Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 11
Nói xong Thịnh bỏ vào trong phòng ngủ. Cô nghe mà thở phào một hơi. Cô biết ngay mà, Thịnh đâu có thèm thích cô. Nhưng mà… như vậy cũng đâu có vui vẻ gì nhỉ? Cô khẽ thở dài, tự trách bản thân thật là lắm chuyện. Thôi muộn lắm rồi, không nghĩ nữa, ngủ thôi!
Sau một giấc ngủ ngon, đến tận lúc cô nghe tiếng lạch cạch mới mở mắt tỉnh dậy. Thịnh đang đánh trứng trong bếp!
Cô lao vội vào bếp, cái mặt ngái ngủ nhìn Thịnh cười cười:
– Anh để em làm nốt!
Thịnh đặt bát trứng vừa đánh xong xuống bàn bếp, bước về phòng ngủ. Cô xong việc bước ra thấy Thịnh đã quay lại bếp từ lúc nào, lúc này anh đã thay đồ sẵn sàng ra ngoài.
Thịnh cầm miếng bánh mì trứng cô đưa, không nhìn mà hỏi cô:
– Lương giúp việc cô muốn bao nhiêu?
Cô làm sao mà đòi lương giúp việc được nên cười trả lời:
– Anh cho em ở nhờ là tốt lắm rồi, em còn đòi lương gì nữa… em làm giúp anh cũng là giúp em thôi… tiền ăn với tiền điện nước… em với anh “share” nhé!
Thịnh nghe xong nhướng mày rất nhẹ:
– Khỏi share. Đây bao hết!
Nhớ ra cảnh một nam một nữ ở cùng nhà rõ ràng là khó qua mắt thiên hạ, cô hơi e dè mà hỏi Thịnh:
– Em ở đây… lỡ ai… hiểu lầm… thì sao nhỉ?
– Cô sợ à?
– Không… hihi.
Thực ra là có, cô là con gái chưa chồng, ai đó biết chuyện này thật không hay chút nào, nhưng trong túi không có tiền, muốn tìm một chỗ tử tế giữa mùa hè nóng bức ở thành phố này đâu phải chuyện đơn giản. Hơn nữa cô cũng thích được ở gần anh… Có điều không phải cứ Thịnh tốt là cô dùng thân báo đáp được, hơn nữa anh cũng đâu cần cô làm vậy! Cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu…
– Hôm nay gọi thêm một xe cát.
Thịnh ngẩng lên nhàn nhạt nói một câu phá tan dòng suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu cô. Cô cười cười gật gật đầu, quyết định không nghĩ gì nữa. Ít nhất cho đến khi ngôi nhà xây kia hoàn thành thì cô vẫn sẽ ở đây.
Chưa kịp nuốt miếng bánh cuối cùng, Thảo bỗng giật mình vì tiếng gõ cửa. Ai có thể đến vào lúc sáng sớm này chứ? Thịnh không ngại việc cô ở đây nên cô cũng đành bước ra cửa, nhìn qua mắt thần thấy đứa con gái to béo hôm trước, cô ngán ngẩm mở.
Phương thấy cô, nhìn về Thịnh đang điễm tĩnh ngồi ở bàn ăn thì bước vào nhà, mặt mũi đỏ gay ngơ ngác quát lên:
– Anh Thịnh… tại sao cô ta lại ở đây? Đừng nói là… anh sống với cô ta đấy nhá!
Phương nói không sai, nhưng mà chuyện cũng không như cô ta nghĩ, thế nên Thảo lúng túng đứng đó, chẳng biết nói sao. Thịnh hừ một tiếng trả lời:
– Đúng. Cô nên quên chuyện ngày xưa đi!
Chuyện… chuyện ngày xưa là chuyện gì? Chẳng lẽ ngày xưa… Thịnh và cô ta từng yêu nhau sao? Cô chẳng muốn tò mò chuyện riêng của Thịnh nhưng cảm giác trong cô vẫn không được thoải mái. Cô chẳng dám nói gì, có thể Thịnh muốn dùng việc cô ở đây để cô ta chấm dứt làm phiền Thịnh, hơn nữa Thịnh nói cũng đúng, thế nên cô chỉ mặc kệ cô ta, định bước về bếp dọn dẹp một chút.
Á…
Phương bỗng vươn tay túm tóc Thảo kéo ngược ra sau, giang tay tát cô một cái rất mạnh nổ đom đóm mắt làm cô ngã lăn ra sàn nhà. Cô ta hét lên:
– Con đĩ dám cướp chồng! Tao phải cho mày một trận!
Thảo bị cái tát mạnh bất ngờ làm tinh thần có chút hoảng loạn, chưa kịp định thần Phương lại tiến đến gần nhưng Thịnh đã kịp thời xuất hiện, giơ tay ngăn chặn cú đánh tiếp theo. Cô ấm ức lùi người lại sau lưng anh, cảm giác vừa giận vừa đau, đưa tay lau máu miệng. Mẹ kiếp… sức trâu tát người cũng khác thật!
– Anh buông tôi ra, đồ phản bội! Tôi phải cho con đĩ kia một trận!
Phương gào lên khi Thịnh giữ chặt hai tay cô ta quặt ra sau. Cô ta vùng vằng một hồi rồi có vẻ mệt, lườm Thảo một cái rồi nhìn Thịnh bằng ánh mắt căm hờn. Thịnh nhìn về Thảo, hai mắt đỏ lên đanh giọng với Phương:
– Tôi nể tình bố cô ngày xưa từng cứu bố cô mà không trả lại cô cái tát vừa rồi, tôi cảnh cáo cô dám động đến một sợi tóc trên người cô gái này tôi sẽ không tha cho cô đâu, RÕ CHƯA?
– Anh…!
Thảo một tay ôm má, hai mắt mở to nhìn về hai người đang giằng co trước mặt. Thịnh vừa nói những lời cương quyết bảo vệ cô?
Phương thốt lên một từ “anh” đầy bất mãn rồi hậm hực rơi nước mắt. Thảo thở dài, chẳng rõ chuyện thế nào nhưng qua lời Thịnh thì có lẽ hai gia đình họ có ân tình với nhau từ xưa. Thịnh buông tay Phương ra, quay lại cúi xuống đỡ Thảo dậy, thái độ lộ vẻ xót xa của anh khiến cô thấy được an ủi phần nào. Chứng kiến cảnh đó, Phương cay đắng chấp nhận sự thật, ôm miệng chạy đi, bước chân nặng nhọc nện trên nền gạch.
Thảo nhìn theo Phương, lại nhìn Thịnh lúc này, chán nản thở dài:
– Tự nhiên em lại bị ăn đòn oan! Đàn ông các anh đúng là… phũ phàng thật đấy!
– Cô biết gì mà nói?
– Thì cô ta vừa nói anh phản bội, còn anh thì bảo cô ta quên chuyện ngày xưa đi còn gì?
Thịnh hừ một tiếng, anh bực bội giải thích:
– Hồi bốn tuổi tôi với cô ta từng chơi trò cô dâu chú rể, tôi đã hứa yêu thương cô ta suốt đời. Tôi nhớ lúc ấy mẹ tôi bảo nói vậy sẽ cho đi ăn pizza. Ai dè mẹ cô ta quay lại cái video đó, suốt từ ngày đó đến giờ cô ta đến làm phiền tôi, mẹ tôi và mẹ cô ta thì nhận nhau là thông gia từ lúc đó.
Trước vẻ bực bội của Thịnh, lại tưởng tượng ra cảnh ngày nhỏ kia mà Thảo không khỏi buồn cười. Trời đất ơi… chuyện từ thời bé xíu chưa có ý thức mà cô ta xem là thật rồi đòi Thịnh giữ lời hứa sao? Hiểu chuyện cô cảm thấy nhẹ lòng, nhưng cô vẫn trêu anh:
– Em nói có sai đâu, đàn ông là chúa thay lòng… haizz…
Cô đang định quay đi, bất chợt anh nắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh giọng:
– Đừng có đùa kiểu đó!
Cô đỏ mặt vội cúi xuống, giật tay khỏi tay anh, lúng túng nói:
– Thì… người ta đùa chút cho vui thôi mà… anh không thích thì thôi!
– Đùa tùy cái.
Cô gật gật, tự nhiên lại thấy ngượng ngùng, trái tim bất giác đập rộn ràng làm hai má cô nóng ran. Đôi mắt Thịnh bỗng chiếu vào bên má đỏ lựng cùng vết thương trên miệng cô, chăm chú quan sát một hồi.
– Vào rửa mặt đi, chốc bôi thuốc.
Thịnh khẽ khuyên nhủ. Cô nghe lời anh, vào toilet rửa sạch vết thương. Thịnh đang ngồi ở sofa, trên bàn kính trước mặt anh là một tuýp thuốc nhỏ.
– Lại đây tôi bôi cho.
– Thôi… em tự bôi được.
Thịnh cau mày, ánh mắt anh nhìn cô tỏ rõ vẻ chờ đợi. Cô ngài ngại bước đến ngồi đối diện với anh. Thuốc chạm vào môi cô, cơn xót từ miệng truyền lên não làm cô nhăn mặt, cảm giác tủi thân bỗng dâng lên làm sống mũi cay cay. Tự nhiên bị con béo đó hành hạ oan ức, nhưng mà nguồn cơn tức giận của nó là anh chứ đâu? Anh tốt với cô đến mức làm cô hiểu lầm nói gì đến người khác thấy những cảnh thế này. Chỉ đơn giản vì lòng tốt hay còn vì điều gì? Cô nhắm chặt mắt, khẽ lắc đầu. Chắc chắn không có nguyên nhân nào khác đâu… Cô đừng ngốc nghếch mơ mộng, đừng trèo cao để rồi ngã đau!
Thảo nhăn nhó kêu:
– Chết em rồi, đã xấu sẵn lại còn bị sẹo nữa, ế mất thôi!
– Ế làm sao được?
– Xấu thì ế chứ sao không?
– Xấu có đứa xấu yêu.
Thịnh vừa bôi thuốc lên bên má sưng vừa an ủi cô. Anh thật là quá đáng mà… Cô buồn buồn cam chịu, trong mắt anh cô là con quỷ dạ xoa chứ còn mơ mộng gì nữa. Chẳng hiểu sao lúc này cô lại thấy buồn ghê gớm, nước mắt cũng chẳng kiềm lại được. Nước mắt lăn vào vết thương vừa thoa thuốc, Thịnh liền lấy giấy ăn trên bàn dậm nước mắt trên má cô, nhíu mày hỏi:
– Xót lắm à?
Cô gật, chẳng lẽ lại nói tại anh chê cô xấu nên cô mới buồn sao? Thịnh bỗng thổi phù lên má cô như để xoa dịu đi vết thương. Cô ngỡ ngàng, trái tim bỗng chẳng nghe lời mà lại đập loạn. Thôi… xấu cũng được, miễn là được ở bên Thịnh, được Thịnh quan tâm như lúc này… Cứ vậy thôi là đủ rồi… Nghĩ vậy mà khóe miệng cô khẽ cong, cảm giác buồn bã trong lòng cũng tan biến đi từ lúc nào.
– Cười mới xinh.
Cô khựng lại như không tin vào tai mình, trái tim cũng ngưng một nhịp, hai mắt mở to nhìn Thịnh. Khuôn mặt trắng trẻo tượng tạc kia bỗng ưng ửng hồng, Thịnh khẽ e hèm rồi đứng dậy nói:
– Xong rồi đấy. Tủ thuốc trong phòng ngủ, cô cần gì cứ mở lấy.
Nói xong Thịnh liền bước khỏi ghế, chẳng hiểu anh đi đứng thế nào lại vấp vào bàn liền ôm chân xuýt xoa. Cô còn ngơ ngác sau câu nói của anh, thấy Thịnh đau chân liền tiến lại hỏi han:
– Anh có sao không, ngồi lại kia em xem!
– Không sao đâu!
Thịnh không nhìn cô mà bước vào phòng ngủ, xỏ tất vào chân rồi bước ra dặn dò:
– Tiền đây, cô mua thức ăn gì thì mua, mười giờ ra kia nấu cơm là được.
Cô vào toilet xem xét lại khuôn mặt mình trong gương, vết sưng đã được thoa thuốc giờ bóng loáng lên, mong là sẽ sớm xẹp xuống. Nhớ giây phút những ngón tay Thịnh dịu dàng chạm lên má, cảm giác ngọt ngào bỗng dâng lên làm cô vô thức nở một nụ cười.
Nghĩ đến chiếc laptop quý giá lòng Thảo lại tiếc như xát muối. Đêm qua cô cũng nghĩ đến việc ra trụ sở báo công an luôn nhưng rồi nhớ đến mấy lần ở xóm trọ cũ cô ở, ở đó an toàn hơn hẳn xóm trọ kia mà sinh viên thuê trọ vẫn mất trộm mất cắp suốt, có của thì tự giữ chứ ra báo công an cũng chẳng giải quyết được gì, cô đành ngậm ngùi chịu mất. Bà chủ nhà trọ kia thấy cô cuốn gói ra đi cùng cái cửa bị phá chắc cũng hiểu chuyện, dẫu sao cô cũng đã đóng trước cho bà ta năm trăm ngàn, bà ta có chửi trong đầu thì cũng vừa lòng mà thôi.