Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 10
Thảo chẳng muốn đôi co, chỉ mỉm cười, hơn nữa sự thực cô đúng là chưa có ai cả, cô không muốn Thịnh hiểu lầm. Đức coi đó như là sự thừa nhận hoa chưa có chủ, hai mắt sáng lên anh ta nói tiếp:
– Anh cứ tán cô nào là cô ấy đi lấy chồng, em thấy anh có đáng thương không?
Cô đang mệt mà cũng phải phì cười, trả lời Đức:
– Anh Đức đẹp trai lại khéo miệng thế này, anh nói thế ai tin được?
Có người vẻ mặt bực bội thấy rõ sau câu khen của cô làm cô chột dạ… Đức nghe Thảo khen, mím môi cười nói:
– Anh nói thật đấy, em không tin cứ hỏi mấy anh kia xem anh có đúng đang ế không?
– Đun thêm nước đi, hết nước!
Thịnh nhàn nhạt sai việc, Thảo thấy trong siêu vẫn còn nước đó chứ, có điều anh sai thì cô phải làm thôi. Đức nhếch nhẹ khóe miệng, anh ta cũng rời bàn nước để trở lại vị trí làm việc.
Từ lúc đó, Thịnh sai cô đi mua hết thứ nọ đến thứ kia. Cô bực mình mà cũng đành chịu, trong lòng không khỏi ấm ức. Cô nhăn nhó nhìn Thịnh khi nhóm thợ xây quay trở lại làm việc, ngồi xuống cạnh Thịnh mà kêu ca:
– Sếp ơi, nắng thế này sếp cứ bắt em đi lại lung tung là sao?
– Còn hơn ở nhà ăn nói lung tung.
Thịnh cau mặt trả lời, sau đó lại im như thóc. Chẳng lẽ… anh ghen với Đức sao? Lần đầu tiên cô thấy vẻ giận dỗi quá đỗi trẻ con của Thịnh, vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu. Cô tủm tỉm ngồi bên, im lặng nhìn cùng về một hướng với Thịnh… Dường như mỗi lúc anh một gần cô hơn, phải không?
Chiều tối cô vào viện với em trai một lát, sáng mai là cu Thành được về nhà rồi, cô cũng phải xa em. Bà Doan bảo cô bận làm thì cứ làm, rảnh thì về quê chơi, không cần nghỉ làm tiễn hai cô cháu, cô chỉ biết vâng dạ.
Tối đến, không gian xóm trọ yên ắng làm cô có hơi sờ sợ. Dãy nhà trọ này có vẻ ít người thuê, không gian thiếu trong lành ở đây làm nhiều người không chịu được. Ngoài hai căn nhà đầu ngõ có ánh đèn thì những ngôi nhà đối diện và bên cạnh cô đều khóa cửa để đấy.
Nấu nướng ăn tối đơn giản, Thảo tắm táp rồi nghỉ ngơi. Mỗi giây mỗi phút ở đây cô đều cảm thấy mệt mỏi, thứ mùi khó ngửi dường như càng nồng hơn theo từng cơn gió Lào nóng rẫy… Có chiếc quạt còi cọc, từ sớm Thảo đã chui vào màn ngồi thiền trước laptop, cảm thấy đôi chút dễ chịu so với tối qua, vậy cũng là mừng lắm rồi. Cứ vậy một hồi hai mắt díu chặt lại, hôm nay cô cảm thấy có thể ngủ được, ra tắt đèn rồi lại chui vào màn. Nóng thật đấy nhưng cô hiểu không nên nằm đất, đành nằm trên giường thôi.
Đang mơ màng, bất chợt cô nghe có tiếng lạch cạch. Trái tim như đông cứng lại, cô nín thở nghe ngóng. Có ai đó đang muốn phá cửa đột nhập vào đây! Cánh cửa gỗ này hoàn toàn không chắc chắn, nếu bị cưa một chút là có thể vào bên trong được. Cô bắt đầu run rẩy, quát lên:
– Ai đấy?
– …
– Ai không nói tôi báo cảnh sát bây giờ đấy!
Âm thanh đó vẫn không ngừng lại. Thịnh đã cảnh báo cô rồi, vậy mà cô cứ liều mình ở đây lại còn ở một mình. Bây giờ phải làm sao… phải làm sao đây? Chắc chắn hắn ta đã quan sát cô từ hôm qua, thấy cô con gái một thân một mình nên hắn không sợ gì hết. Xung quanh đây quá đỗi vắng lặng, Thảo có gào lên cũng không ai nghe được. Cô có nên báo cảnh sát hay không? Báo cảnh sát liệu có kịp không hay nên báo Thịnh? Thịnh ở gần đây, trong vô thức cô muốn dựa vào anh. Cô lập tức bấm số điện thoại của anh, chẳng còn thời gian mà cân nhắc. Giờ là hơn mười hai giờ…
– Alo.
Âm giọng ngái ngủ của Thịnh vang lên, Thảo mừng như bắt được vàng mà run run thều thào:
– Anh Thịnh… hình như có ai đó… đang phá cửa xông vào nhà em trọ… em quát lên hắn cũng không sợ…
– Bình tĩnh, báo cho tôi biết cô đang ở đâu!
Âm thanh cứng cỏi vang lên, cô như cọng rơm bám được cọc gỗ giữa dòng liền lập cập trả lời:
– Em… em ở cuối ngõ 159 phố Y… hức hức… em sợ lắm…
Tiếng ngắt máy vang lên, cô chỉ biết cầu nguyện. Cô lại làm phiền Thịnh nửa đêm nửa hôm thế này, nhưng mà cô chẳng biết phải làm sao nữa. Thịnh… anh mau đến đây cứu em được không, em thực sự rất sợ!
Thảo bật điện lên nhìn cửa gỗ rung rung lạch xạch, thấy có cả đầu dũa nhọn hoắt thọc qua mà hết hồn. Hắn dùng dũa sắt để chọc thủng cánh cửa mối mọt này!
Cô quát lên:
– Tao gọi người rồi, mày đừng hòng làm bậy được ở đây!
Kẻ kia vẫn ngang tàng dũa mỗi lúc một mạnh hơn, cô đoán sức hắn rất khỏe cùng động lực thèm khát thôi thúc nên hành động mới nhanh như vậy, chưa đến một phút sau lỗ bị dũa đã bục ra, hắn chọc thêm mấy phát nữa mà rụng cả ổ khóa. Thôi… xong rồi!
Cô chạy vội vào bếp lấy con dao duy nhất mà cô có, tái mét mặt mày quay ra nhìn hắn đẩy mạnh cửa xông vào nhà. Má ơi… hắn là một gã đàn ông tầm tuổi ba mươi đầu đinh cao gầy cởi trần, quần bò rách bẩn thỉu, trên bắp tay xăm trổ còn có cả mấy vết sẹo kim tiêm. Hức hức… nghiện xông vào nhà thật rồi!
Xe máy dừng ở nhà xây, Thảo hiểu ý liền xuống xe, nhanh tay xách túi nilon, định xách thêm quạt nhưng Thịnh đã gạt tay cô ra. Thịnh nhấc quạt lên bước theo cô vào trong. Hôm nay Đức ở lại coi đồ, thấy động anh ta liền bật dậy chiếu đèn pin vào hai người, ngay khi nhận ra thì sững lại, sắc mặt thoáng tái đi mà gượng cười hỏi:
– Hai sếp đi chơi về muộn thế?
Thịnh không trả lời, chỉ đặt cái quạt cạnh bếp. Cô cũng để túi nilon ở đó luôn rồi mới quay sang trả lời Đức:
– Chơi bời gì đâu. Anh Đức có nóng lấy thêm cái quạt này nhé!
Cô cũng muốn đi chơi như lời Đức nói lắm chứ, chỉ là không muốn để ai đó hiểu lầm về Thịnh, còn với cô thì sao cũng được. Sắc mặt Thịnh trong ánh sáng vàng lúc này tươi tỉnh bừng lên làm cô hơi ngạc nhiên, Thịnh nhếch miệng nhìn Đức nói:
– Đi chơi chứ sao không?
Nói xong Thịnh kéo cổ tay Thảo kéo đi, không quên nói to:
– Muộn rồi về ngủ thôi!
Thảo đỏ bừng cả mặt bước theo Thịnh, chẳng biết nên cười hay nên mếu. Liệu ở cùng Thịnh… có xảy ra chuyện gì không đây? Mồ hôi trên người cô bắt đầu lấm tấm toát ra chẳng phải vì nóng… Cô lắc lắc đầu tự trấn an bản thân. Không sao đâu, Thịnh chê cô xấu người xấu nết, nhất định sẽ không thèm để cô vào trong mắt. Có chỗ ở tốt là may mắn lắm rồi, giờ lo mà cày cuốc trả nợ Thịnh thôi Thảo ơi!
Theo Thịnh lên tầng tám mà trái tim Thảo cứ đập thình thình, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn Thịnh. Đàn ông đang tuổi sung sức như Thịnh… chắc chắn cô với anh không đơn thuần như chị em gái với nhau… lỡ như trong lúc nào đó không kiểm soát được bản thân… aaaa… chẳng dám nghĩ tiếp nữa! Cô nhắm tịt mắt lại, mặt mũi ửng hồng như hòn than trong lò, lắc lắc đầu… Không sao đâu, sẽ không sao đâu… cô cần tin tưởng anh…
– Nghĩ gì đấy?
Cô giật thót mình, cười cười ngẩng lên nhìn Thịnh hỏi:
– Hihi… nhà có một phòng ngủ với một cái giường thôi nhỉ?
– Ừm.
Cô lại cúi mặt, cắn môi nghĩ ngợi rồi ngẩng lên nói tiếp:
– Em thích nằm ở sofa, ở đó êm hơn ở giường ý.
– Ừm.
Làm sao cô dám chiếm giường của anh chứ? Người cô nhỏ, sofa trong phòng khách lại lớn coi như chiếc giường của cô cũng được, Thịnh nằm đó còn thò cả chân ra ngoài luôn. Cô thả lỏng tinh thần bớt nghĩ ngợi, thoải mái bước theo Thịnh vào căn hộ quen thuộc. Vừa bước chân vào nhà mà cảm giác như cả thiên đường đang mời gọi…
– Cô xem cái này đi!
Thịnh vào phòng ngủ quay ra, đặt tờ hóa đơn mới cứng lên bàn kính ngay trước mặt cô. Cô tò mò nhìn rồi chết lặng. Chiếc laptop Thịnh đưa cho cô mượn có thể có giá bốn mươi triệu có dư sao hả trời? Thịnh ơi, anh giàu quá nhưng thành ra anh giết cô rồi! Anh cho cô mượn cái laptop đắt tiền thế này mà làm gì chứ? Cô tái mét mặt mày, mãi mới thốt lên lời:
– Tối qua anh mới mua nó à?
– Hóa đơn có ghi đấy.
Thịnh… anh giết cô đi, cô xin anh đấy! Cô khóc không ra nước mắt, lắp bắp:
– Em… em nợ anh… có được không? Mỗi tháng em trả một ít… nhé!
Cô nuốt khan một ngụm ngước nhìn Thịnh chờ đợi câu trả lời. Thịnh tỉnh bơ nhìn xuống, nhướng nhẹ đôi mày rậm.
– Có thích kiếm tiền không?
Kiếm… kiếm cách nào? Đừng nói là… aaa… cô ngơ ngác nhìn Thịnh khẽ lắc đầu… Thịnh hất nhẹ hàm thách thức, khóe miệng khẽ nhếch lên.
– Tôi là đàn ông mà…
AAAAA… Khuôn mặt cô lập tức chuyển sang màu đỏ gay, nỗi tức giận cũng bùng lên trong tích tắc. Cô lập tức vùng dậy, đôi mắt rơm rớm kìm nén cơn tức giận. Cô quay mặt đi không muốn đối diện với ánh mắt giễu cợt của anh, cứng giọng:
– Nếu chỉ vì nhu cầu thì anh tìm người khác đi! Hóa ra… anh đem tôi về đây cũng chỉ vì chuyện đó. Tôi… tôi không đồng ý!
Cô nói xong liền bước về phía cửa. Đúng là cô đang không có tiền nhưng… bảo cô bán thân trả nợ thì có chết cô cũng không làm!
Cô bước được hai bước Thịnh đã bước đến chắn đường. Cô không sao kìm nén được, nước mắt lại chảy ra. Hít một hơi, cô gắt lên:
– Anh tránh ra!
– Cô định đi đâu giờ này?
– Đó là chuyện của tôi.
Thịnh cố nén nụ cười mà hỏi tiếp:
– Nhiều cô gái muốn nghe đề nghị ban nãy của tôi lắm đấy, cô nghĩ kỹ chưa kẻo lại hối hận?
Cô quắc mắt lên nhìn Thịnh, cõi lòng xót xa tủi thân vô hạn:
– Tôi biết… anh đẹp trai… anh có tiền… anh khinh tôi, anh nghĩ tôi là loại con gái dễ bị chà đạp… Vậy thì anh nhầm rồi! Tôi nghèo thật nhưng tôi không thiếu lòng tự trọng… anh hiểu chưa?
Thịnh vỗ vỗ vai cô rồi phì cười mà nói:
– Ý tôi là tôi cần người nấu cơm rửa bát giặt quần áo giúp tôi hàng ngày, cô có làm được việc đó không?
Cô ngẩn tò te nhìn anh. Chẳng lẽ… nãy giờ cô hiểu lầm ý anh sao? Không… chắc chắn anh cố ý trêu cô! Cô lườm anh một cái, tiện tay đấm một cái vào khuôn ngực cứng chắc của anh làm cô đau cả tay, nửa bực bội nửa buồn cười mà trả lời:
– Anh cần ô sin thì nói thẳng ra… đã sợ hết hồn từ lúc theo anh về rồi thì chớ!
Thịnh nhìn vẻ mặt bực bội của cô, bĩu môi:
– Sợ cái gì? Đây chả thèm!