Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 18
Nghe khách hỏi lòng vui vui Thảo ngẩng lên, thấy Đức cười tươi thì đỏ mặt khẽ nói:
– Sao anh lại ra đây, chưa đến giờ nghỉ mà?
– Có sao đâu, ra ủng hộ bà chủ một chút chứ?
– Thôi… anh có cơm rồi mà… Em cảm ơn anh… mà em không bán đâu.
– Ơ… không bán là dông lắm đấy nhé!
Đức vẫn đứng đó không chịu đi, cô không thoải mái cho lắm mà chẳng biết nói sao. Đức quan tâm cô, cô biết nhưng…
– Ông kia, đang làm đi đâu thế?
– Ra ủng hộ người đẹp chứ đi đâu?
Đức nhếch miệng trả lời Thịnh, sau đó anh ta quay lại phía sau nhà. Thịnh bước lại gần, nhìn một dãy hộp cơm xếp ở đó thì nhướng nhẹ đôi mày:
– Nhanh tay thế?
Cô cười trả lời:
– Nhanh chứ… không nhanh sao được?
– Có khách chưa?
Cô lắc đầu biện hộ:
– Chắc chưa đến giờ anh à.
– Bán cho một suất đây!
Thịnh rút ví đưa một đồng polime xanh ngọc ra trước mặt Thảo. Bất giác… trái tim Thảo đập rộn lên trước nụ cười tỏa nắng trước mặt. Định từ chối mà chưa kịp nói gì, vị khách kia đã nhanh tay lấy suất cơm trên tay cô, tay kia đặt tiền xuống bàn. Cô giật mình, áy náy không muốn nhận…
– Mở hàng lấy may, cấm trả lại.
Thịnh nói xong cầm hộp cơm mang đi, Thảo ngẩn ngơ đứng nhìn theo, trái tim lại vô thức đập loạn, khóe miệng cũng khẽ cong…
– Em gái, bán cho anh ba suất cơm!
Lần này là khách thật! Thảo cố gắng trấn tĩnh lại, vui vẻ xếp cơm vào túi cho khách. Những đồng tiền đầu tiên cô kiếm được từ công việc bán cớm… tất cả là nhờ “vị khách quý” ông chủ kia tưởng chừng lạnh lùng nhưng lại ấm áp khiến cô ngỡ ngàng. Thịnh… được ở gần anh, cô đang vui, lúc nào cũng thấy vui!
Chỉ độ ba mươi phút đã hết veo hai mươi suất cơm, mấy người đến sau không có để mua, họ khá thất vọng. Cô áy náy cáo lỗi, hứa ngày mai sẽ để giá khuyến mại cho họ, họ vui vẻ nhận lời.
Đếm mớ tiền còn vương mùi vôi vữa trên tay, Thảo tủm tỉm cười, còn nhắm mắt phê pha đưa lên miệng hôn chụt một cái.
– Yêu tiền quá nhỉ?
Thịnh từ đâu xuất hiện trước mắt làm Thảo giật cả mình, trấn tĩnh lại liền khoe:
– Bán hai chục suất trong một nốt nhạc đấy ông chủ ơi… hihi.
– Ờ… chia lãi sao đây?
Thịnh mím môi cười, Thảo lúng túng suy nghĩ, chẳng biết trả lời sao đành hỏi:
– Anh thích chia thế nào?
– Năm mươi năm mươi.
Thảo ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy thế cũng được, đây chẳng phải là mặt tiền nhà Thịnh sao? Hơn nữa… Thịnh còn cho cô vay tiền nữa, thế nên gật đầu. Thịnh phì cười cúi xuống, tay xoa xoa đầu cô kiểu xoa đầu cún. Gạt tay Thịnh ra Thảo nheo nheo mắt ngước lên hỏi:
– Anh cười gì?
– Ngốc. Vào ăn cơm đi!
Thịnh bước đi trước. Cô nghĩ rồi liền nói theo:
– Mọi người ăn xong cơm rồi phải không anh Thịnh? Em ăn ít cơm còn lại ở đây là được!
– Bảo vào thì cứ vào đi!
Thịnh nói vậy Thảo đành theo Thịnh vào bên trong. Mọi người còn chờ cô. Xúc động trước cách mọi người đối xử với mình, lại hơi áy náy cô nói:
– Các chú với các anh sao lại chờ cháu thế này? Mọi người cứ ăn đi rồi còn nghỉ ngơi chứ!
Chú béo cười hà hà trả lời:
– Thiếu cháu gái làm sao mà ăn được? Đùa chứ sếp Thịnh không ăn bọn chú làm sao dám ăn trước?
Gò má Thảo nóng ran trước cái nháy mắt của chú béo. Thịnh e hèm một tiếng rồi nói:
– Ăn cơm thôi!
Mọi người tề tựu đông đủ. Thịnh ngồi cạnh Thảo, yên lặng ăn suất cơm khuyến mại của vị khách đầu tiên, mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ cùng điệu cười tủm tỉm của nhóm thợ. Cô chỉ biết đỏ mặt nhận ra ẩn ý trong những ánh mắt nhìn Thịnh rồi nhìn cô, lòng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào như mật.
Đức ngồi đầu nồi cơm đối diện Thảo, ánh mắt thi thoảng liếc cô rồi lại ngó lơ, thái độ chẳng rõ vui buồn. Thảo chẳng biết phải nghĩ sao, chỉ biết coi như không quan tâm. Được ở bên Thịnh thế này… Thảo lúc nào cũng vui, trái tim cứ rộn ràng, cứ như cả bầu trời chỉ có một màu xanh trong vời vợi…
Xong bữa trưa Thảo ra bếp rửa nồi niêu xoong chảo. Vừa xả nước vào chậu nhựa lớn, quay người lại bất ngờ thấy bàn tay công tử trắng trẻo kia đang cầm bùi nhùi sẵn sàng đánh rửa. Trấn tĩnh lại sau giây phút đờ người, cô ngài ngại liền nói:
– Anh Thịnh… vừa ăn xong mệt đó… cứ để em!
Thịnh không nghe, kéo chiếc chảo lớn từ tay cô bắt đầu xả nước vào trong. Cô đùa đùa:
– Ông chủ ơi… thuê ông chủ rửa bát tiền đâu em trả đây?
– Ai bắt trả tiền?
Ánh mặt trời lại nung vàng mặt đất, nung cả cái đầu Thảo muốn váng luôn trước hình ảnh Thịnh ngồi rửa nồi giúp cô. Cô hít sâu một hơi, góp tay cùng anh rửa.
Nhìn cái mặt hớn hở của Thảo, khóe miệng ai kia vẽ thành một đường cong, tay bịt vòi cố ý để tia nước bắn vào mặt cô. Mát lạnh đến tê người, Thảo vừa buồn cười vừa cáu, đập vào vai Thịnh một cái làm Thịnh kêu lên:
– Đau!
– Ai bảo xịt nước người ta?
– Ai xịt? Lỡ tay thôi!
Thịnh cười cười.
– Lỡ gì… ai tin?
Cứ thế, một lát mấy cái nồi chảo cũng sạch bong kin kít. Khuôn mặt Thảo được nước vã lên ửng hồng dưới nắng, lấm tấm những hạt nước long lanh làm người đối diện bất chợt ngây người. Trước ánh nhìn của ai kia, gò má Thảo bỗng chuyển đỏ, lúng túng nói:
– Xong… xong rồi đấy, cảm ơn ông chủ nhiều lắm!
– Ừm, về thôi!
Thịnh bước đi trước, Thảo vui vẻ bước theo, cùng trở về nhà Thịnh nghỉ trưa. Khi Thảo lơ mơ tỉnh giấc trên sofa, Thịnh đang buộc dây giày, cất giọng cấm đoán:
– Ở nhà nghỉ ngơi, cấm ra ngoài trước ba giờ.
Cô chưa kịp nói gì, ai kia đã mặc kệ cô bước ra ngoài. Cái lưng cô sao đau vậy nè? Sáng giờ đứng lên ngồi xuống nhiều lần, ôm vài rổ rau mang rửa, thái cả sáu bảy cân thịt lợn đau cả tay nữa… Ai kia sao hiểu chuyện quá… sống mũi cô cay xè, lồng ngực rộn lên ấm áp, khóe môi cũng vô thức cong lên…
Từ hôm ấy cho đến suốt một tháng sau đó, cô quen với việc sống cùng Thịnh đến nỗi cứ như coi nhà Thịnh là nhà mình.
Mỗi sáng Thảo dậy sớm nấu đồ ăn cho Thịnh. Trưa đến cô nấu số suất ăn mỗi ngày một tăng dần cho khách. Công việc nhiều dần, cô phải dậy sớm hơn, nhanh tay nhanh chân hơn. Người lao động quanh khu vực nhà xây dần quen với tiệm cơm nhỏ của cô. Đến tối, trừ những buổi cô nấu ăn ở nhà thì Thịnh dẫn cô đi ăn những món bình dân dễ nuốt, có điều sau buổi ăn kem hôm đó thì cô và Thịnh cũng không đi đâu khác nữa.
Thường thường sau bữa tối, Thịnh xem TV, nếu không phải thời sự thì là bóng đá, Thảo ngồi cạnh xem cùng, dần dà lại hiểu luật bóng đá, còn thấy hay hay. Nếu không xem tivi, Thịnh sẽ vào phòng ngủ làm việc trên máy tính.
Thảo gật gù tự nhận xét, cuộc sống bên Thịnh hoàn toàn thoải mái, không có gì gượng gạo ngượng ngùng, như hai người đàn ông đích thực ở với nhau. Thậm chí đến hình ảnh Thịnh mình trần quấn khăn đi dạo trong nhà cô cũng đã quen mắt, không buồn để ý. Cô đã tin trong mắt Thịnh cô không thuộc phái nữ thật rồi!
Thịnh vẫn đối xử với Thảo nửa lạnh lùng nửa trêu chọc, có lúc lại ngọt ngào như mật. Nhiều lúc anh trêu làm cô tức xì khói, muốn đập cho vài cái nhưng mà… sâu trong lòng cô vẫn cứ mong được ở bên anh.
Quen hơn với Thịnh cô nhận thấy, thực ra anh rất dễ tính, cô nấu gì cũng ăn tuốt chẳng bao giờ kêu ca, còn nhận phần rửa bát. Hơn thế nữa… nụ cười trên môi anh ngày một xuất hiện nhiều hơn, làm trái tim cô rung rinh không ngớt, khóe miệng cô cũng cong lên chẳng hạ xuống được.
Tổng hợp tất cả lại thì… người bạn chung nhà của Thảo làm trái tim nhỏ bé của cô mỗi lúc một thích người đó hơn, nhưng mối quan hệ này… nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải vẫn chỉ là hai người đàn ông ở với nhau!
Hai giờ chiều, Thảo đang mơ màng bỗng nghe có tiếng chuông điện thoại, giật mình mở mắt. Phượng em họ cô gọi. Nhớ kỳ thi tốt nghiệp THPT mới diễn ra mà cô có chút lấn cấn, liền gạt nút nghe:
– Phượng à? Thi cử sao rồi em?
– Em chắc cũng qua thôi chị, giám thị coi hơi gắt cơ mà em cũng cóp được của thằng bên cạnh hihi.
Thảo thở dài ngao ngán, méo miệng nói:
– Vậy chị chúc mừng cô em nhé…
– Vâng… mà mai em lên thành phố nhá, em chả biết đường đâu… chị ra bến xe đón em được không?
Phượng lên thành phố rồi, giờ Thảo phải tính sao? Cô ậm ừ trả lời:
– Được rồi, mấy giờ em lên?
– Tầm mười một giờ nhé chị… khi em đến nơi em gọi chị nhé, trưa mai em xin một bữa cơm luôn nhá!
– Ơ… ai mời mà xin?
– Kệ… không mời cũng xin, thế chị nhá!
Con bé cúp máy cái rụp, còn Thảo thì xanh mặt lo lắng. Đang ở với Thịnh thế này… hở ra chắc cô chết mất!
Những ngày qua nhóm thợ xây mặc định hai người là một đôi, họ không có ý kiến gì. Nhưng bây giờ… nếu em cô biết chuyện… cả họ nhà cô sẽ biết chuyện. Chung sống với đàn ông khi chưa kết hôn là chuyện cực kỳ khủng khiếp với người ở quê cô!
Từ lúc ấy Thảo cứ bần thần nghĩ ngợi. Nhận ra sự khác lạ, Thịnh hất hàm nhìn cô hỏi:
– Làm sao thế? Lại rơi mất tiền à?
– Không… tiền vẫn còn nguyên… nhưng mà… mai em gái con cô em lên đây… nó muốn ở cùng em.
Thịnh chau mày, không nói gì chỉ ngoắc ngón trỏ rồi bước lên xe máy. Ngồi sau lưng Thịnh, gió mát tung bay, mùi mồ hôi gây gây trên người Thịnh hòa cùng mùi bạc hà đưa lại mũi vẫn dễ chịu là thế, vậy mà tâm trạng của cô lúc này không hề thoải mái.