Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 17
Thảo gặm nhanh chiếc kem ốc quế trên tay sợ nó tan nhanh, xong xử tiếp đến que kem chanh chua chua ngọt ngọt rõ ngon, vừa ăn vừa kể:
– Ngày bé bố em hay dẫn em đi ăn kem, hôm nào mất điện là bố dắt em qua một đường tàu, khu đó không mất điện lại có hàng kem ngon lắm.
Thịnh quay sang nhìn Thảo, ánh mắt khó dò đoán, trầm giọng:
– Tôi chưa từng được bố đưa đi bất cứ đâu, cô may mắn đó.
Thảo hơi ngạc nhiên, muốn tìm hiểu nhiều hơn về Thịnh nhưng lại không dám.
– Từ nhỏ tôi đã sống với bà ngoại.
– À…
– Bố mẹ tôi chia tay từ khi tôi sáu tuổi.
Thịnh đang chia sẻ với cô… Cô quay sang nhìn gương mặt không thiếu nét đẹp nhưng nụ cười dường như rất hiếm, vẻ cô độc cũng luôn ẩn hiện.
– Không phải hai người họ đang ở Pháp sao?
– Ừm, bố mẹ tôi ở Pháp, kết hôn ở đó và cũng ly hôn ở đó.
Thảo từng thắc mắc tại sao Thịnh lại ở một mình tại Việt Nam trong khi cả gia đình anh ở Pháp, thì ra là… gia đình họ đã sớm không hạnh phúc bên nhau. Thịnh thiếu tình yêu thương của gia đình suốt những năm qua. Cô khác anh, tuy bố mẹ cô nghèo nhưng lại yêu thương chị em cô hết mực. Cô mất đi bố mẹ nhưng trong tim cô họ vẫn luôn sống mãi.
Nhìn vẻ xót xa trong mắt cô, Thịnh mỉm cười, trong nụ cười có chút cam chịu, khẽ lắc nhẹ đầu.
– Từ nhỏ tôi thường được bố mẹ gửi tiền về, với một đứa bé thì mỗi lần nhận tiền như vậy là nhiều lắm. Tôi tiêu mãi không hết, đem cho bọn trẻ con hàng xóm…
Có người nhiều tiền từ nhỏ không biết tiêu gì là thật, anh khác với cô rất nhiều…
– Khi ấy tôi nghĩ trong đầu, tiền có thể khiến bọn trẻ con đó vui vẻ đến vậy sao? Nếu tiền có thể mua được hạnh phúc thì tại sao có tiền trong tay tôi lại không thấy như vậy?
Thảo nghe mà nghẹn lại, với người thiếu tiền như cô, chắc chắn tiền là mục đích cố gắng, còn với Thịnh… anh sống trong hoàn cảnh hoàn toàn khác cô, điều anh cần không phải là tiền. Cô mỉm cười tò mò hỏi:
– Vậy bây giờ anh nghĩ thế nào? Tiền có mua được hạnh phúc không?
– Cho đến hiện tại, thì là không. Nhưng tôi biết, không có tiền chắc chắn là bất hạnh.
Thịnh gõ nhẹ lên trán cô, phì cười:
– Với cô thì có à?
– Không hẳn. Chắc chắn em cần tiền, nhưng tiền không thể mua được điều em muốn nhất. Em chỉ mong bố mẹ em còn trên đời này, em trai em mạnh khỏe… Những điều ấy tiền đâu thể mua được. Nhưng em đồng ý với anh, không có tiền là bất hạnh, em rõ hơn bất cứ ai, anh cũng hiểu mà.
Thịnh chăm chú nhìn Thảo, đáy mắt anh lộ ý cười.
– Thực ra từ lúc gặp cô, tôi cảm thấy… tiền có ý nghĩa hơn.
Thảo sững lại, đôi mắt tròn mở to nhìn Thịnh, tự dưng mặt mũi lại nóng ran lập tức cúi xuống, lí nhí:
– Có thể… cho em biết tại sao không?
Thịnh không trả lời, ngón tay anh khẽ nâng cằm cô lên. Đôi mắt Thịnh sâu thẳm lấp lánh đối diện với đôi mắt có chút hoang mang của cô. Mím nhẹ môi thành hình trăng khuyết, ý cười vẫn ngập tràn trong mắt, anh nhẹ giọng:
– Tại tôi chưa thấy ai bị tiền ghẻ lạnh như cô đấy!
Cô gật gật đồng tình với câu trả lời của anh.
– Về thôi!
Thịnh đứng dậy bước đi trước. Thảo hốt hoảng vội bước theo. Hồ nhân tạo này còn mới chắc hẳn ít người biết, hơn nữa… trời bắt đầu nổi giông, gió vừa nổi ào ào bụi cũng tứ tung!
Nhìn lên bầu trời sầm tối có ánh chớp, Thảo hấp tấp chạy theo đôi chân dài của Thịnh.
– Chờ… chờ em với!
Thịnh bất ngờ khựng lại làm cô đập mũi vào lưng anh. Cô thở hắt ra, nheo nheo mắt đưa tay xoa mũi.
– Chân chạy được không?
Thịnh quay đầu lại nhàn nhạt hỏi, ngay sau đó cúi xuống nhìn mu bàn chân bị bỏng vẫn còn dán băng của cô, khẽ nhíu mày. Nói không đau thì không đúng, chỉ là cũng không ảnh hưởng nhiều đến đi lại, nhưng mà… nếu phải chạy thì nhất định là đau.
Cô ngước nhìn Thịnh, gật đầu quả quyết nói:
– Được. Còn chạy nhanh hơn anh đấy.
Cô cười hè hè giục Thịnh chạy cho mau. Vài giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi lộp độp, rơi cả lên trán cô mát lạnh. Giờ cần nhất là phải mau chóng về nhà!
Tấm lưng dài rộng trước mắt bỗng ngồi thụp xuống trước Thảo, dáng vẻ như mời gọi cô trèo lên lưng. Cô ngạc nhiên đến đông cứng, cứ đứng đó lần chần. Thịnh quay đầu nghếch lên, cau mặt gắt:
– Không lên đi, tắm mưa ốm bây giờ!
– Có… có được không?
– Lại còn không? Nhanh!
Cô ngại ngùng ôm lấy cổ Thịnh, để anh từ từ đứng dậy. Đâu phải lần đầu Thịnh vác cô đâu, nhưng lúc ấy cô không biết gì hết, còn lúc này, cơ thể cô đang nóng ran trên lưng anh, nhịp tim cũng rộn lên chắc hẳn ai kia nghe rõ mồn một. Hai chân ngại ngùng kẹp vào người Thịnh, hai tay cố gắng bám trụ trên thân thể đàn ông cao lớn vững chãi.
Thịnh bắt đầu chạy trước những giọt mưa rơi mỗi lúc một dày hơn, hạt nào hạt nấy to như hạt đỗ. Hai tay Thịnh kéo hai chân cô lại cho chắc để có thể chạy nhanh hơn, cơ thể cô cũng áp sát Thịnh, vòng tay tin cậy hoàn toàn ở Thịnh. Cô áy náy nói bên tai anh:
– Có… nặng lắm không?
– Có.
– Thế… cho em xuống đi!
– Yên đấy!
Cơn giông mùa hè sau bao ngày nắng nóng đến ngạt thở quả thực là một loại thời tiết đáng sợ. Gió ầm ầm lay cây cối nghiêng ngả, bụi bay rát cả mặt cả mũi, Thảo nhắm tịt mắt, lòng thầm mong quãng đường ngắn lại, thầm mong cô có thể nhẹ đi, thầm mong Thịnh có đủ sức khỏe để vượt quãng đường trước cơn mưa long trời lở đất đang chực chờ.
Rào… rào…
Không kịp nữa rồi! Cơn mưa xối xả rơi xuống… Lá cây cùng cành khô từ hàng cây hai bên đường rụng xuống đập thẳng vào người Thịnh, Thảo vội gạt hết những thứ bẩn thỉu khỏi hai vai anh, cả trên má anh… Thịnh buộc lòng phải rẽ vào một mái hiên đầu đường để trú. Xuống khỏi người Thịnh, Thảo lo lắng nhìn vệt đỏ trên má anh bị cành khô đập vào, khẽ hỏi:
– Má anh… có rát lắm không?
– Không sao đâu. Bực thật! Mưa nhanh quá!
Lời vừa dứt, đôi mắt Thịnh chiếu ngay vào nơi vun đầy trên ngực Thảo. Bị nước mưa dội thẳng, chiếc áo lụa dính chặt vào da, ngực Thảo hiển hiện như… không mặc gì!
AAAA… Thảo lập tức quay đi, không cho phép Thịnh tiếp tục “thả dê”. Đàn ông có thế nào vẫn chỉ là đàn ông! Ban tối cô mặc bộ đồ lụa xanh lá mỏng cho mát, áo lót cũng dùng loại mỏng dễ ngủ, ai dè gặp nước mưa lại thành ra thế này.
Một lát sau, không gian yên ả chỉ còn tiếng mưa rì rào trên nóc mái tôn, Thảo khẽ quay đầu lại. Thịnh ngồi ở bờ lan can phía ngoài, lưng dựa vào tường, mắt nhìn xa xăm ra con đường lớn trước mặt. Giờ nên làm gì đây, không lẽ cứ đứng mãi thế này, mà bước ra trước mặt Thịnh thì lại không dám?
– Ai thèm nhìn.
Mưa vẫn không ngừng nặng hạt, không khí dưới mái hiên có phần gượng gạo. Nguyên cái áo phông đen rơi xuống đầu Thảo. Cô đưa tay gỡ áo khỏi tóc, quay đầu lại là bờ ngực trần trắng trẻo vững chãi, cơ bụng rõ cả sáu múi thể hiện quá trình tập luyện đều đặn của Thịnh. Cô vội quay đi, tim lại đập rộn lên cùng đôi má ửng đào, lập tức mặc áo phông của Thịnh lên người, dù áo có ướt sũng thì vẫn giúp cô kín đáo trước đôi mắt tỏ vẻ thờ ơ kia.
Xong xuôi đâu đấy Thảo mới dám quay lại nhìn Thịnh, cất lời:
– Anh biết không… hôm đầu gặp anh em đã mong không bao giờ gặp lại nữa.
– Xui xẻo ghê nhỉ?
Thịnh nhếch miệng, cô ngài ngại nói tiếp:
– Nhưng mà… em nhận ra… gặp được anh là… may mắn của em.
Thịnh ừm nhẹ. Không khí lại chìm vào im lặng. Cô không dám nhìn anh, chỉ nhìn theo hướng đôi mắt anh về nơi ánh đèn vàng lấp loáng chiếu qua cơn mưa mù mịt. Thịnh là đàn ông, rõ ràng là đàn ông, vậy mà cô lại coi thường điều này chấp nhận sống cùng anh. Lúc này, cảm giác anh là đàn ông bỗng trở nên cực kỳ rõ rệt, vẻ đàn ông hiện rõ trong từng cử chỉ, từng đường nét tinh xảo như điêu khắc trong ánh sáng bàng bạc.
Một lúc sau, những hạt mưa cũng thưa dần rồi ngưng lại, bầu trời quang đãng như chẳng hề có cơn giông khiếp đảm.
– Về đi!
Thịnh đứng dậy bước qua mặt Thảo. Cô gật đầu theo anh trên con đường ướt nước. Về đến nhà, Thịnh bỏ vào phòng ngủ, buông một câu:
– Cô tắm trước đi!
Thịnh nhường cô tắm trước. Cô nhanh chóng lấy quần áo chui vào phòng tắm, bụi bặm lá cây bám đầy trên người trên tóc, mất một lúc mới sạch sẽ đi ra, cũng cố gắng thật nhanh để Thịnh còn vào kẻo ốm.
– Sao nhanh thế?
Thịnh đang đứng ngoài, nhướng nhẹ đôi mày rậm hỏi. Cô cười cười trả lời:
– Em tắm sạch rồi… ông chủ yên tâm.
Chợt nhận ra lỡ lời, hai má Thảo nóng ran. “Yên tâm”… yên tâm cái gì chứ? Cô chạy vội ra sofa, bật TV to tiếng phá vỡ không khí rất dễ gây cảm giác ám muội. Thịnh tắm xong bước thẳng vào phòng ngủ, cửa cũng đóng sập lại. Thảo khẽ thở phào, buổi tối nay cũng nên kết thúc ở đây thôi…
Cơn mưa thổi tan cái nóng, sáng hôm sau trời không mưa, ánh nắng nhảy nhót qua tán lá, không gian thanh sạch dễ chịu. Thảo vui vẻ phóng xe đi chợ chuẩn bị cho buổi bán cơm đầu tiên.
Mọi thứ chuẩn bị xong, Thảo quệt tay ngang trán, thở phào một hơi nhìn lại thành quả mấy cái nồi to đầy thức ăn. Cô tranh thủ bổ quả mít, bóc cẩn thận xếp gọn ra đĩa rồi đặt lên bàn nước nơi Thịnh đang ngồi quan sát thợ, mỉm cười nói với Thịnh:
– Chốc anh mời giúp em nhá, trưa nay em không ăn cùng mọi người được.
– Ngồi nghỉ tí đi!
– Thôi… cũng gần mười một giờ rồi, em ra ngoài lỡ có khách.
Thảo về bếp dọn dẹp một lượt rồi bắt tay chia từng suất ăn vào hộp trước.
– Bà chủ, bán cho một suất nào!