Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 15
Thảo không phải người thích nhạc rock, gu của cô là nhạc trữ tình, thế nên cô lập tức bịt tai lại. Thịnh quay lại nhìn Thảo cười cười, gỡ tay cô ra nói:
– Nghe một lúc là quen!
Cô phải cố gắng lắm mới nghe được tiếng Thịnh hòa trong âm thanh inh ỏi đó rồi lại phải cố gắng nói to để Thịnh nghe thấy:
– Anh hay đến đây à?
Thịnh không trả lời, kéo cô về một bàn ở cuối phòng âm nhạc, nơi xa nhất trong phòng rồi bỏ ra ngoài. Cô nhìn quanh thấy đa số là những người trẻ ngoại quốc hoặc bạn bè của họ ở Việt Nam với phong cách cũng “quốc tế” như họ. Thịnh cũng là một trong số những người như vậy sao nhỉ? Thực ra cô không biết mấy về Thịnh, hiểu thêm thế này cô thấy khá thú vị nên cũng cố gắng bắt nhịp, chú ý nghe nhóm nhạc rock ở trên xem có ngộ ra được gì hay ho không, có vẻ giờ này họ chỉ đang thử nhạc nên một lát sau họ dừng để chỉnh lại nhạc cụ. Không khí bất ngờ yên tĩnh rồi lại xào xạc tiếng người nói chuyện…
– Uống đi!
Thảo ngạc nhiên nhìn chai bia thủy tinh mà Thịnh đưa ra trước mặt cô. Thịnh nhoẻn một nụ cười rồi ngồi xuống cạnh cô, đưa chai bia khác kê lên miệng uống. Cô không hay uống bia nhưng cũng không đến nỗi không biết uống, tò mò nhìn nhãn lạ lạ có hình con đại bàng chụp nghiêng trên vỏ chai. Chai bia này rõ ràng không phải là loại nổi tiếng thông dụng bán đầy ngoài kia, lại nhớ ra công ty Thịnh sản xuất bia, cô hỏi:
– Bia công ty anh sản xuất đấy à?
– Ừ, bia xịn đấy, thử đi!
Cô nâng miệng chai lên môi tu một ngụm, dù chẳng biết thế nào là bia ngon nhưng cũng thấy thơm thơm mùi lúa mạch lên men, cười cười quay sang khen:
– Thơm nhỉ?
– Đương nhiên. Hiện tại công ty còn nhỏ, sản xuất còn ở dạng thủ công, số lượng không nhiều nhưng chất lượng đảm bảo không đâu bằng.
Thảo gật đầu, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn vẻ tự hào của Thịnh, sâu trong đáy mắt ánh lên tia ngưỡng mộ. Trong ánh sáng nhập nhoạng không rõ mặt, Thịnh khẽ e hèm rồi lại nâng chai bia lên tu một hơi.
– Hey!
Hai cô gái trẻ người phương tây da trắng tóc vàng khá xinh, nước da rám nắng, mặc trên người là áo bikini sexy cùng chân váy maxi dài từ xa bước lại, họ cười với Thịnh, xổ ra một tràng tiếng Anh. Bọn họ vừa hỏi Thịnh vừa liếc Thảo một cái đầy vẻ coi thường khiến cô thấy chẳng có cảm tình. Vừa lúc bắt đầu một bài nhạc mới nhẹ nhàng hơn, cô quay đầu lên chăm chú nghe, mặc kệ Thịnh nhếch nhẹ miệng cười cười trả lời hai cô gái kia. Bất chợt có đứa con gái thốt lên:
– Oh my god! Bạn gái anh à Thịnh? Thật sao? Em không tin đâu nhé!
– Tại sao lại không thể?
Hóa ra Thịnh vừa nhận Thảo là bạn gái nên bọn họ mới sốc như thế. Trái tim Thảo đập thình thình, chẳng biết nên phản ứng sao nữa. Hai con bé đó đập vào bắp tay Thịnh một cái rồi nháy nhau bỏ đi. Thảo giả vờ không nghe không hiểu, tâm trí rối loạn đưa chai bia lên miệng mà má đã đỏ ửng từ lúc nào, chẳng biết tại bia hay tại những lời vừa rồi nữa.
– Cho thưởng thức bia thế thôi, về đi!
Thảo nuốt ực một ngụm khô khốc, lúng túng gật đầu theo Thịnh bước khỏi nơi có thứ âm nhạc cuốn hút cô từ lúc nào. Nghe mấy lời đối đáp của Thịnh ban nãy, tâm trí cô không sao yên tĩnh được, cứ hỗn loạn vô cùng.
– Nãy nghe gì không?
Thảo giật mình ngước lên. Thịnh đặt mũ bảo hiểm lên đầu cô, khóe môi khẽ cong chăm chú quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt ửng đỏ như trái đào chín của cô. Mặt mũi nóng ran, cô lắp bắp trả lời:
– Nghe… nghe gì?
– Không nghe thì thôi.
Thịnh ngoắc tay nhắc cô lên xe. Ngồi sau lưng Thịnh, cô không sao tin nổi. Không lẽ… Thịnh thích cô là sự thật? Những ngày qua anh đối xử với cô rất tốt, lại còn cho cô ở cùng… Cô cứ ngoác miệng như con dở chẳng khép lại được, đầu óc lơ lửng bay tít ở phương nào mất rồi!
Dừng ở bến xe khách, cô xuống xe, tháo mũ bảo hiểm đưa lại cho Thịnh, cảm giác lưu luyến lạ lùng bỗng dâng lên, cô nhìn Thịnh nhẹ giọng cất lời:
– Cảm ơn anh, đêm nay ở nhà xây anh sẽ mệt đấy!
Thịnh không trả lời, chỉ xoa đầu Thảo như xoa đầu cún rồi mỉm cười. Ngẩn ngơ nhìn anh vài giây, nhận ra mình ngốc nghếch cô lập tức cúi mặt, bước vội về phía nhà chờ xe khách. Trước khi rẽ trái, cô ngoảnh mặt lại, bất ngờ Thịnh vẫn còn đứng đó. Thấy cô ngoảnh lại, Thịnh khẽ nhướng mày rồi phóng xe đi. Đứng nhìn theo đến khi chiếc xe đi khuất cô mới nắm chặt hai quai ba lô, thẳng bước vào nhà chờ mua một vé xe ô tô khách chuyến cuối.
Mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ, sâu trong lòng Thảo vẫn còn chưa tin vào hiện thực: cô và người thanh niên cùng rớt xuống cống buổi sáng hôm ấy đang ở chung nhà, đang trong một “mối quan hệ đặc biệt” mà cô còn chưa dám xác nhận.
Xuống khỏi xe khách, Thảo nhờ một bác xe ôm gần đó đưa về làng. Làng Thảo làm nông trồng lúa cùng hoa màu, cách bến xe đến tận năm cây số. Tháng năm mùa gặt, mùi lúa chín tỏa hương thơm trên quãng đường cô đi. Chút gió quê mát mẻ phả vào mặt cùng hương lúa chín làm lòng cô dịu lại. Đã lâu cô không về quê, từ ngày bố mẹ mất, cô sợ đối diện với hiện thực, sợ bước vào ngôi nhà một thời đầy ắp tiếng cười mà lúc này quạnh vắng. Bao năm qua để lo cho chị em cô, bố mẹ cô thường tranh thủ lúc nông nhàn thu mua thêm đồng nát, nào ngờ tử thần lại gọi tên họ sớm như vậy, cứ nghĩ đến mà nước mắt cô lại chảy dài. Cô gạt nước mắt, trả tiền bác xe ôm rồi rảo bước về phía giếng làng, nơi nhà cô chỉ cách đó chừng hai chục bước chân.
Ngôi nhà cấp bốn vắng lặng, Thảo khẽ rùng mình mở cửa bước vào. Nơi đây thân thuộc tuổi thơ cô gắn bó, mới đầu năm ngoái được bố cô sửa sang lại cho sạch đẹp, vậy mà lúc này rêu phong đã bám đầy. Cô thở dài nhìn lên ban thờ, dường như hương mới cháy hết không lâu. Bác Tuấn bên cạnh vẫn thi thoảng sang đây thắp hương cho ấm cúng. Bác bảo hàng tuần bác vẫn sang quét tước, có hôm bác còn ngủ lại cho có hơi người. Cô bước đến gần di ảnh thắp ba nén hương khấn nhỏ, mong bố mẹ ở trên cao an lòng về chị em cô, còn lầm rầm kể chuyện cho bố mẹ nghe từ những ngày xa cách… chỉ là về Thịnh… chẳng hiểu sao cô lại xấu hổ không dám kể.
Tính tinh.
Có tiếng tin nhắn, cô hơi hồi hộp mở điện thoại ra xem. Thịnh nhắn cho cô. Cô mỉm cười đọc dòng tin.
“Về đến nhà chưa?”
Cơn gió mát thoảng qua tim cô giữa tiết trời tháng năm, cô nhắn lại:
“Em vừa về đến nhà, anh đang ở đâu thế?”
“Đang ngoài nhà xây.”
Cô phì cười, chắc chắn là Thịnh đang thấy khó chịu rồi. Cô ở quê cây cối ao chuôm còn bức đổ mồ hôi nói gì đến ngôi nhà xây dở trên thành phố lúc này.
“Anh lắp món kia chưa?”
“Rồi, yên tâm. Ngủ sớm đi nhé!”
“Vâng, anh cũng ngủ ngon!”
Chỉ vài dòng tin ngắn gọn nhưng sao gần gũi đến vậy? Cô tủm tỉm cất điện thoại vào túi áo rồi bước vào phòng mình. Bao kỷ niệm cứ thế ùa về làm cô cay xè sống mũi, sụt sịt nằm vật ra giường rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng gà gáy sáng nhà ai đánh thức Thảo dậy sớm hơn hẳn ở thành phố. Mới có năm giờ nhưng trời đã sáng bảnh mắt, những nhà xung quanh cũng đã dậy sớm nấu cơm ăn sáng, mùi khói bếp cùng mùi thức ăn làm cô nhớ bố mẹ đến nao lòng.
– Bác Tuấn ơi!
Bác Tuấn đang cho lợn ăn, nghe động bác để đấy bước ra, thấy Thảo bác cười hiền:
– Cái Thảo về chơi à? Về bao giờ thế cháu?
– Cháu mới về tối muộn hôm qua, nhà mình đã dậy chưa hả bác?
Bác vừa mở cổng vừa trả lời:
– Anh Kiên với con Na còn chưa dậy, chị Hà với thằng Thành thì dậy rồi. Vào đây cháu!
Cô mỉm cười đưa quả mít chín ra trước mặt bác nói:
– Vâng, vườn nhà cháu mới được mẻ mít này, cháu mang biếu bác, mấy quả còn lại cũng sắp chín bác để ý giúp cháu với ạ.
– Chín rồi à, hôm trước bác sang vẫn còn chưa hái được. Chị Hà bảo để chị mang ra chợ bán hộ đấy!
– Thôi… bán làm gì bác, bác cứ thu hoạch ăn hộ cháu bác nhé, để cho thằng Thành ăn nữa mà bác.
– Chị em mày có tí của bác ăn hết thế nào được…
Bác cười, đôi mắt sụp tuổi sáu mươi nhăn nhăn. Bác đón lấy quả mít trên tay Thảo, đi sau cô vào nhà. Lúc này cu Thành cũng từ giếng bước ra, thấy chị nó reo lên chạy lại:
– A… chị Thảo! Tối qua chị nhắn mà em ngủ mất rồi, sáng nay mới đọc.
Thảo đón lấy thằng bé, cúi xuống vuốt ve tóc nó, nhìn đôi mắt trong veo của nó mà lại thương thương, nhẹ giọng trả lời:
– Ừ… chị còn đi làm mà, nên muộn mới về được. Hôm qua về có mệt không?
– Em không, em khỏe lâu rồi… hì hì. Có cô Doan là mệt ấy chị Thảo ạ.
Thằng bé cười toe nhe hàm răng thưa. Nó còi cọc, lớp tám rồi mà vẫn như trẻ con, còn chưa dậy thì. Nhìn tội nghiệp lắm mà chẳng biết làm sao, cô chỉ biết khuyên nó:
– Mày nhớ ăn uống cho tốt vào, thèm cái gì bảo chị mua gửi về cho.
– Em chả thèm gì đâu, chị ở chỗ mới đã quen chưa?
Thằng bé nghe lỏm chuyện Thảo nói với bà Doan lúc trước, hoàn cảnh khiến nó hiểu chuyện mà chẳng dám đòi hỏi như những đứa trẻ khác. Cô mỉm cười xoa đầu nó:
– Chị quen rồi.
Thằng bé cười hì hì, theo chị vào bàn nước trong nhà. Thảo vừa ngồi xuống nó liền bảo:
– Em chuẩn bị đi học đây, trưa nay em về nhà với chị nhá!
– Ừ đi đi, trưa về với chị.
Thảo đón lấy chén trà ấm từ bác Tuấn, mỉm cười nhìn cu Thành tất tả sắp sách vở cho vào ba lô. Một lát chị Hà từ bếp bước vào, đưa cho thằng bé bắp ngô mới luộc rồi đặt đĩa ngô nóng hổi lên bàn, đon đả mời:
– Cô Thảo về chơi đấy à, đợt này về lâu không em? Ăn ngô đi em, ngô non sáng chị vừa bẻ ngoài ruộng đấy!
Cô đón lấy bắp ngô từ chị, vừa bóc vỏ ngô vừa trả lời:
– Em về có chút việc thôi, chiều em lại đi.
Bác Tuấn quay cái quạt mát ra bàn, chêm vào:
– Cái Thảo nó vừa cho quả mít chín, tao bảo nó chị Hà bán hộ cho mà nó không thèm đấy!
Nghe bố chồng nói vậy, chị Hà nhanh nhẹn tiếp lời:
– Để chị mang ra hàng rau của mẹ chị bán hộ cho, chục quả chứ ít đâu, cả nhãn cũng còn độ tháng nữa là ăn được đấy.
Cô cảm động nhìn chị nói:
– Vâng… vậy chị bán giúp em, được bao nhiêu chị mua quần áo với sách vở cho thằng Thành hộ em nhé!
– Được rồi, cái đấy không phải lo. Thế tình yêu tình báo thế nào rồi, năm nay cũng hai ba hai tư rồi chứ ít gì?
Cô ngường ngượng trả lời:
– Em chưa… công việc cũng chưa đâu vào đâu mà chị.
– Yêu đi chứ lại, lấy thì phải tính nhưng yêu thì cứ yêu bừa đi em ạ.