Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 21
Thảo bặm môi, chẳng muốn chất vấn gì nữa, lúc này… cô là kẻ sai hoàn toàn. Hít một hơi, cô nói rồi đứng dậy:
– Vâng… tôi hiểu rồi. Vậy ra… tôi đã trách lầm anh.
Cô nói rồi nghẹn lại. Tiếc là cô đã thích Thịnh quá nhiều, tâm trí lúc nào cũng có hình bóng anh. Nếu những gì anh gieo vào lòng cô chỉ là vô tình, thì anh là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, nhưng… cũng chỉ là tại cô, nếu cô không biết tự bảo vệ bản thân thì còn có thể trách ai?
Chỉ có thể mạnh mẽ dứt bỏ, chỉ có thể như vậy!
Nhớ ba lô còn trong tủ của Thịnh, Thảo quay người vào phòng ngủ, vậy mà cô chưa bước được hai bước Thịnh đã bước đến… vòng tay từ phía sau kéo cô vào lòng. Cô ngạc nhiên đến vỡ òa, nhưng… cô còn có thể mơ mộng gì nữa sao? Chẳng phải chính Thịnh vừa nói cô đã hiểu lầm Thịnh rồi hay sao?
Thảo đẩy Thịnh ra mà chẳng được. Lần đầu tiên Thịnh ôm cô… lẽ ra cô phải hạnh phúc lắm chứ, nhưng bản năng tự vệ trong cô khiến cô sợ hãi. Không sao thoát ra được, cô vừa gào vừa khóc nức lên:
– Buông tôi ra? Sao anh lại độc ác như vậy hả Thịnh?
Thịnh xoay người cô lại. Khuôn mặt đẹp trai trước mắt cô tiến sát gần. Cô không kịp phản ứng, bờ môi mềm mại của người đàn ông cô say mê bao ngày liền chạm đến môi cô, mê mải hôn cô khiến cô đơ ra như khúc gỗ, mắt vẫn mở to nhìn đôi mắt huyền mơ màng khẽ nhắm.
Anh hôn cô sao? Chắc cô đang mơ mà thôi! Phải nhắm mắt mới có thể tỉnh dậy… ừ thì nhắm mắt lại… vậy mà… giấc mơ ấy vẫn chưa kết thúc, hơi thở còn vương mùi trà vẫn nồng nàn quấn quýt… Trước cảm xúc quá lớn, hai chân cô khuỵu xuống vô lực.
Thịnh đỡ lấy eo cô, ép sát cơ thể cô lại gần anh, không cho phép cô chạy trốn, kể cả là ngã quỵ trước anh. Nếu trên đời này có điều gì đó được gọi là hạnh phúc, cô có thể chắc chắn giây phút này là giây phút hạnh phúc nhất trên thế giới này! Nụ hôn đầu tiên với anh… Trời đất ơi… cảm giác xúc động quá mức, cô xây xẩm mặt mày… khuôn mặt cũng đỏ gay như trong một cơn say nắng, trong phút chốc cảm thấy khó thở đến nỗi muốn ngất đi…
– Em có sao không Thảo?
Thịnh nhíu mày lo lắng hỏi trước vẻ mặt khác lạ của Thảo. Khuôn mặt vẫn còn nguyên màu đỏ ửng, cô cúi xuống tránh ánh mắt anh lí nhí:
– Anh… sao anh lại làm vậy? Anh đừng trêu tôi nữa có được không?
Thịnh phì cười nhè nhẹ, hôn chụt một cái lên trán cô rồi trả lời:
– Anh yêu em. Anh cứ nghĩ anh chỉ thương hại em mà giúp đỡ, nào ngờ ở bên em, anh đã yêu em từ lúc nào rồi Thảo à.
Trái tim Thảo như đông cứng lại. Cô vừa nghe Thịnh tỏ tình, một câu tỏ tình ngọt ngào như mật. Nuốt một ngụm khô khốc, cô nghiêm túc nhìn Thịnh nói:
– Anh… anh cấu cho em một cái đi! Em xin anh đấy!
Đáp lại cô, không phải là cấu đau, mà là một nụ hôn say đắm quên trời quên đất!
Reng reng!
Chuông điện thoại của Thịnh reo vang, cô giật thót mình thoát khỏi cơn mộng mị, lập tức theo phản xạ đẩy Thịnh khỏi người, tim vẫn đập loạn còn chưa bình thường được.
Thịnh điềm tĩnh mở điện thoại nghe máy rồi bực bội nói:
– Cháu biết rồi! Chú đưa cậu ta vào viện đi đã!
Cô lo lắng nhìn thần sắc không vui của Thịnh hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
– Đức bị ngã từ giàn giáo.
Thảo vừa nghe, cả người cứng ngắc. Đức bị ngã sao? Cô lập tức hỏi:
– Thế Đức có làm sao không anh?
– Ngất ra đó rồi, giờ chú Hoàn đưa vào viện.
Thịnh chửi thề một tiếng, cả khuôn mặt đỏ lên vì tức giận. Cô hiểu tâm trạng bực bội của anh, chắc hẳn Đức không tuân thủ quy tắc an toàn nên mới xảy ra chuyện này.
Thảo cùng Thịnh quay lại nhà xây. Nỗi lo về Đức làm ruột gan cô nóng lên, thấy nhóm thợ xây vẫn còn hoảng hốt thì liền theo Thịnh tiến lại họ.
Thịnh hỏi Dũng:
– Sao lại ngã thế?
– Em cũng không rõ, quay ra đã thấy anh ấy rơi xuống rồi!
– Giàn kia à?
Thịnh nheo mắt, hất hàm về giàn giáo ba tầng cao ngang sàn tầng hai. Xem ra không quá cao… cô khẽ thở phào khi Dũng vâng dạ. Ở độ cao này hi vọng Đức không gặp nhiều nguy hiểm… Thịnh chán nản xua tay:
– Các chú các anh em cứ làm việc tiếp đi, có tin mới tôi sẽ báo!
Thịnh nói rồi bấm điện thoại:
– Chú đến đâu rồi, Đức tỉnh lại chưa?
Cô nghe tiếng chú Hoàn oang oang đầu bên kia:
– Đưa nó lên cáng rồi. Vừa lơ mơ mở mắt.
– Chú nhắn cháu địa chỉ chốc cháu vào.
Thịnh ngắt máy, thở hắt ra một hơi, tay đỡ cốc trà đá từ Thảo. Cô áy náy hỏi:
– Tình hình thế nào rồi hả anh?
– Giờ anh với em vào viện. Đức lơ mơ tỉnh rồi.
Thịnh nhẹ giọng nhìn Thảo, đôi mắt ấm áp vẫn còn lưu luyến. Cô chẳng thể vui mừng trước điều này, lòng chỉ biết thương Đức xót ruột xót gan. Đức hiền lành là thế, gia cảnh cũng khó khăn chẳng kém cô… vậy mà lại xảy ra cớ sự này…
Tại bệnh viện.
Hai người vừa đến cửa phòng cấp cứu, chú Hoàn thấy Thịnh lập tức tiến lại. Thịnh trầm giọng hỏi, thanh âm nén cơn bực bội:
– Đức còn trong đó à chú?
– Ừ… may chỉ gãy một bên chân, bác sĩ đang bó bột. Đúng là tai bay vạ gió… Nãy tao bảo nó cài dây an toàn vào thì nó gạt đi. Mẹ cái thằng!
Đến lúc này Thịnh mới thở phào một hơi. Thảo cũng nhẹ lòng, muốn gặp Đức xem thế nào nhưng hiểu là chưa thể, đành ngồi xuống ghế chờ đợi. Bàn tay ấm áp của ai kia như vô tình đặt lên eo Thảo kéo cô sát lại. Trái tim đập rộn ràng, cô chỉ biết tủm tỉm môi cười.
Cô quay sang Thịnh, đúng lúc anh quay sang cô, nhìn vẻ lo lắng của cô anh khẽ cau mày, bàn tay lớn xoa nhẹ eo cô trấn an:
– Đức sẽ không sao đâu.
Thảo gật nhẹ, nhìn thẳng về phía trước. Bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra ngoài. Ba người ngồi chờ liền tiến đến. Chú Hoàn hỏi:
– Bác sĩ ơi… em tôi thế nào rồi ạ?
– Chúng tôi vừa bó bột cố định chân trái và cổ tay phải, người nhà có thể vào thăm.
– Cảm ơn các bác sĩ nhiều lắm!
Chú Hoàn nói nhanh, vội bước vào phòng trước. Chú ấy thực lòng lo lắng cho Đức. Thịnh và Thảo không chậm trễ liền theo sau chú.
Đức ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, một chân bó chặt cứng, một bên cổ tay cũng băng bó buộc lên cổ. Mặt mũi người ngợm Đức còn dính sơn trắng cùng bụi bặm. Thấy Thảo, khuôn mặt trắng trẻo của Đức hơi đỏ lên, nhanh chóng trấn tĩnh nở một nụ cười gượng gạo yếu ớt.
Thảo vượt lên trước hai người đàn ông tiến lại gần Đức, khẽ cất tiếng hỏi:
– Anh Đức… giờ anh thấy trong người thế nào?
Đức nhếch nhẹ khóe miệng nhìn cô, mấp máy đôi môi trắng bệch trả lời:
– Đau. Sao ban nãy em lại khóc thế?
Nghe Đức nói, lòng Thảo vừa thương xót người đàn ông này lại vừa tự trách bản thân. Lúc Thịnh kéo tay cô… cô vừa khóc vừa giằng co, bao người trông thấy, trong đó có cả Đức. Đức mải nghĩ về chuyện này nên không chú ý mà ngã ra sao? Cô không khỏi áy náy, bặm môi cúi mặt, cả người cũng nóng ran lên.
Thịnh bỗng quàng tay qua vai Thảo kéo cô sát lại. Chú Hoàn ngạc nhiên tròn mắt, còn cô thì ngượng chín mặt.
– Bạn gái tôi giận dỗi tôi một chút, ai mượn cậu quan tâm?
Thảo lúng túng cấu vào eo Thịnh một cái mà Thịnh tảng lờ như không. Đức có vẻ không ngạc nhiên, chỉ quay mặt vào tường thả một câu hờ hững:
– Cứ thích quan tâm đấy, ai cấm?
Thảo không muốn không khí này tiếp diễn, cô đành hỏi Đức để đánh lạc hướng:
– Giờ anh có gọi được ai đến chăm sóc cho anh không?
Chú Hoàn trả lời thay:
– Nó ở với chú, tối chú chăm nó thôi chứ ai!
Cô nghe mà sống mũi cay cay… Chú Hoàn cười nhẹ nói tiếp:
– Trước có con bé người yêu cũng hay qua lại nhưng nó về quê lấy chồng mất rồi…
Chú Hoàn thở dài một hơi, tiến lại hỏi Đức:
– Chú đi mua cho mày hộp cháo, chốc qua nhà thuốc mua cho thuốc mà uống.
– Cháu không đói. Chú cứ kệ cháu.
– Cái thằng này…
Chú Hoàn nửa cười nửa trách anh chàng bệnh nhân đang khó ở, kéo cả Thịnh và Thảo ra ngoài. Trời bên ngoài đã chuyển màu xám tro, một ngày bao chuyện đau đầu bao cảm xúc cũng gần kết thúc.
Thịnh mở ví, nhẹ giọng:
– Cháu đưa tạm chú ít này, toàn bộ viện phí cùng tiền chăm sóc Đức cháu sẽ lo. Chú xem nhờ ai chăm được nó thì nhờ không chú cứ ở đây với nó.
– Ừ… được rồi… mai mẹ nó lên đây ấy mà. Hai đứa không phải lo.
Chú Hoàn nhận tiền đút vào túi áo ngực, cười hề hà. Chuyện lén lút ăn cắp vật liệu, nếu quả thực có mà nói… cô rất đau lòng trước niềm tin cô đặt ở những con người này.
Theo Thịnh ra về, cảm giác trong lòng cô không sao vui được. Nắm chặt bàn tay nhỏ của cô trong bàn tay to lớn ấm áp, cứ vậy từ lúc xuống xe cho đến tận cửa nhà Thịnh mới thả ra.
Thịnh đóng sập cửa sau lưng, cô quay lại nói với Thịnh:
– Em không thể tin có ngày anh đối xử với em như vậy đâu!
Thịnh nhướng nhẹ mày trêu chọc làm má cô lại ửng hồng. Bước nhanh về tủ lạnh, cô đưa cho anh chai nước mát. Uống ực một hơi, Thịnh kêu:
– Nóng… nóng chết mất!
Vươn tay kéo áo phông khỏi cơ thể săn, Thịnh vứt lại áo ở thành ghế, ngay sau đó bước về nhà tắm. Cô và anh lúc này đã khác… Anh còn là một thanh niên đang độ tuổi sung sức nhất. Đêm nay… sẽ thế nào? Trấn an bản thân một hồi, cô mở tủ lạnh xem còn gì để nấu ăn, bất ngờ nghe tiếng anh vang lên từ phòng tắm:
– Tối nay ăn ngoài.
Cô vui vui liền đáp:
– Vâng… tối nay để anh chọn món!
– Ừ… vào đây anh bảo!
Thịnh bắt đầu hành động thật rồi. Phải tính sao đây, tính sao đây Thảo ơi?
Thảo hít sâu một hơi trấn tĩnh lại, nói to:
– Có… có chuyện gì… chốc nữa anh tắm xong rồi nói.
Cô quyết định giả câm giả điếc không nghe thấy, may sao Thịnh cũng không gọi cô thêm nữa. Lắc lắc đầu, cô sửa soạn quần áo để vào nhà tắm sau khi Thịnh tắm xong.
Quấn khăn tắm bước ra, Thịnh lừ lừ ngồi xuống sofa, giận dỗi nói:
– Lúc ấy cần chứ tắm xong rồi thì cần gì?
– Chứ anh… anh cần gì?
Thảo hỏi mà má lại đỏ lựng lên, tránh ánh mắt khó đoán kia. Thịnh trả lời tỉnh bơ:
– Tắm chung.