Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 13
Thảo cảm thấy con người đứng trước mặt cô đây cực kỳ vô lý, đối xử với cô theo cái cách làm cô muốn điên lên mất. Đành là cô thấp cổ bé họng chẳng thể phản kháng, lại đang ăn nhờ ở đậu nhà anh, nhưng mà… cô vẫn là một con người, chính xác là một đứa con gái có trái tim mong manh, thậm chí là ngu ngốc mà hướng về anh, vậy mà…
Cô ức đến phát khóc, chẳng nể nang gì mà giật tay Thịnh ra, gắt lên:
– Anh mệt thì đi mà về một mình đi!
– Chìa khóa đâu?
Chìa khóa còn trong túi, cô lấy ra đập vào tay Thịnh.
– Đây.
Thịnh nheo nheo mắt nhìn cô, hất hàm:
– Lên xe!
– Không!
– Sao tức thế?
Còn sao nữa… tại… tại anh nói cô không phải con gái đó! Cô quệt nước mắt, bặm môi lại không nói. Thịnh phì cười hỏi nhỏ:
– Thích làm con gái à?
Bị Thịnh nói trúng tim đen mà má cô bỗng nóng ran lên nhưng vẫn cứng giọng:
– Không, đàn ông với nhau cho dễ sống.
– Thế sao tức?
– Chẳng sao cả. Thích ngồi nói chuyện với Đức.
Cô vừa dứt lời, cái mặt trắng trẻo kia bỗng chuyển màu đen lại. Cô ngạc nhiên, cũng hơi hối hận vì lỡ lời. Thực ra đâu phải như vậy, cô tức vì Thịnh cứ thích bắt nạt cô mà thôi. Thịnh không nói không rằng, lạnh lùng bước lên xe khiến cô áy náy, cứ đứng đực ở đó không nhúc nhích. Nghĩ Thịnh mặc kệ cô mà phóng đi, không ngờ Thịnh quay đầu lại, cằm lại hếch song song với bầu trời:
– Lên xe hay ra kia với nó?
Cô thua Thịnh thật rồi… Cô đúng là kẻ ngốc nghếch thật. Cô vẫn biết điều lắm, cun cút bước lên xe mà ngồi. Thịnh quay lại, đặt cái mũ bảo hiểm lên đầu cô, miệng tinh xảo khẽ nở nụ cười hạ gục cô một lượt rồi mới từ từ phóng đi. Cô chỉ biết đưa tay lên cài dây mũ, ngẩn ngơ ngắm chiếc gáy trắng trẻo lấp ló dưới mũ cối. Thịnh cứ thế này… quả thực làm hại trái tim cô lắm lắm!
Vừa bước vào nhà, Thảo giơ tay lên không trung thoải mái đón lấy hơi lạnh từ điều hòa rồi ngồi phịch xuống sofa, miệng ngâm nga dễ chịu.
– Woaaaa….
Thiên đường trong mùa hè dễ kiếm lắm nhé, chỉ cần từ nơi nóng bức bước qua một cánh cửa mà thôi! Nhớ ra tối nay Thịnh phải ra nhà xây coi đồ mà cô nhíu mày nhìn về Thịnh. Thịnh đang mở tủ lạnh, cô lo lắng hỏi:
– Tối nay anh ra kia ngủ thật à?
– Không lẽ tôi nói dối? – Thịnh trả lời xong, tu ừng ực chai nước mát vừa lấy từ tủ lạnh.
– Nóng lắm ấy, em sống không điều hòa quen rồi mà trời này còn khó ngủ nói gì anh!
Thịnh không trả lời, quệt nước ở miệng, đóng sập lại tủ lạnh. Cô ngẫm nghĩ một hồi áy náy nhìn Thịnh nói:
– Em đoán tối nay anh muốn đặt camera ở đó. Hay anh đặt xong cứ về nhà đi… để em ra đó coi đồ thay anh!
Thịnh mỉm cười gật đầu nói:
– Đúng, tối nay tôi sẽ đặt camera bí mật ở đó. Cô cứ ở yên ở nhà đi, không mượn.
Thảo biết Thịnh chẳng bao giờ đồng ý để cô ở nhà xây qua đêm, lúc trước còn thà vác cô về nhà nữa là. Khẽ thở dài, Thảo quyết định thôi không nghĩ nữa!
Đang chuẩn bị nằm xuống sofa, cô bỗng nghe Thịnh nói:
– Tối nay ra ăn ngoài. Không cần nấu cơm.
Cô ngơ ngác rồi hiểu ra, trái tim lại vô thức rộn lên. Cô tủm tỉm, trấn an nhịp tim đang tăng vụt lúc này mà nói:
– Em nghe rồi!
– Nghỉ đi, chiều ba giờ ra cũng được.
Thảo giữ nguyên nụ cười trên miệng mà chìm vào giấc ngủ trưa. Là đàn ông cũng được, chỉ cần được ở bên Thịnh là vui lắm lắm rồi… Thịnh lạnh lùng vậy chứ cũng rất là tốt nha!
Không có thói quen ngủ trưa nên chỉ nghe tiếng động là Thảo tỉnh lại, thấy Thịnh đang ngồi ở bậc cửa, chân xỏ giầy thể thao định ra ngoài, cô liền nói:
– Chờ em rửa mặt chút rồi em đi cùng anh.
– Ngoài giờ nắng lắm, cháy da.
Thảo tròn mắt, không ngờ Thịnh lo cho da dẻ của cô. Vừa thích vừa ngượng, lại vừa giận dỗi, cô nói:
– Đàn ông đàn ang sợ gì cháy da?
Thịnh mím môi cười nhìn cô:
– Ai bảo là đàn ông?
– Thế là quái vật à?
– Ừ.
Mặt cô đỏ lên vì tức, cơn tức muốn phì ra qua hai lỗ tai, mồm miệng phồng lên mà không thốt nổi lời nào, tròn mắt nhìn Thịnh tủm tỉm đứng dậy, cứ vậy bỏ đi.
Thịnh đi rồi Thảo cũng nhanh chóng rửa mặt, buộc lại kiểu tóc đuôi ngựa để ra nhà xây. Vết thương ở môi đã đóng vảy còn trên má hiện rõ vài vệt tím. Cô khẽ thở dài, quàng áo chống nắng lên người, khóa cửa rồi xuống lấy xe máy phóng đi. Gặp Thịnh đi bộ giữa đường, cô bóp còi bim bim trêu:
– Tránh đường tránh đường!
Thịnh đội mũ cối quay lại nhướng mày hỏi:
– Bảo không ra mà vẫn bướng à?
– Ông chủ lo cho nhân viên thế, thưởng ông chủ cuốc xe ôm!
Thảo ngoắc tay, Thịnh bĩu môi không thèm lên, quay người lại cứ thế cuốc bộ. Thực ra đoạn đường ngắn xíu chưa đầy năm trăm mét, đi xe máy để tiện chở đồ mà thôi. Thảo mặc kệ Thịnh, phóng xe đi trước, đến nơi một lát thì Thịnh cũng đến. Cô nhanh tay sắp sửa nước nôi buổi chiều, đá ban sáng đã chảy ra hết, cô định đi mua nên hỏi:
– Đá bán đâu hả sếp?
– Mua cho, cứ ngồi đấy!
Cô gật gật, việc chẳng có mấy, nhàn nhã quá thành ra cô cũng hơi áy náy. Nhớ đến cái laptop mà cô thở dài đánh thượt, làm sao mà dám mở mồm về nó nữa đây, mà không có thì cũng khó làm việc, đành chịu mà ghi chép tay cùng máy tính trong điện thoại.
Sau nhà có một cánh cửa hậu nhỏ bằng sắt, căn phòng ngay bên trong đó là nơi để vật liệu xây dựng nom khá bừa bộn. Thường mọi người tự giác hết vật liệt thì lấy mới, họ cũng không để ý còn bao nhiêu.
– Em cô còn ở viện không?
– Em em sáng nay ra viện rồi, nó khỏe trở lại được bác sĩ cho về quê luôn còn đi học.
– Cô có muốn về quê thì mai tôi cho nghỉ một hôm.
Thảo hơi ngạc nhiên, khẽ gật, mừng trong bụng lắm vì Thịnh tạo điều kiện cho cô chứ cô chưa dám xin nghỉ vì còn phải làm. Quê cô đi ô tô mất hơn hai tiếng, nghĩ một hồi cô trả lời Thịnh:
– Thế hay… tối nay em về quê luôn!
– Tám giờ bắt xe còn không?
– Còn… chuyến cuối tám giờ mười lăm.
– Tám giờ tôi đưa ra bến xe.
Thịnh không quên dự định đi ăn tối cùng cô, lại còn muốn đưa cô ra tận bến xe. Cô tủm tỉm gật đầu. Thịnh quan tâm cô thật đấy… cứ được vậy là vui rồi, vui lắm lắm rồi còn mong gì hơn nữa?
Đức đỡ lấy cốc nước từ tay Thảo, hỏi nịnh:
– Thảo năm nay bao tuổi thế? Nhìn trẻ măng anh đoán mới hai mươi, đúng không?
Thảo vui vẻ khai thật:
– Em hơn thế ba tuổi cơ, mà nhìn trẻ thật hả anh… hihi. Anh Đức thì sao?
– Trông thế mà mới có hai ba thôi à?
Câu nói dội nước đá giữa trời hè từ tên lạnh lùng bên cạnh. Cô nên chuẩn bị tâm lý cho việc này, rất nên để đỡ bực mình, nhưng mà lúc này chưa kịp chuẩn bị nên lườm anh một cái hỏi:
– Chứ nghĩ người ta bao nhiêu?
– Ba mươi.
Đức lắc đầu cười, còn Thảo thì mặt mũi tím đen lại. Thịnh kia… đồ độc ác dã man tàn bạo! Bảo phụ nữ xấu đã là một cái tội, bảo họ vừa xấu vừa già nữa còn là một cái tội nặng gấp trăm lần. Cô hậm hực:
– Thế sao không gọi người ta là chị đi?
Thịnh phì cười, nhếch miệng nhìn vẻ ấm ức của cô trả lời:
– Sợ đau lòng nên không gọi. Hóa ra kém đây ba tuổi.
Ừm… vậy là Thịnh hơn cô ba tuổi, cũng tầm tuổi cô đoán. Cô bĩu môi:
– Ai già hơn người đó làm chị.
– Gọi hẳn cô suốt còn gì?
Thịnh cười cười. Cô không thèm cãi nhau với Thịnh nữa, mặc kệ Thịnh ra lấy thêm nước cho vào siêu.
Thảo cầm siêu nước đầy quay lại, đi được nửa đường Đức đã đứng chờ, gỡ siêu từ tay cô đem về ổ điện gần đó, không quên nói:
– Ông chủ trêu em thôi, nhìn em trẻ lắm ai chẳng biết ít tuổi. Anh thì bằng tuổi Thịnh… cơ mà người ta khác anh… Anh người tỉnh T lên đây từ năm mười tám tuổi, trước anh làm thợ hàn… sau mắt yếu nên qua thợ hồ thôi… vất vả lắm!
Chỉ là xuất thân thôi, chẳng ai chọn được xuất thân. Đức cũng như cô, xuất thân nghèo khó. Đức chăm chỉ nhiệt tình, đẹp trai lại khéo léo, biết quan tâm mọi người… chẳng như ai kia kiêu căng thấy ông nội. Vậy mà… cô vẫn cứ thích kẻ kiêu ngạo chẳng mấy ga lăng với phụ nữ ngồi kia mới chết… Liệu cô có ngốc nghếch quá không? Nghĩ rồi cô chán nản thở dài, nhìn Đức nói:
– Vâng, em cũng khó khăn lắm, anh nhìn là biết mà.
– Ừ, sao phải khổ thế em, bọn con gái bây giờ kén lắm, mấy việc thế này chẳng bao giờ làm đâu, ở quê có khi còn chẳng làm ruộng ấy chứ!
– Thì… hoàn cảnh nó thế… ai chẳng muốn sướng hả anh?
Đức bặm môi gật gù, chưa kịp nói thêm gì đó không ngờ kẻ lạnh lùng kia đã xuất hiện ngay trước mặt Đức và Thảo. Thịnh nhìn Đức rồi nhìn Thảo, cau mày gắt:
– Làm gì mà lâu thế?
– Tâm sự không được à?
Đức nhếch miệng, mặt Thảo bỗng nóng ran cả lên, đôi môi mấp máy muốn giải thích gì đó nhưng lại chẳng nói gì được. Mặt Thịnh đanh lại, vẻ tức giận lần đầu tiên cô thấy ở Thịnh khiến cô áy náy cứ đứng chết trân. Thịnh lạnh giọng:
– Không được. Đang giờ làm ai cho tâm sự?
– Thế giờ khác thì được đúng không?
Đức vẫn tỏ thái độ khiêu khích, cô lắc lắc đầu nhìn Đức, chẳng muốn tiếp tục câu chuyện này. Thịnh đâu có thích cô, có điều sâu trong lòng cô vẫn cứ hi vọng chút gì đó dù là mong manh… thế nên đối diện với chuyện thế này cô rất sợ, vội nói:
– Nước sôi rồi!
Cô bước đến rút siêu nước vừa sôi sùng sục khỏi dây, nhấc siêu nóng lên tay rồi bước đi.
– Thảo để đó anh!
Đức nhanh chân bước đến đỡ ấy siêu nước từ tay Thảo, nào ngờ nước trong siêu sóng sánh rơi vào chân cô.
– Á!
Đau… rát… cảm giác kinh khủng lập tức truyền đến não khiến cô choáng váng ngồi phịch xuống đất theo phản xạ.
– Ôi chết dở… anh xin lỗi! Em có sao không Thảo?
Đức hốt hoảng vội đặt siêu nước xuống đất, muốn đỡ Thảo nhưng không kịp. Cơ thể cô bỗng được ai đó nhấc lên, rất nhanh người đó bế cô tiến lại vòi nước.
Cô nhăn nhó ngồi trên đùi Thịnh nhìn dòng nước mát chảy qua vết bỏng. Cũng may cô đi giày nhựa nên giày đỡ cho chân được khá nhiều, nước nóng rơi trên mũi giày, chỉ một phần nước chạm vào da, nhưng vậy cũng đủ làm cô buốt nhói lên tận óc rồi. Dòng nước mát lạnh xả qua chân cảm thấy dễ chịu nhiều, cô áy náy nhìn vẻ mặt lạnh lùng có chút bực bội của Thịnh khẽ nói:
– Em không sao đâu… bị chút thôi mà!
– Tượt cả da còn không sao?
Thịnh cau có, kiên nhẫn để nước chảy qua mu bàn chân cô thêm một lát mới bế cô lại giường ván.
– Chờ đấy về lấy thuốc!
Nhìn theo bóng lưng anh, cô cảm thấy… dường như cô đã nhìn nhận không đúng. Luôn là Thịnh giúp đỡ cô khi cô cần nhất. Bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm không lạnh chính là như vậy…