Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 16
Thành đi học rồi, Hà ngồi trò chuyện với Thảo một lát rồi cũng có việc ra ngoài. Thảo không ở chơi với bác lâu hơn mà xin phép ra về. Cô rẽ qua chợ mua ít đồ ăn trưa rồi về nhà xách quả mít để lên giỏ xe đạp phóng về hướng nhà bà Doan.
Nhìn Thảo nhấc quả mít nặng tay đem biếu, bà ấy cười hiền nói:
– Cứ phải khách sáo thế, để mà hai đứa ăn chứ, nhà cô chú cũng đầy hoa quả có ăn hết được đâu.
Cô theo cô vào bàn nước, ngồi nói chuyện một lát thì cái Phượng con gái lớn của cô về nhà. Nó dừng xe đạp ở sân, giọng choe chóe cất lên:
– Ai đến chơi nhà mình thế hả mẹ?
Cô nghe vậy liền nói với ra:
– Phượng à, chị Thảo đây, vừa đi học về à em?
– A chị Thảo… em chào chị!
Phượng hỏi rồi ngồi xuống cạnh cô, nhanh tay rót nước thêm vào cốc cho cô. Cô mỉm cười trả lời con bé:
– Chị về có chút việc, chiều chị lại lên thành phố rồi không ở lâu hơn được.
Phượng tự rót một cốc nước uống ực một hơi rồi nói tiếp:
– Eo em thích lên thành phố cực, ở quê buồn chết luôn. Em học dốt lắm không học cao được như chị đâu, em định tháng sáu này thi xong là em khăn gói lên đó tìm chỗ học trang điểm làm tóc đấy.
– Chị cũng học không đến nơi nên giờ khó tìm việc lắm, nếu có thể thì em nên học lên sẽ ổn định hơn…
Thảo chân thành khuyên, con bé bĩu môi nói tiếp:
– Thôi học đau đầu lắm, mà giờ chị ở với ai hay ở một mình trên thành phố thế, tháng sáu này em lên đó chị em mình ở cùng nhau được không?
Cô chợt phân vân. Quả thực cô đang cần người ở ghép nếu muốn tách ra riêng, ở cùng Thịnh mãi làm sao được nhưng… sâu trong lòng lại không muốn như vậy. Cô đang muốn ở cùng Thịnh là sự thật! Thảo áy náy, mặt bỗng đỏ lựng lên mà ậm ừ trả lời:
– Ừ… chị đang ở với bạn, bao giờ em lên chị em mình tính tiếp nhé!
– Ê… bạn trai hay bạn gái mà mặt chị đỏ ửng lên thế, khai mau!
– Con bé này… bạn gái, được chưa?
Thảo hốt hoảng đành nói dối, Phượng vẫn không tha mà quay sang mẹ nó tìm đồng minh:
– Ai mà biết mẹ nhờ? Chị Thảo xinh thế này thiếu gì người yêu!
– Con này, chị mày có phải đứa vớ vẩn đâu, nghĩ linh tinh!
Phượng cười cười thôi không nói tiếp chủ đề này nữa, Thảo cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng là việc ở cùng một người đàn ông trong mắt người khác là “vớ vẩn”, là “dễ dãi”, nhưng cô đang lựa chọn điều này, thậm chí còn chẳng muốn rời đi nữa!
Ngồi chơi thêm một lúc với hai mẹ con bà Doan, Thảo trở về ngôi nhà quạnh vắng, sắp đồ sắp bếp nấu bữa trưa chờ cu Thành đi học về. Cơm canh đơn giản cũng làm căn bếp ấm cúng lên hẳn.
Mải nghĩ ngợi cô bỗng nghe có tiếng xe đạp, vui vẻ ra đón cu Thành đi học về, tay đỡ lấy chiếc ba lô trên đôi vai gầy guộc đem vào nhà. Lâu lắm rồi thằng bé mới được ở bên cô như thế này, nó cứ tíu ta tíu tít kể chuyện, cô chỉ biết mỉm cười, thi thoảng lại gắp miếng cánh gà chiên mắm nó thích vào bát cho nó, dặn dò em:
– Thành ở nhà phải ngoan, phải nghe lời bác Tuấn, nghe lời chị Hà, còn anh Kiên thì đừng học theo tính xấu cờ bạc của anh ấy mà khổ cả nhà, nhớ chưa?
– Em nhớ rồi mà, chị yên tâm! Năm sau cuối cấp em còn muốn ra thành phố thi vào trường chuyên nữa, lúc ấy chị em mình ở với nhau chị nhé!
Đôi mắt lấp lánh niềm vui, Thảo cười “Ừ” một tiếng, không quên treo thưởng cho thằng bé. Cô mừng vì em trai có chí học hành, cũng hiểu mình cần phải cố gắng nhiều hơn để mang lại một tương lai tốt cho em, tự nhủ bản thân có phải vất vả thế nào đi chăng nữa cô cũng cam lòng!
Cơm nước xong xuôi, Thảo chẳng nghỉ ngơi mà vội lên thành phố ngay. Khi xe cập bến, cô vội bắt xe buýt trở lại nhà xây.
Thịnh đang ngồi tựa lưng vào ghế nhựa, mắt hướng về nhóm thợ, dáng bộ đúng kiểu ông chủ quan sát công nhân, nhìn vừa ghét ghét lại vừa thấy oai oai. Thảo bước đến cất lời chào, trái tim vô thức đập rộn trong lồng ngực.
– Anh Thịnh… em đã về rồi.
Thịnh quay ra, thấy Thảo khẽ nhướng mày gật nhẹ hỏi:
– Về quê thế nào?
– À… mọi người ở quê đều khỏe.
Thịnh gật gù, rót cốc nước đưa cho Thảo. Cô đón cốc nước uống ừng ực một hơi, nhớ ra tối qua Thịnh ngủ ở đây liền hỏi han:
– Tối qua anh ngủ được không? Em ở quê cây cối nhiều mà còn nóng mãi mới ngủ được.
– Tối ngủ bù.
Nhìn vẻ mặt bơ phờ của Thịnh mà Thảo phì cười, cô đề nghị:
– Ông chủ ơi, mai em bán quán cơm rồi. Ông chủ cứ trừ lương em đi, ăn trọn lương em không thoải mái đâu! À, còn tiền thuê mặt bằng nữa… Anh cứ tính nhé!
– Bán được chia lãi đây là được.
Khuôn mặt bừng sáng, cô tủm tỉm cười, vui vẻ đáp:
– Vậy em cảm ơn sếp trước nhé!
Cuối giờ chiều, Thảo đứng lau dọn ở bếp, Đức bước qua cười tươi hỏi:
– Bao giờ bà chủ bán hàng thế?
– Trưa mai em bắt đầu anh ạ.
– OK, anh đăng ký một suất nhé!
Đức ngồi xuống rửa tay, hếch mặt lên cười nói. Cô ngài ngại giải thích:
– Ôi… em vẫn làm công cho ông chủ Thịnh thôi mà!
– Không, anh phải mua ủng hộ bà chủ cho đắt hàng chứ! Mai tầm đó anh cũng được nghỉ trưa, phụ được gì anh sẽ phụ cho.
Đức vặn lại vòi nước, đứng dậy cười duyên nhìn Thảo. Cảm thấy biết ơn sự ủng hộ ấm áp của Đức, cô cười tươi nhìn Đức bằng đôi mắt cảm kích trả lời:
– Cảm ơn anh… anh làm mệt rồi còn phụ gì em nữa chứ?
– Được giúp em là niềm vui của anh, đừng ngại!
Cảm giác không thoải mái cho lắm, Thảo chỉ cúi mặt chẳng biết nói gì, bất chợt giọng nói quen thuộc phía sau như phá vỡ bầu không khí khó xử, âm giọng ai kia có chút bực bội:
– Có người phụ rồi, không khiến!
Mặt mũi nóng ran cả lên trước câu nói của ai kia, Thảo cười cười nói với Đức:
– Thôi em vào trong dọn dẹp đây, em cảm ơn anh nhưng mai em làm một mình được!
Nói xong, mặc kệ Đức đứng đó, mặc kệ ông chủ khó hiểu đang cau mặt, Thảo chạy vội ra sau nhà xếp cốc chén vào khay.
– Để đấy mai rửa, đi về!
– Mai nó cáu lại đấy sếp.
Chưa kịp đem khay về vòi rửa, Thịnh chẳng nói chẳng rằng kéo tóc Thảo lôi đi. Vừa bực vừa buồn cười, lòng nhen lên ấm áp, khấp khởi niềm vui cô quàng chiếc ba lô lên vai, bước nhanh theo Thịnh ra xe. Bầu trời chiều xuất hiện mây đen, gió thổi lồng lộng mang theo hơi nước mát lịm. Thảo không đội mũ, để gió thổi bay mái tóc tơ mềm. Ngồi sau xe Thịnh, cuộc đời sao nhẹ tênh tênh, miệng Thảo cứ thế cong lên chẳng hạ xuống được!
Nhường ông chủ nào đó tắm trước, Thảo cố gắng tập trung vào màn hình tivi, không muốn nghĩ linh tinh.
– Lấy hộ cái khăn tắm trong phòng ngủ!
Thình thịch… trái tim Thảo lại đập loạn lên. Bình tĩnh… chỉ là đem hộ Thịnh cái khăn tắm thôi mà!
Gõ cửa phòng tắm, Thảo lí nhí:
– Khăn đây… hihi.
Thịnh mở hé cửa lấy khăn trên tay Thảo, cô thở phào một hơi như vừa thoát được một chảo lửa.
– Đứng nhìn trộm đấy à?
Thảo giật thót mình, nhận ra mình vẫn đang đứng trước cửa phòng tắm thì mặt mũi như hòn than hồng chạy vội ra sofa, mặc kệ Thịnh nguyên chiếc khăn ngang hông bước lại mở tủ lạnh. Thịnh ừng ực một hơi chai nước khoáng, nhếch nhẹ miệng:
– Thích nhìn đúng không?
AAAA… đồ biến thái! Cô lúng búng không dám quay sang đối mặt Thịnh, mặt mũi còn đỏ ửng chưa kịp nguội đáp:
– Ai thích nhìn chứ? Vớ vẩn!
– Thích cũng không cho.
– Được thế lại tốt quá!
Cô bĩu môi, nhìn Thịnh vào phòng ngủ mới lấy đồ vào nhà tắm. Xong xuôi cô rũ tóc ẩm bước ra, Thịnh đã mặc quần áo với tư thế bước ra ngoài. Cô ngạc nhiên hỏi:
– Anh định đi ra ngoài à?
– Thử quán cơm gần đây xem sao.
Không ngờ Thịnh nói vậy, cô ngạc nhiên hỏi:
– Anh chưa ăn đấy bao giờ à?
– Nhìn đã không muốn ăn.
– Thế sao còn rủ em ra đó?
– Còn phải hỏi. Đi thôi!
Thảo tủm tỉm gật đầu. Thịnh có ý giúp cô tìm hiểu đối thủ, cô còn có thể từ chối sao? Cô vui vẻ theo Thịnh đi bộ ra quán cơm đầu ngõ, giữa đoạn đường từ nhà Thịnh ra nhà xây. Gió tháng năm lồng lộng thổi, sánh bước bên Thịnh, bầu trời dường như cao hơn, gió như mát hơn thì phải…
Mấy món ăn của quán này đúng là không thực sự hấp dẫn, nhưng may mắn ít đối thủ nên khách hàng tập trung hết vào đây. Quán đông khách vậy mà lại xập xệ ở ven đường, ông chủ béo tốt đầu trọc cởi trần gắp đồ ăn cho khách nhìn đã đủ mất vệ sinh rồi. Trên lưng ông ta còn có một hình xăm đại bàng lớn nữa, cô nhìn mà hơi ghê ghê, cảm thấy có chút e ngại khi từ mai cô sẽ trở thành một đối thủ cạnh tranh của ông ta.
Thịnh im lặng ăn suất cơm, trên đĩa cơm chỉ có miếng cá kho cùng một ít rau bắp cải xào cùng lạc rang. Cô hơi áy náy cười cười gợi chuyện:
– Em có quả mít dưới quê đem lên làm quà, trưa mai là vừa ngon, anh mời thợ giúp em nhé!
– Nặng thế mà cũng vác!
Cô vui vui nói:
– Quả mít nhỏ thôi, mít tố nữ đó. Anh ăn bao giờ chưa?
– Chịu, đây chả biết.
Cô gật nhẹ, chẳng muốn ăn mấy món cô chọn nhưng đành ăn cho xong. Vừa đắt lại vừa không ngon, mọi người ăn chắc cũng vì buộc phải ăn thôi. Vẻ mặt đắc ý của cô không qua được ánh mắt người đối diện. Thịnh ngẩng lên nhìn cô, khóe miệng anh khẽ cong. Ăn cố được nửa đĩa, Thịnh vứt lại đũa đầu hàng rồi nói:
– Tự dưng lại thích ăn kem.
Thảo gật đầu cái rụp đồng tình:
– Nóng này ăn kem là nhất!
– Thế đi!
Thảo theo Thịnh sang hàng kem gần quán cơm. Thịnh không ăn tại quán, thanh toán rồi xách theo bịch kem bước ra ngoài. Cô tò mò đi theo anh, qua một ngã tư rẽ vào một ngõ nhỏ. Con ngõ bình yên thẳng tắp dẫn ra một hồ nước nhân tạo.
Hồ nước trước mặt thoáng đãng thơ mộng. Thảo khẽ trầm trồ, không ngờ Thịnh lại dẫn cô ra đây. Buổi tối mát trời hiếm hoi, gió thổi làm hồ nước mênh mang dao động, người ngồi ngắm hồ cũng mê say tận hưởng, lại còn được ăn kem bên cạnh ai kia nữa!