anh lắm… Trong lúc em ở dưới đáy cống, chính anh là người mang em lên, cả nghĩa đen… lẫn nghĩa bóng…
Thịnh nhìn cô, đôi môi hé mở như muốn nói gì, một lát sau mới trầm trầm cất lời:
– Cô sang khu đó nhớ cẩn thận…
– Vâng… em biết rồi…
– …
– Có gì gọi tôi.
Cô hơi ngạc nhiên, lại cảm kích mà đưa đôi mắt biết ơn nhìn Thịnh. Anh không nói gì thêm, hai tay anh bất ngờ bắt chéo kéo áo phông khỏi người… cả thân hình sáu múi săn chắc chảy máu mũi bỗng đập vào mắt cô không một che đậy!
Cô bất ngờ hóa sững sờ, đỏ bừng mặt mũi, vội quay đi, lúng túng gắt khẽ:
– Anh… anh mặc lại áo đi, ai thấy không hay đâu! Thôi… em đi đây, mai gặp lại!
Dứt lời cô cắm đầu cắm cổ chạy khỏi nhà Thịnh, ở lại đó quá sức nguy hiểm. Cô phát hiện ra bản thân mình mỗi lúc một thích Thịnh hơn, chỉ là cô đâu dám cho phép mình hi vọng quá nhiều. Thịnh tốt với cô chỉ đơn giản vì anh là người tốt, cô chẳng nên suy nghĩ sâu xa, chẳng nên trông đợi làm gì. Thịnh chê bai cô, làm sao anh thích cô được? Cô cũng tự hiểu mình chẳng có gì hấp dẫn được anh, vậy thì… cứ coi như cô biết ơn anh, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều cho trái tim nhỏ bé đang đập loạn lên trong lồng ngực cô lúc này!
Bắt xe buýt đến bệnh viện thăm cu Thành, vừa thấy cháu gái, bà Doan vui vẻ nói, hai mắt lấp lánh niềm vui:
– Thảo này, bác sĩ đã đồng ý thứ hai tuần tới cho cu Thành xuất viện rồi nhé!
Thảo nghe mà mừng lắm, mỉm cười xoa đầu em trai rồi hướng về bà Doan bằng đôi mắt biết ơn. Trong lúc chị em cô khó khăn nhất, chị em cô vẫn còn có họ hàng hỗ trợ, vậy cũng là may mắn rồi!
Bắt xe buýt đến xóm trọ ven sông Hạ là lúc sáu giờ tối, Thảo phải đi bộ một quãng đường gập ghềnh tầm ba trăm mét mới vào được một xóm nhỏ chật chội, những căn nhà ở đó đa phần là nhà cấp bốn nhỏ bé kề sát bên nhau. Trời mùa hè, không gian trước mắt cô vẫn còn sáng sủa, cô bước dọc theo con ngõ nhỏ, lần chần chẳng muốn bước sâu hơn. Ngõ chỉ rộng đủ cho hai xe máy tránh nhau, cuối ngõ nhìn thẳng ra dòng sông lờ đờ bèo rác mang màu xám nhờ nhợ bốc mùi khó tả. Không kể khu vực này nhiều tệ nạn thì mùi khó ngửi trong không khí cũng làm con người ta muốn bỏ chạy, vậy mà cô lại không chạy. Lúc này cô đâu có lựa chọn nào khác?
Cô bạn kia nhắn lại một tin, Thảo chỉ biết méo xệch miệng đọc những dòng chữ hiển thị: “Bạn ơi bạn trai tớ không đồng ý cho tớ thuê ở đó, bạn thông cảm cho tớ nhé.” Cô ấy có bạn trai ngăn cản, còn cô? Cô cũng có người ngăn đó chứ, chỉ tiếc rằng người ấy không phải bạn trai của cô thôi.