Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 20
Thảo mỉm cười công nhận với lời khen của Phượng, chưa kịp phóng xe qua cổng, thanh chắn cổng bỗng đóng lại làm cô ngỡ ngàng. Cô ở đây bao lâu có bao giờ bị bảo vệ ngăn lại đâu nhỉ? Cô đành dắt xe lại gần chốt bảo vệ hỏi, cô em cô cần xuất trình giấy tờ, còn cô thì chú bảo vệ không thấy hỏi gì.
Nhìn chứng minh thư của Phượng một hồi, chú bảo vệ nhướng mày hỏi:
– Vào nhà Thịnh à?
Tim Thảo nhảy vọt lên tận họng. Cô đỏ mặt vâng dạ, vội đẩy Phượng đi nhanh, lên xe phóng xuống tầng hầm. Con bé chẳng chịu bỏ qua mà liền hỏi cô:
– Nhà Thịnh á? Bạn chị tên là Thịnh à?
– Không… đó là tên chủ cũ thôi ấy, bạn chị mua lại em ạ…
Con bé thôi không hỏi nữa, cô cũng thở phào một hơi mà tim vẫn còn đập như trống trận, mồ hôi cũng lấm tấm trên trán trên mũi. Gạt người thật chẳng dễ dàng!
Vừa bước vào căn hộ, hơi mát từ điều hòa phả thẳng vào người làm Phượng thốt lên đầy phấn khích:
– Ui… em ước mơ được ở trong điều hòa lâu nay mà chưa được… thế này ngủ ngon phải biết chị nhỉ?
– Ừ… mà tốn điện lắm ấy…
Thảo đặt chìa khóa xuống bàn, bước vào bếp mở tủ lạnh lấy nước mát mời Phượng, chợt thấy trong tủ lạnh có mấy chai nước tăng lực mà đàn ông hay uống cũng hơi ngài ngại, quên không cất đi.
– Em uống đi này!
– Ui… nước me… ngon thế… chị pha à?
– Ừ… em vào trong phòng kia mà ngủ đi nhé, chị xem TV một lát.
Cô không muốn vào cùng con bé sợ nó lại hỏi cái nọ cái kia, chỉ hi vọng nó giữ phép lịch sự tối thiểu mà không lục lọi trong đó. Phòng ngủ của Thịnh gọn gàng sạch sẽ, nếu nhìn qua cũng không phân định được là phòng nam hay nữ, chỉ cần vậy là thoải mái rồi. Laptop đặt trên bàn làm việc gỗ lim đen bóng đầu giường gọn gàng, đèn ngủ vàng mờ mờ ảo ảo vẫn luôn để sáng, trên giá sách là vài cuốn sách kinh tế, sách hóa học và sách học tiếng Anh… như mọi tủ sách thông thường không có gì đặc biệt. Tủ quần áo là nơi đáng lo nhất thì có chìa khóa, và chìa khóa đang nằm trong tay cô nên tạm yên tâm được.
– Chị Thảo ơi!
Thảo nhíu mày hỏi vào trong:
– Gì thế em?
– Sao chị nói ở đây chỉ có một phòng ngủ?
Cô sững lại. Có lẽ nào… Cô vội bước vào, thấy con bé đẩy tấm gương lớn mà Thịnh đặt ở cuối hành lang sang một bên thì cực kỳ ngạc nhiên. Đằng sau tấm gương cùng tấm rèm phía sau đó là… một cánh cửa gỗ nâu nhạt vừa hé mở. Con bé lườm cô một cái, giọng hậm hực:
– Em biết ngay mà… chung cư cao cấp như này làm sao diện tích mặt bằng nhỏ thế được, chị cố tình không cho em ở cùng đúng không?
Cô đứng chết trân nhìn căn phòng lớn hiện ra sau cánh cửa gỗ, hít một hơi bước theo Phượng vào bên trong. Đó chính xác là phòng ngủ lớn của căn hộ này, bên trong đầy đủ tiện nghi thích hợp cho một… cặp vợ chồng, có cả phòng tắm cao cấp với bồn tắm vuông ốp gạch hiện đại trong đó. Thịnh cố tình giấu cô vì điều gì?
Không biết phải giải thích sao với cô em Thảo đành cười cười nói:
– Ui… em mở ra chị mới biết đấy. Chắc bạn chị không dùng phòng này… để dành sau này lấy chồng chẳng hạn. Nó không thích ai xâm phạm nơi này đâu, lúc trước nó còn bảo chị đừng động vào cái gương đó đấy.
Phượng bĩu môi không phục, Thảo cũng chỉ biết méo mặt, ỉu xìu đóng chặt cửa lại, kéo rèm cùng gương về vị trí cũ, giữ nguyên “hiện trường” vì tôn trọng ý của chủ nhà. Nghe chị nói như vậy Phượng có muốn ở đây cũng là không thể. Quyền đâu phải của chị em cô.
Bực bội nằm trong phòng ngủ nhỏ của Thịnh, một hồi sau tiếng ngáy đều đều của Phượng cũng vang lên. Thảo chẳng biết nghĩ sao… chỉ biết trong lòng rộn lên bao nhiêu cảm xúc khó gọi tên. Thịnh cố tình không cho cô biết điều này, nếu không vì Phượng quá đỗi tò mò thì cô sẽ chẳng bao giờ biết được.
Hai giờ chiều, Thảo vào đánh thức cô em dậy. Phượng uể oải chẳng muốn rời nơi này. Con bé vẫn không vui, dường như nó không tin là Thảo hoàn toàn không biết có căn phòng “bí mật” đó, thế nên tỏ thái độ giận dỗi. Thảo chỉ biết áy náy nhìn con bé.
Thảo cùng Phượng đến khu trọ của Liên. Hôm nay thứ bảy Liên không phải đi làm, nghe Thảo gõ cửa thì vui vẻ mở. Chuyện Thảo đưa Phượng đi tìm nhà trọ cô đã nhắn trước cho Liên, Liên đã nhận lời tìm giúp cho chị em cô một phòng ở đây, thế nên khi chị em cô đến thì Liên cũng gọi bác chủ nhà hiền lành tốt bụng đến luôn. Bác ấy nhiệt tình giới thiệu căn phòng trọ nhỏ cách phòng Liên ở ba phòng, nơi đó có người mới rời đi. Khu này theo lời Liên nói là an ninh tốt, giá thuê có hơi cao một chút nhưng được cái sạch sẽ yên tâm, hơn nữa người thuê trước nóng quá chịu không nổi cũng đã lắp điều hòa rồi ngại tháo ra nên để lại giá rẻ cho bác chủ.
Thảo nghe giá thuê đúng là có hơi cao thật, còn lăn tăn suy nghĩ, không ngờ Phượng liền đồng ý. Con bé ngồi phịch ra giường, tận hưởng hơi điều hòa mát lạnh quay sang nhìn khuôn mặt có chút lo lắng của Thảo nói:
– Tốt rồi… em cứ nghĩ phải tự lắp cơ đấy!
– Này… tiền thuê thế là cao đấy… em còn chưa làm ra tiền… ở vậy có cao quá không?
– Chị yên tâm, vài triệu chứ mấy!
Phượng bĩu môi cười, nhìn Thảo như thể cô coi thường nó lắm ấy. Thảo nhất thời không biết Phượng có tiền bằng cách nào nhưng nghe cô em nói vậy cũng cảm thấy tạm yên tâm. Tìm được cho con bé một phòng trọ mà nó ưng ý vậy là tốt rồi!
Về đến nhà xây, nhìn Thịnh ung dung nhấc cốc trà đá nhấp môi Thảo bỗng giận đến run cả người. Cô biết mình đòi hỏi, nhà là của Thịnh, quyền là của anh, vậy mà cô vẫn cứ giận anh!
Thịnh quay ra, thoáng qua vẻ mặt khó coi của Thảo liền chau mày, ngoắc tay cô lại.
– Lại làm sao?
Thịnh đẩy cốc nhân trần đá sang phía Thảo. Cô ngồi phịch xuống cạnh anh, giận anh không thèm trả lời. Thịnh phì cười, đưa tay bẹo má cô. Quay sang nhìn Thịnh, cô tức điên lên, mắt long lên nhìn thẳng vào khuôn mặt có chút lo lắng của Thịnh… Bất chợt một giọt nước mắt khẽ lăn trên má… Cô không sao kiềm chế được cảm xúc của mình, chỉ biết trong lòng tủi thân vô hạn. Thịnh đâu có nói thích cô, chỉ là cô tự nhận… Cô có quyền gì mà khóc lóc thế này? Đến cái quyền để khóc cũng còn chẳng có, cô đúng là một con ngốc!
Cô quay ngoắt đi làm ngón tay Thịnh bứt khỏi má cô.
– Giận người ta à?
Cơn tủi thân càng lúc càng dâng cao, cô lau nước mắt sụt sịt:
– Không… em làm gì có cái quyền ấy!
– Có gì nói ra!
Cô chẳng nể nang gì nữa, có điều cũng chẳng đủ can đảm để nhìn mặt Thịnh, thế nên đành cúi mặt nói nhỏ:
– Anh coi em là cái gì… Có phải vì em nghèo hèn nên anh khinh em… có đúng không? Tại em ngu, cứ chạy theo anh, anh cười với em một cái là tim em đã run lên rồi… Em đúng là con ngu tự rẻ rúng bản thân mình… Người ta được yêu, được chiều chuộng, được coi như công chúa… còn em… anh có cả cái phòng ngủ to như cái nhà mà anh bắt em nằm sofa. Nếu không vì Phượng phát hiện ra thì… em cứ nghĩ anh tốt với em lắm cơ đấy!
Thịnh im lặng, một lát sau nói nhỏ:
– Về nhà rồi nói, khóc lóc ở đây không hay đâu.
– Không, em không ở với anh nữa! Từ nay em dọn ra ở với em em!
Thịnh đứng dậy, nắm chặt cổ tay Thảo kéo đi, cô không chịu kéo giật trở lại. Thịnh có vẻ chẳng để tâm, vẫn kéo xềnh xệch cô đi. Sức cô làm sao bằng sức Thịnh nên đành chịu theo Thịnh.
– Anh quá đáng thật đấy! Thả tôi ra!
Thịnh bước đến xe, thả tay Thảo ra hất hàm:
– Lên xe!
– Không!
Thảo câng mặt lên, đứng yên không nhúc nhích. Thịnh lắc nhẹ đầu trước sự bướng bỉnh hiếm thấy này của Thảo, thở nhẹ một hơi nói khẽ:
– Không muốn nghe lời giải thích sao?
– Giải thích cái gì?
Thảo ngước lên nhìn Thịnh, cuối cùng vẫn chịu xuôi theo Thịnh mà ngồi đằng sau Thịnh. Cô muốn nghe lời giải thích từ anh. Anh muốn giải thích cái gì? Giải thích tại sao anh không cho cô biết sự tồn tại của căn phòng đó sao?
Thịnh mở cửa nhà, Thảo theo Thịnh vào trong. Căn hộ được cô xóa sạch dấu tích của anh, anh không quan tâm, chỉ quay lại kéo cô ngồi xuống bên cạnh rồi nói:
– Trước hết nghe tôi nói, tôi chưa bao giờ coi thường cô, vì bất cứ điều gì. Đừng bao giờ lặp lại điều đó lần thứ hai, có được không?
Nghe vậy lòng Thảo cũng nguôi nguôi, gật nhẹ đầu. Thịnh nhàn nhạt nói tiếp:
– Thứ hai, căn phòng đó là phòng tôi chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân sau này. Sẽ không ai được ở đó lúc này, cô hiểu chứ?
Thảo gật đầu, ý định của anh cũng như phán đoán của cô. Trên hết, Thịnh thà để cô ngủ ở sofa chứ không mở cửa căn phòng đó vì cô, nhưng cô lại chẳng có quyền đòi hỏi hay tức giận.
– Cô đã hiểu lầm tôi. Tôi chưa bao giờ theo đuổi cô. Cô có công nhận như vậy không?
Điều đau lòng nhất đã được chính miệng Thịnh xác nhận. Đúng là như vậy… Thịnh đối xử với cô hoàn toàn chỉ vì lòng tốt, chưa từng có tình ý nào trong đó, kể cả một cái chạm tay, một cái liếc mắt đưa tình. Là tại cô… tất cả là do cô hoàn toàn ảo tưởng…
Thảo đau lòng đến trắng bệch mặt mũi, nước mắt cũng rơi theo cái gật đầu cam chịu. Phải… có ai theo đuổi mà cứ lạnh lùng xưng hô “cô – tôi” như vậy, có ai theo đuổi mà đối xử cộc lốc như vậy đâu? Cảm giác thất vọng khiến cơ thể Thảo bần thần vô lực. Cô hiểu rồi, Thịnh không yêu cô, cô có quyền gì mà khóc lóc giận hờn? Cô biết ơn Thịnh không hết nữa là, còn đòi hỏi gì nữa đây? Có ai tốt với cô được như Thịnh? Chỉ là cô tự đa tình, tự cho là Thịnh thích cô mà thôi.