Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 14
Đức bước vào áy náy nhìn Thảo hỏi han:
– Em có sao không, anh xin lỗi nhé!
– Em không sao đâu, chỉ tướt da chút thôi, may có giày đỡ cho anh ạ.
– Ừ… giờ anh ra kia mua thuốc cho em!
– À… thôi, em cảm ơn anh. Anh Thịnh về nhà lấy thuốc cho em rồi!
Đức ậm ừ rồi bước ra. Nhìn theo dáng lưng ủ rũ của Đức, Thảo thầm nghĩ… có phải bản thân cô không đủ can đảm nhìn thẳng vào sự thật: Thịnh là người nhiệt tình lo lắng cho cô hơn bất cứ ai?
Một lát sau Thịnh trở lại, trên tay là một tuýp thuốc trắng khá to, chưa dùng lần nào nên Thịnh tìm cách chọc thủng miệng tuýp. Ngay khi chất kem đặc chảy ra, Thịnh bóp kem lên mu bàn thân cô xoa đều. Cảm giác mát mát khi chất kem trắng mịn áp lên da thịt dễ chịu vô cùng, mỉm cười nhìn anh cô nói:
– Cảm ơn anh…
– Ơn nghĩa gì? Cô có biết người lo nhất cho cô là ai không?
Cô đỏ mặt trước câu hỏi này, lí nhí:
– Là… là anh phải không?
– Còn ai nữa?
Cô nuốt khan một ngụm ngước lên hỏi Thịnh, lắp bắp:
– Thật… thật á?
Thịnh nhìn vẻ chờ đợi của cô, khóe miệng nhếch nhẹ, đáy mắt không giấu ý cười:
– Đương nhiên.
– Tại… tại sao?
– Vì tôi là chủ nợ của cô.
Ừm… Thảo đã mơ mộng quá nhiều rồi! Thịnh chỉ đơn giản tốt với cô vì lòng trắc ẩn mà thôi. Thở nhẹ một hơi, mỉm cười cô nhìn Thịnh nói:
– Được rồi, em không sao cả. Anh cứ ra bàn nước đi, chốc em mang siêu nước lại phục vụ thợ.
Thảo cầm siêu nước đun sôi quay lại rót vào ấm trà. Thịnh đang nghe điện thoại của ai đó, thái độ không được vui. Cô không dám hỏi, chỉ ngồi xuống cạnh Thịnh, nghe loáng thoáng cuộc điện thoại có liên quan đến công ty của Thịnh. Chắc việc công ty không thuận lợi khi Thịnh còn bận rộn ở đây, không kiểm soát được nên không vừa ý. Cô khẽ thở dài thầm mong ngôi nhà này sớm hoàn thành để Thịnh được về đúng với công việc mà Thịnh đam mê theo đuổi, còn cô… cô sẽ ra sao khi không còn công việc tại đây? Cô có muốn tiếp tục theo đuổi con đường kế toán? Cô có khả năng gì để sống nếu không thể xin việc? Nhớ đến những món ăn mình làm đều được khen ngon, cô cũng thích nấu ăn nữa, bất chợt nghĩ đến góc bếp phía trước ngôi nhà đang xây có mặt tiền này, trong đầu cô nảy ra một ý liền hỏi ngay khi Thịnh vừa ngắt máy:
– Gần đây em thấy có mấy nơi đang xây dựng, liệu buổi trưa em có thể tranh thủ làm thêm cơm suất để bán cho họ không?
Thịnh hơi ngạc nhiên, đôi mắt ánh lên tia thú vị nheo nheo lại nhìn Thảo nói:
– OK. Không làm ảnh hưởng đến thợ ở đây là được.
Cô mỉm cười đảm bảo:
– Anh yên tâm, em dọn mâm cho thợ mình xong rồi mới làm cho người khác. Em sẽ chỉ làm trong buổi trưa thôi, không ảnh hưởng đến các việc khác anh giao cho em đâu!
Thịnh gật đầu, Thảo vui vẻ lên danh sách những thứ cần mua cho một “tiệm cơm bình dân” nhỏ. Quan trọng là đồ ăn phải ngon và đảm bảo vệ sinh, chứ như Thịnh nói quán cơm gần đây nhóm thợ ăn bị đau bụng suốt. Góc bếp cô nấu ăn tuy nhỏ nhưng được cái bày biện khá gọn ở phía tay phải trước ngôi nhà mặt tiền này. Ngôi nhà xây này cũng đang dần hoàn thiện, mặt trước nhà chỉ chờ khô để quét sơn nên cũng đã gọn gàng sáng sủa, chốc nữa cô sẽ quét dọn lại phía trước cho sạch sẽ, mượn cả tấm gỗ để ghi mấy dòng “quảng cáo” nữa.
– Cần xe cứ lấy.
Cô nghe Thịnh nói liền quay sang nhìn Thịnh, niềm vui dâng đầy trong ánh mắt, chất chứa trong đó là cả sự cảm kích. Cô không quên khoe Thịnh chiến tích ngày xưa:
– Hồi sinh viên em từng gói bánh chưng bán đấy, ai ăn cũng khen ngon, mọi người còn giới thiệu nhau đặt em nữa…
– Thế Tết làm cho ăn đi!
Thịnh cười cười, đôi mắt huyền lấp lánh. Cô lém lỉnh trả lời:
– Được thôi, hi vọng lúc đó anh chưa quên em!
– Quên làm sao được? Tết trả hết nợ chưa thế?
– Xem nhé!
Thảo hơi lo lo nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tự tin thách thức Thịnh. Chuyện ăn cắp vật liệu cô vẫn đang để ý, nhất định phải tìm cho ra mới yên lòng được.
Mặt tiền lớn của ngôi nhà xây này chắc chắn là thứ đáng giá, thế nên ít nhiều Thảo cũng sẽ có khách, nhưng muốn phát triển thì cần khách hài lòng ghé lại.
Mua một bọc đồ đem về, Thảo quét dọn lại sạch sẽ một lượt mặt trước nhà xây, hài lòng với thành quả của mình. Tấm biển “quảng cáo” Thảo đã in đề can chữ lớn màu đỏ: “CƠM BÌNH DÂN NGON LÀNH SẠCH SẼ NHƯ CƠM NHÀ” dán lên dựng ngay gần bếp, cảm thấy ưng ý thì khẽ nở nụ cười, quay ra thấy Thịnh nhìn vào lại xấu hổ đỏ cả mặt.
– “Cơm bình dân ngon lành sạch sẽ như cơm nhà” cơ à?
– Có hay không… ?
– Phải “hơn” chứ “như” thì ai thèm?
Thịnh bĩu nhẹ môi phán, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
– Cơm nhà là nhất, “như” được là ngon lắm rồi!
Thịnh phì cười, thấy Thảo đã dọn dẹp gọn gàng thì gật gù bước ra xe, ngoắc tay:
– Về thôi!
Lưu luyến nhìn lại “tiệm cơm” nhỏ của mình một lượt, Thảo bước nhanh ra xe Thịnh, chưa kịp trèo lên xe liền được úp nguyên chiếc mũ bảo hiểm vào đầu. Cô tranh thủ ngước nhìn nụ cười thiên sứ rồi mới cúi mặt trèo lên xe, không muốn nhịp tim tăng cao lọt vào tai ai kia.
Vừa nóng vừa mệt, về đến nhà Thảo chỉ muốn lao ngay vào nhà tắm để xả nước từ đầu đến chân nhưng cô nhường anh tắm trước, bật tivi xem. Một lát sau Thịnh từ nhà tắm bước ra, đúng lúc Thảo ngó lại… Cô tròn mắt, cằm rớt đến tận chân khi Thịnh chỉ vòng khăn tắm quanh hông, mái tóc còn ướt nước, cơ thể trắng trẻo lồ lộ múi lấm tấm nước nhìn muốn rớt nước miếng đập ngay vào mắt cô!
Cửa cũng đã đóng rồi, sẽ chẳng ai biết cô đang ở trong này đâu, hơn nữa nhà ở đây không như ở quê, ai làm gì mặc kệ chẳng ai rảnh mà soi mói. Cô tự trấn an bản thân, nóng ran mặt mũi vội giả bộ không để ý, mặc kệ Thịnh muốn làm gì thì làm. Cô đang ăn nhờ ở đậu, đừng làm Thịnh mất tự nhiên chứ!
– Tắm đi!
– Ừ… biết rồi… em xem nốt tiết mục này rồi đi.
Thịnh vẫn tự nhiên đi lại như ruồi, lỡ như… cái khăn kia nó rơi xuống thì sao… thì làm sao? Thảo đỏ chín cả người cứ ngồi yên không nhúc nhích, Thịnh lại giục:
– Tắm không đấy? Hôi rình không ra ngoài được đâu!
Thịnh vào trong phòng ngủ, Thảo vọt lẹ vào nhà tắm mà thở hổn hển. Mới hôm đầu tiên ở cùng Thịnh mà đã nóng mặt thế này rồi… sau này biết sống sao đây? Chắc hẳn quấn khăn như vậy là thói quen của Thịnh sau khi tắm, Thịnh cũng đâu coi cô là con gái nên mới dạn dĩ như vậy, nhưng rõ ràng… cô không thể bình thường được!
Tắm gội sấy khô tóc, Thảo bận lên người bộ đồ lửng mặc nhà màu xanh da trời bước ra, Thịnh cũng đã trở về vẻ sẵn sàng bước ra ngoài với áo phông đen và quần kaki trắng lửng. Nhớ đến dáng bộ đỏ mặt ban nãy của ai kia, cô khẽ rùng mình một cái rồi hít một hơi, đỏ mặt lắp bắp:
– Anh có thể… mặc quần cẩn thận trước mặt em không?
– Không quen!
Thịnh trả lời đơn giản, nắm lấy chìa khóa xe máy trên bàn, hất hàm:
– Đi ăn rồi về quê!
Thịnh không muốn thay đổi thì Thảo sẽ giả vờ không để ý vậy. Nghĩ vậy mà cơ thể cô hết nóng lại lạnh, nuốt nước bọt khan lén nhìn vẻ thoải mái hiếm có ở anh. Bất chợt anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau mà cảm thấy vô cùng thiếu tự nhiên, cô vội quay mặt đi.
Xuống đến tầng một, Thịnh kéo Thảo vào siêu thị mini lấy một chiếc mũ bảo hiểm nửa đầu màu trắng rất giống “mũ đôi” với chiếc mũ của anh. Cô hí hửng đội lên đầu, ngoan ngoãn ngồi sau xe anh.
Cảm giác ngồi sau xe Thịnh yên tâm đến lạ! Mùi sữa tắm của anh phảng phất mũi cô… thật giống mùi hương trên cơ thể cô lúc này… cực kỳ dễ chịu! Được như hiện tại có thế nào cũng rất tốt, nên cứ coi như hai người đàn ông ở cùng nhau đi!
Thịnh cùng Thảo đến một quán phở cách không xa nhà Thịnh, quán phở bình dân phù hợp với tất cả mọi người. Bước khỏi quán phở, nhìn đồng hồ giờ mới có sáu rưỡi, Thảo liền bảo Thịnh:
– Giờ anh đưa em ra bến xe luôn nhá! Về sớm cho khỏe.
– Vội làm gì? Tầm này đông đấy. Đi chơi không?
Đi chơi? Cô lại rớt cằm xuống tận bụng với câu hỏi quá sốc từ miệng Thịnh. Thịnh rủ cô đi chơi? Cô cười cười hỏi:
– Chơi đâu hả sếp?
– Đi thì biết!
Thảo ngoan ngoãn theo Thịnh đến một quán bar. Má ơi, lần đầu tiên trong đời cô đến quán bar luôn đó! Cô ngần ngại nhìn những bức hình graphiti chằng chịt đầy màu sắc và hình thù kỳ quái ở bức tường bao quanh quán mà Thịnh dựng xe. Ánh sáng cùng âm nhạc chói lói bên trong. Đặc biệt hơn, người ra vào quán đa số là người nước ngoài, tóc tai cùng cách ăn mặc của họ có phần quái dị. Cô run run không muốn vào nhưng làm sao được, Thịnh chẳng để cô có cơ hội đứng ngoài mà kéo cổ tay cô bước qua cánh cổng sắt có một anh tây trắng đầu trọc cao cỡ Thịnh. Thấy Thịnh anh cười toe khoe hàm răng trắng ởn, có vẻ như đã quen biết Thịnh từ lâu.
Quán bar khá rộng, phải trên một trăm mét vuông, ở giữa quán là giếng trời thoáng đãng, bên dưới là khoảng sân gạch đỏ. Tầm này còn sớm nên quán còn thưa thớt, bao quanh bốn bức tường ở tầng một là các bức tranh cùng những món đồ thổ cẩm kiểu của người da đỏ, vừa làm đồ trang trí vừa để bày bán, đem đến một không khí “bohemieng” khá hấp dẫn. Khách đến đủ màu sắc, đủ quốc tịch, ăn mặc thoải mái chẳng ai quan tâm để ý đến ai, thích uống gì thì tự ra quầy mua trả tiền rồi đem về những chiếc bàn được bố trí rải rác. Thảo không rõ quán này được gọi là bar hay không, chỉ biết tiếng nhạc rock sống ầm ĩ gây ấn tượng ngay khi bước đến đây trên tầng hai, là nơi mà Thịnh chuẩn bị mở cánh cửa sắt bước vào.