Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 08
Thảo xoay người định bỏ đi, nào ngờ có tiếng bước chân phía sau. Nghe âm giọng khàn khàn của một phụ nữ tầm tuổi trung niên, cô quay lại, thấy một người phụ nữ to béo trước mặt. Bà ấy hất nhẹ hàm hỏi:
– Mày đến tìm nhà trọ à? Bác là chủ dãy nhà trọ này, mày có xem không?
Nhìn nhác qua cô chắc hẳn bà ấy cũng đủ hiểu: ba lô đồ đạc trên lưng, mặt mũi cùng bước chân phân vân chẳng biết có nên ở lại hay không… Cô băn khoăn, ngưng lại mấy giây rồi mới trả lời:
– Vâng… cháu định đến thuê ở ghép cùng bạn, có điều bạn cháu lại đổi ý nên giờ cháu đi tìm nơi khác, ở một mình cháu không kham được tiền nhà…
Cô phân trần cũng là lời từ chối vì thực lòng chẳng muốn ở đây, đúng là cô chưa biết đi đâu nhưng rõ ràng không thể ở đây được. Cô chưa kịp quay người thì người phụ nữ kia đã nheo nheo mắt hỏi:
– Thế bao nhiêu thì ở được?
Bà ta đang cho cô ra giá sao? Đúng là nơi này khó có ai muốn ở, có thể bà ta giảm giá cho cô chăng? Cô nghĩ một hồi, nhớ đến chút tiền ít ỏi trong người thì hơi ngài ngại mà nói:
– Cháu ở ghép với bạn nên mỗi đứa hết có một nửa tiền nhà, giờ một nửa chắc bác chẳng đồng ý đâu nhỉ?
– Vào mà xem nhà, căn cuối ngõ.
Cô hơi bất ngờ, cũng chẳng muốn ở đây, có điều nghe đến món tiền thuê rẻ mạt cô cũng đành theo sau bà ấy. Bà ta lạch xạch mở khóa căn nhà cấp bốn ở cuối ngõ, cô hơi rờn rợn nhìn đám cây dại rậm rạp ven nhà, cách nhà chưa đầy năm mét là sông. Cô run run, mặt mũi xanh lè hỏi bà ta:
– Có khi nào nửa đêm đang ngủ… sạt mất nhà không bác?
– Vớ vẩn! Thế có thuê không?
Bà ta quay lại lườm cô một cái, cô đành cười cười nói:
– Vâng… bác cứ cho cháu thuê, mà cháu thuê trước một tháng thôi bác nhé!
– …
Bà ta không vui nhưng cũng im lặng, điều đó có nghĩa là đồng ý. Cô nghĩ trong bụng, tự nhiên có tiền rơi xuống đầu bà ta chẳng từ chối, bởi nơi này khóa cửa cũng đã lâu rồi. Cô vừa vứt cái ba lô xuống chiếc giường nan cũ phủ đầy bụi, bà ta đã hạch tiền:
– Trả tiền nhà trước đây, sợ cảnh đòi tiền lắm! Điện nước dùng bao nhiêu tính bấy nhiêu, công tơ bên ngoài, nửa tháng thu một lần.
Cô hỏi bà ta giá điện nước, nghe cũng như nơi trước cô thuê thì yên tâm rút tiền trả cho bà ta. Xong việc bà ta vứt lại chìa khóa, nguây nguẩy bỏ đi. Cô chẳng còn tâm trí mà lau chùi bụi bặm, cứ thế ngồi phịch ra chiếc giường trơ nan gỗ. Phòng chỉ nhỏ cỡ mười mét vuông có nhà vệ sinh khép kín cùng góc bếp ở bên trong, vậy cũng là thoải mái. Trong phòng, ngoài chiếc giường cũ thì còn có một bóng đèn tuýp gắn trên tường cùng một bảng điện, ngoài ra trống trơn nền đá hoa xanh lờ mờ phủ bụi.
Cô mua sắm vài đồ đơn giản, ăn xong bữa tối, vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm nghỉ. Mang tiếng là giường mà chẳng có chiếu, nằm trên nan giường cảm giác chẳng dễ chịu chút nào nhưng cô cũng đành chịu. Cảm giác nóng nực bao phủ làm mồ hôi trên người cô chốc chốc lại túa ra, cứ thế hồi lâu quần áo cũng ướt, cô lại lao vào nhà tắm vã nước, sau cùng quyết định cứ xuống đất nằm chứ chịu không nổi…
Trái tim cô như ngừng đập khi màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Thịnh. Tin nhắn từ sáu giờ hai mươi. Thịnh nhắn cho cô lúc cô đi chợ, giờ cô mới động đến máy. Cô hơi hồi hộp mở xem.
“Cần tiền cứ tiêu đi. Coi như ứng trước lương.”
Thảo mỉm cười, hai mắt âu yếm nhìn dòng chữ trên màn hình. Ông chủ của cô quan tâm đến đời sống công nhân thật đó. Giờ cũng tám rưỡi rồi, chẳng biết Thịnh đang làm gì nhỉ? Chắc Thịnh đang xem tivi, hay lại đi đâu với ai?
Cô nghĩ một hồi, nhấn phím nhắn lại:
“Cảm ơn anh, cũng chẳng cần tiêu gì mấy.”
Cô muốn nhắn nhiều nữa nhưng cảm thấy không nên làm phiền Thịnh, thế nên chỉ nhắn lại như vậy. Không thấy Thịnh trả lời, có lẽ cũng chẳng còn gì để nói nữa, cô lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Không gian xung quanh cô nóng nực nồng mùi khó ngửi từ sông, tiếng ếch nhái ộp oạp, tiếng ve hòa cùng tiếng dế râm ran và đáng sợ hơn là muỗi. Không có quạt, nóng là một chuyện, muỗi cứ vo ve bên người làm cô không sao yên được, cứ chốc chốc lại đập, tự trách mình quên mua màn. Nếu trên đời này có nơi nào được ví với địa ngục trần gian thì nơi cô đang nằm này rất có thể được lọt vào top đầu danh sách.
Một lúc lâu sau, phải đến chín giờ lại có tiếng tin nhắn từ Thịnh. Cô đang khó chịu là vậy bỗng chẳng cảm thấy gì hết, chỉ nghe mỗi tiếng tim đập loạn lên.
“Ở đấy thế nào?”
Cô phân vân chưa biết trả lời sao, có nên khai thật không đây? Anh quan tâm thôi cũng đủ khiến cô vui lắm rồi, chẳng muốn làm anh phải bận tâm cho một kẻ toàn làm phiền người khác như cô nên cô quyết định nhắn lại:
“Cũng thoải mái, coi như em may mắn tìm được nơi trọ giá rẻ hihi.”
Thịnh không nhắn lại nữa, Thảo chẳng biết nghĩ sao chỉ mong trời mau sáng. Đêm đầu tiên ở đây cô chẳng dám tắt điện, cứ để nguyên đèn sáng mà ngủ, đến gần sáng cũng lơ mơ chìm vào giấc ngủ được một lát.
Sáng hôm sau, cô uể oải xuất hiện ở nhà xây, hai mắt thâm tím như cú vọ. Thịnh chau mày nhìn cô không nói gì, ngồi yên quan sát cô lơ ngơ làm việc. Pha trà xong cô lấy chìa khóa xe trên bàn phóng ra chợ gần nhà mua đồ ăn cho chín người trưa nay.
– Đêm qua cô không ngủ à?
Cô giật thót mình, quay ra thấy Thịnh đứng phía sau thì cười cười trả lời:
– À… lạ giường nên em hơi khó ngủ thôi…
Cô ngồi xuống ghế, có chút gió từ chiếc quạt cỡ bự ở đây dễ chịu thật. Sướng quen rồi, khổ một tí đã không chịu được, kém cỏi quá đi Thảo ơi! Tối nay cô sẽ mua màn, mua thêm cái quạt điện nữa là êm chuyện.
– Cô dùng đi!
Thịnh để chiếc laptop xám mỏng nhỏ cỡ mười ba inch cùng bộ sạc và chuột không dây lên bàn nước trước mặt Thảo. Cô mừng rỡ tra cứu vài thông tin về kho vật liệu xây dựng gần đây, học hỏi kinh nghiệm tính toán mua nguyên vật liệu xây nhà từ các diễn đàn, tìm cả nơi thanh lý các vật dụng linh tinh…
A…
Thịnh bất ngờ bắt lấy cổ tay cô, nâng lên quan sát làm cô đỏ bừng cả mặt. Cô đã che chắn áo chống nắng rất kỹ, chỉ lộ ra cổ tay để gõ phím, thế mà Thịnh cũng để ý thấy mấy nốt đỏ đỏ trên đó.
– Muỗi đốt à?
Cô xấu hổ gật gật, nhanh chóng rụt tay lại. Thịnh nhòm vào màn hình, thấy cô tìm mua quạt thì bực bội hỏi:
– Nóng thế này sao chiều qua không mua đi?
– Em tìm mua thanh lý cho rẻ. Em tìm được rồi đấy, cũng gần đây thôi.
Thịnh hừ một tiếng, mắt không quên lườm cô một cái, hỏi tiếp:
– Bạn đâu, hai đứa cùng chịu nóng chịu muỗi đốt đỏ hết cả người à?
– À… vâng… hihi…
Cô không muốn Thịnh phải lo lắng nên không cho anh biết cô ở một mình. Anh chỉ biết nhìn cô lắc đầu, thở dài ngao ngán.
Nhìn khu bếp ngăn nắp lại có sẵn đồ chuẩn bị nấu, tâm trạng mọi người phấn khởi hẳn. Anh Nam vừa uống ực một ngụm nước lớn vừa cười hỏi:
– Trưa nay em Thảo xinh cho các anh ăn gì thế?
– À… có mấy món đơn giản thôi ạ…
Thảo cười cười đáp lời. Đôi mắt Đức vẫn nhìn cô không chớp làm cô chẳng biết phải nghĩ sao nữa.
– Qua đó mà lấy quạt đi!
Thịnh hất hàm, tay rót nước trà thay việc cho cô. Cô mỉm cười cầm chìa khóa xe máy Thịnh đưa, qua địa chỉ thanh lý mang món đồ đem về.
Bữa trưa hoàn thành, Thảo dậm tay lau mồ hôi trên trán, tự mình ưng ý trước những “sản phẩm” vừa hoàn thành. Nồi cơm chín tới, mùi cơm thơm bay khắp nơi. Nghe Thịnh hô hào anh em nghỉ tay ăn trưa, khóe miệng cô khẽ cong lên, vui vẻ cất lời mời theo Thịnh… Những tia nắng hè rực rỡ nhảy nhót trên tán lá, hình như đã nhảy cả vào trái tim cô từ lúc nào, lay trái tim trong lồng ngực cô rung rinh rung rinh…
Nhóm thợ xây quây tròn quanh mâm cơm trên chiếc giường ván ghép trong phòng tầng một, cẩn thận trải chiếu để tránh ám mùi thức ăn. Thấy Thịnh bước vào chú béo liền đứng dậy, huých anh Hải đen sang một bên, để Thịnh ngồi cạnh Thảo. Trái tim lại đập rộn lên, cô cúi mặt ngượng ngùng. Thái độ của cô hẳn là Đức hiểu ra, anh ta tỏ vẻ cam chịu. Thịnh ngồi cạnh Thảo rất tự nhiên, đón lấy bát cơm từ cô. Mọi người bắt đầu ăn, những tiếng khen ngợi vang lên:
– Thảo vừa đẹp người lại vừa đảm đang, ai lấy được em Thảo là nhất đấy, anh có vợ rồi chứ không là không xong với anh đâu!
Cô cũng vui vẻ đáp lại:
– Em nấu vớ vẩn thôi, anh Nam cứ khen em thế em mách vợ anh đấy!
– Thoải mái, vợ anh mà anh phải sợ à?
– Haha… anh không sợ mà là anh cực kỳ sợ…
Những tiếng vui đùa vang lên, bữa cơm đầu tiên cô nấu ăn cho họ cứ thế trôi qua. Thịnh chẳng góp câu trêu đùa nào, chỉ thỉnh thoảng nói về việc cần làm buổi chiều. Cô chẳng biết rõ tuổi tác của Thịnh, có điều anh hơn tuổi cô thấy rõ. Cô năm nay hai ba, cô đoán Thịnh hơn cô độ ba bốn tuổi…
Xong bữa, mọi người lại góp tay mang bát đĩa bẩn ra vòi nước, cô định rửa nhưng nghe Thịnh nói:
– Anh em phân công rửa bát đi!
– Dũng làm đi, bé nhất làm đầu tiên!
Dũng là cậu thanh niên trẻ nhất trong nhóm thợ xây, năm nay mới có mười chín tuổi. Qua vài lần ngồi cùng nghe nhóm thợ xây nói chuyện mà cô biết cậu ta thi trượt đại học, nhà nông ít việc nên cậu ta tranh thủ đi làm phu hồ, định năm nay thi lại. Cậu ta nghe chú béo sai thì vui vẻ nhận việc, Thảo định hỗ trợ cậu ta nhưng chưa kịp động tay vào bát Thịnh đã giật đuôi tóc cô kéo lên làm cô giật cả mình quay lại.