Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 19
Cuối tháng sáu, nhà xây đang hoàn thiện phần trang trí bên trong, lắp cửa nẻo, điện đóm, ốp gạch… dự kiến chỉ còn nốt tháng bảy là xong… Từ hôm ấy Thảo không nghe Thịnh nói gì về cái camera. Dũng ở lại trông coi không có vấn đề gì cả, cậu chàng chỉ muốn có nơi yên tĩnh học bài nên chọn ở lại trông đồ. Có lẽ nào… chuyện 10 bao xi măng hôm ấy là cô đếm nhầm thật?
Tắm xong đi ra, nhìn Thịnh đang ngồi trên sofa xem TV Thảo tiến lại, tay cầm khăn vừa lau tóc vừa nói:
– Mai em sẽ thuê tạm đâu đó rồi đón em em đến ở cùng vậy… tháng vừa rồi bán hàng em cũng để được một ít, em định trả nợ cho anh luôn nhưng có thêm việc này chắc không đủ rồi. Tháng sau em gửi anh nhé?
– Không được! Cô ở đây, bao giờ hết nợ mới được đi!
Thịnh vẫn tập trung vào màn hình TV, để mặc Thảo đứng ngẩn tò te. Thịnh không cho cô rời đi sao?
Thảo ngồi xuống ghế sofa nhìn Thịnh, áy náy giải thích:
– Họ hàng mà biết em đang ở cùng đàn ông thế này… chắc họ vừa thất vọng lại vừa đánh giá bố mẹ em không biết dạy con mất. Anh thông cảm cho em, tháng sau nhất định em sẽ trả nợ cho anh!
Thịnh có vẻ mủi lòng, quay sang nhìn Thảo chau mày hỏi:
– Em cô ở đây bao lâu?
– Chắc lâu vì nó lên học nghề…
– Thế thì không được.
Cô ngài ngại cúi xuống hỏi:
– Tại sao vậy? Em sẽ gắng làm việc để trả nợ cho anh mà!
– Cô ở đây chính là trả nợ cho cô đấy, hiểu chưa?
Thịnh cau có giải thích. Chịu hết nổi sau bao ngày nghĩ ngợi, cô hỏi thẳng:
– Anh không cho em đi, anh cố ý giữ em ở đây là vì… anh thích em đúng không?
Thịnh yên lặng, một hồi bất ngờ thờ ơ đáp:
– Nghĩ sao cũng được.
Thảo mở to mắt trước vào những gì vừa nghe, trong lòng chẳng biết phải nghĩ sao.
– Tối nay ra ăn ngoài đi.
– À… vâng.
Thịnh bước ra ngoài, Thảo liền đứng dậy bước theo. Cô đúng là bị điên nên mới thích người như Thịnh, thích người ta hay không cũng không nói rõ ràng một câu!
Thịnh cúi xuống, cốc nhẹ lên đầu Thảo, hỏi:
– Thích ăn gì?
Cô xoa xoa đầu mà chẳng dám ngước lên đối diện Thịnh, chỉ lúng túng trả lời câu hỏi quan tâm của ai kia, gò má cũng đỏ ửng lên:
– À… ăn gì cũng được…
Chưa kịp phản ứng Thịnh đã nắm cổ tay Thảo kéo đi… Cảm giác sao cứ nóng ran nơi tiếp xúc… lâng lâng khó tả. Thịnh cũng thích cô, có phải không?
Úp cái mũ bảo hiểm lên đầu Thảo xong xuôi, Thịnh đưa cô đến một quán bún bò Huế. Ăn xong bát bún, cô được Thịnh đưa đến hồ nước rộng nhất thành phố. Gió mát tối nay không phải là gió mát chờ giông của ngày hôm đó, cô với Thịnh… cũng không còn là hai kẻ xa lạ mới biết nhau mà đã có những ngày chung sống… Cô đã biết Thịnh thích ăn những món gì, biết Thịnh thích xem chương trình nào, biết thói quen của Thịnh mỗi sáng là sẽ dậy rất sớm chạy bộ rồi đi tập gym, sau đó mới về ăn sáng món cô làm, biết Thịnh tắm rất lâu, sau khi tắm lại thích quấn khăn tắm đi lại khắp nơi trong nhà. Ôi trời đất quỷ thần ơi, cô lại nghĩ linh tinh mất rồi!
– Nghĩ gì thế?
Thịnh đưa que kem ốc quế vào tay Thảo. Cô giật mình, mặt mũi lại đỏ ửng ngước lên đối diện với khuôn mặt tuấn tú của ai kia, lúng túng đáp:
– Chẳng nghĩ gì cả… Sao hôm nay lại ra hồ thế… biết đâu lại mưa?
Cô đỡ lấy que kem, đi một đường đứt ngọn kem mà hỏi, chống chế vì ngượng.
– Mưa kệ mưa.
Thịnh tựa lưng vào lan can điềm tĩnh cắn que kem cốm. Nhìn Thịnh ăn kem, bỗng dưng cô muốn mình biến thành que kem!
Xấu hổ đến nóng ran mặt mũi, cô lập tức cúi xuống gặm tiếp que ốc quế…
– Có thấy vui không?
Ý anh… là sao?
Cô thật thà trả lời:
– Có… lâu lắm rồi không được đi ăn kem ngắm hồ… em rất vui!
– Tôi cũng thế.
Thịnh quay sang nhìn Thảo, cười tươi một cái khoe hàm răng trắng đều tăm tắp. Miệng tủm tỉm, cô gật gật đầu. Thịnh cũng vui và anh thành thật với cô điều đó. Anh đã từng rất cô đơn có phải không? Lúc trước anh thường về nhà bà ngoại ăn cơm, ở đó có bà cùng gia đình bác trai của anh, có cả cháu trai cháu gái anh… Và rồi Thảo xuất hiện… Anh lựa chọn cô thay những nơi như vậy vì… vì…
– Có cô bên cạnh, tôi lúc nào cũng vui.
Cô đứng tim mất mười giây sau câu nói ngọt hơn mật, khuôn mặt cô cũng đơ ra nhìn Thịnh chăm chăm. Khóe miệng tinh xảo khẽ cong, Thịnh huơ huơ tay:
– Làm sao đấy?
Cô giật mình vội quay đi, lúng túng hỏi:
– Thật… thật à?
– Ừ.
Cô gật nhẹ, gò má ửng hồng. Cô và anh đều thích ở bên nhau, còn gì vui hơn nữa? Nhưng em cô tính sao đây? Ngẫm nghĩ một hồi cô quay sang anh, đỏ mặt ngài ngại nói:
– Em tính thế này, mai em sẽ nói với em Phượng là em đang ở nhờ nhà bạn… mà là bạn gái, nhà chật không ở ba được… Nếu cần thiết em sẽ nhờ cô bạn em sang tiếp Phượng cùng… Vậy có được không anh?
Thịnh im lặng rồi ừm nhẹ. Thảo khẽ thở phào. Vậy là chuyện này tạm xử lý xong… Cô cười cười vì phương án giải quyết đẹp cả đôi đường này của mình, sẽ phải nhờ Thịnh tạm lánh đi khi em cô đến tìm.
Yên lặng cùng hướng mắt về hồ, cảm thấy xung quanh dần trở nên yên tĩnh, bảng đồng hồ điện tử ven đường cũng đã hơn mười giờ Thảo liền nói:
– Mình về thôi anh nhỉ?
– Ừm.
Nằm trên sofa Thảo thao thức nhớ lại những gì xảy ra tối nay… Cô và anh… có phải đã tiến thêm một bước? Khẽ lắc đầu, cô tự giục bản thân mau vào giấc ngủ.
Ngày mới bắt đầu, Thịnh vừa rời khỏi nhà Thảo liền vội vã dọn dẹp. Quần áo đàn ông cô để hết vào tủ, ba lô của cô cũng ném luôn vào trong đó. Nhà vệ sinh… đúng vậy, cần dọn dẹp để cất hết những đồ “đàn ông” như dạo cạo râu, kem cạo râu, dầu gội sữa tắm… vào một cái túi rồi cũng cất gọn vào tủ. Giờ ngôi nhà này hoàn toàn không còn bóng dáng đàn ông nữa rồi!
Thảo đi chợ chuẩn bị bữa cơm trưa cho thợ xây, trưa nay cô nghỉ bán hàng. Điện thoại cô sẵn sàng chờ khi Phượng gọi là mượn xe Thịnh đi đón con bé.
Mười một giờ mười, chuông điện thoại reo vang, cô không quên nhắc Thịnh:
– Anh nhớ đừng có về nhà nhé!
– Biết rồi.
Ngoan phết… Cô gật gù gạt nút nghe:
– Phượng à, đến đâu rồi em?
– Em xuống bến xe Nam thành phố rồi, chị ra đón em nhé!
Thảo vừa bước vào nhà chờ trong bến xe đã thấy Phượng đứng dậy từ hàng ghế inox. Tay vẫy vẫy, Phượng xách ba lô chạy ào ra như một cơn gió, vui vẻ hỏi:
– Chị Thảo… chị ở xa đây thế à?
– Ừ… cũng mất hai mươi phút phóng xe máy gái ạ. Ngồi chờ chị mệt không?
– Không chị… vui lắm, em ngồi có tí mà có thằng tán em rồi đấy, nãy em ghi cho nó số điện thoại ông cảnh sát đang tán em… cho nó chết! Tưởng tán gái xinh mà dễ à?
Thảo méo miệng nhìn con em họ tai quái trêu:
– Cô ơi… cô hiền một chút cho tôi nhờ có được không?
Con bé nhếch miệng cười:
– Haha… em hiền mà. Giờ mình đi đâu chị nhỉ?
– Em thích đi đâu… đói chưa thì đi ăn?
– Thế cho em ăn đi, đói ngấu rồi đây. Ở đây có món gì ngon mà rẻ ý, chứ em biết chị làm gì có tiền đâu.
Thảo phì cười nhìn cô em cũng biết nghĩ cho chị, gật đầu nói:
– Chị em mình đi ăn bún chả đi, đảm bảo ưng.
– Vâng… em cũng nghe nói mà chưa được thưởng thức. Đi thôi chị!
Thảo mỉm cười đưa cho Phượng mũ bảo hiểm trắng của cô, còn cô thì đội mũ của Thịnh. Phượng đón lấy mũ, hỏi ngay:
– Chị mượn ai xe đẹp thế? Em không ngờ luôn đấy!
– À… xe của cô bạn chị đang ở cùng. Nó lười lại hay đi vắng nên thuê chị làm giúp việc cho nó luôn, trông coi nhà còn bao ăn ở.
Phượng vừa nghe, mắt sáng lên xuýt xoa:
– Ui… chị may thế! Nhà bạn chị có rộng không? Cho em ở cùng với!
– Nhà nhỏ thôi… có một phòng ngủ. Chị nợ tiền nó nữa nên cũng phải ở đấy làm ô sin còn trả nợ. Em có nhớ đợt cu Thành vào viện không? Là chị vay của nó đấy.
Phượng nghe vậy hơi buồn buồn, gật đầu hiểu chuyện:
– À vâng… em nhớ rồi. Thế chị không ở với em được à?
– Ừm… thông cảm cho chị nhé. Giờ mình đi ăn rồi rẽ qua khu chị Liên bạn chị xem còn phòng trọ nào hợp, thế có được không?
– Vâng…
Tạm thời Phượng chấp nhận ở một mình. Thảo mỉm cười hài lòng. Cô bạn Thảo không cho cô đi đâu cả, đâu phải cô muốn lừa em cô!
Phượng vừa ăn bún chả vừa tấm tắc khen ngon, Thảo đắc ý cười nói:
– Quán này nổi tiếng ở đây đấy, sau này thích lại ra đây ăn, ngon bổ rẻ.
– Vâng… mà em bảo này… hay buổi tối chị qua nhà trọ ngủ với em đi, em mới đến đây còn lạ với sợ lắm ấy.
Cô hơi áy náy trả lời:
– Sáng chị còn phải nấu ăn cho cô bạn… nên là…
– Eo ơi… đàn bà con gái gì mà ăn sáng cũng cần có người hầu thế?
– Hihi… người ta tiểu thư khác mình em ạ…
– Chị ấy có xinh không chị?
Cô nghĩ đến Trà bạn cao đẳng với cô mà Phượng không biết, tối qua đã nhắn nhờ nó giúp thì trả lời:
– Cũng xinh… thôi mình ăn xong rồi thì đứng dậy cho người ta còn bán hàng. Em có mệt không… Giờ mình đi tìm nhà trọ cho em vào đó nghỉ luôn nhé!
– Có, em mệt muốn chết luôn đây. Giờ này bạn chị có nhà không?
Bảo có thì chắc chắn là không được nên cô đành nói:
– Không… chắc là không em ạ.
– Thế hay chị cho em về ngả lưng cái đã, chiều mát hãy đi tìm nhà trọ nhá!
Cô cũng đã tính đến trường hợp này rồi nên gật đầu:
– Ừ… giờ mình về ngủ một lát, hai giờ chiều đi đâu thì đi.
Xe chưa phóng vào trong khu chung cư nhà Thịnh, Phượng ngồi sau lưng cô, đôi mắt đã tò mò hướng về không gian trước mặt nức nở xuýt xoa:
– Ôi chị Thảo ơi… khu này thích thế, chung cư mà đẹp như công viên thế này… cây cối mát thật đấy… nhà cũng đẹp cứ như trong mô hình Lego ý…