Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 22
Nhắm chặt mắt, Thảo chạy biến vào phòng tắm khóa chặt cửa lại. Cởi bỏ bộ đồ quần áo mềm nhẹ, cô đưa mắt ngắm nhìn mình trong gương. Dù cứ luôn miệng chê bai nhưng ánh mắt Thịnh không biết nói dối. Thực lòng mà nói cô cũng tự tin vào vóc dáng khuôn mặt mình, chẳng qua cô giản dị thôi chứ trang điểm ăn diện lồng lộn lên thì cũng chẳng kém ai đâu…
Bước khỏi phòng tắm, cô cười cười tiến lại, đầu nghĩ loạn xạ cách thuyết phục Thịnh, có điều chưa chạm đến nơi Thịnh đã đứng dậy, vươn tay kéo cô vào lòng làm cô ngã lên đùi anh. Khuôn mặt đẹp trai của Thịnh ngay trước mắt cô, mông cô đặt ngay trên nơi cô cảm nhận được vật cứng rắn ngọ nguậy dưới tấm khăn tắm trắng mỏng. Thịnh khẽ nhếch nhẹ khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú vào vẻ nửa hoảng sợ nửa mê mẩn ngây ngây của cô. Trái tim đang nhảy tango, cô lập tức quay mặt đi, cảm thấy thế này là quá đỗi nguy hiểm, muốn vùng dậy thoát khỏi Thịnh.
– Sao tránh anh?
– Thì làm sao mà tắm chung được?
Người Thảo lại nóng bừng, đôi gò má ửng đào. Thịnh bỗng bế bổng ngang người cô lên tay. Cô quẫy quẫy chân, âm giọng hoảng hốt:
– Đừng… đừng mà!
– Đừng gì?
Thịnh tủm tỉm bế cô đi mặc kệ cô quẫy chân. Lại còn hỏi đừng gì? Rõ là quá đáng! Cô cảm thấy ấm ức, khóe mi rơm rớm thẳng thắn:
– Em không thích vượt rào trước hôn nhân!
Nhẹ nhõm sau khi nói ra quan điểm, Thảo khẽ thở phào, đẩy Thịnh khỏi người. May sao Thịnh cho phép cô thoát ra, có điều cái khăn tắm mỏng manh che đậy kia bất ngờ tuột ngay xuống chân Thịnh. Bộ phận adam đầy kiêu hãnh của Thịnh chính thức lộ ra trước mắt Thảo sau bao ngày nhởn nhơ dạo chơi dưới lớp khăn. Có chút bất ngờ, Thịnh đơ người, ngay sau đó nhướng mày thách thức cùng vẻ mặt không thể tự hào hơn về “nó”.
AAAAA….
Thảo hét toáng lên, chạy biến vào phòng tắm mà thở, một hồi nghe âm thanh nhàn nhạt của Thịnh từ bên ngoài:
– Đi ăn!
– Anh… anh mặc lại quần áo chưa?
– Ra thì biết!
Cô he hé cửa nhìn, thấy Thịnh đã yên vị áo phông quần vải, cô yên tâm bước ra trước mặt Thịnh, bĩu nhẹ môi:
– Hết cả hồn với anh!
– Sợ cái gì? Sau này còn nghiện đấy!
Khuôn mặt thoắt đỏ lựng, cô cứng giọng:
– Sau này không biết, giờ em không đồng ý.
– Thế bao giờ?
Thịnh băn khoăn, tay khóa lại cửa. Cô chỉ nói đơn giản:
– Đêm tân hôn.
Thịnh phì cười, đặt tay lên eo cô, cúi xuống nói nhỏ bên tai:
– Tưởng gì, vậy đêm nay tân hôn luôn đi!
– Ý em là đêm đầu tiên sau đám cưới đó! Mà… anh có biết chúng ta mới yêu nhau bao nhiêu phút không hả? Anh cứ thích thả dê em sẽ coi anh là sở khanh đấy!
Cô quay ngoắt người bước đi trước Thịnh. Thịnh bước một bước bằng cô bước hai bước, âm giọng anh vang lên sau lưng cô, có chút giận dỗi:
– Em nghĩ anh là loại người ấy à?
Thực ra bao ngày ở cùng Thịnh cô hiểu, anh không phải người không biết kiềm chế cũng như thích thả dê mà ham hố đàn bà con gái. Nghe anh nói thế cô lại thấy mình có lỗi sao đó, cô ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng:
– Không… em đùa thôi.
– Đùa tùy cái.
Thịnh lại dỗi rồi. Được, xem ai sợ ai? Cô quay đi, im lặng. Gì có thể nhường nhịn chứ việc hệ trọng thế này thì không và không.
Rùng!
Thang máy bỗng lắc mạnh một cái. Nhanh như chớp Thịnh ôm choàng lấy cô vào lòng, không để chân cô chạm đất. Cô vừa được Thịnh bảo vệ trong tích tắc chỉ đủ cho một phản xạ tự nhiên không suy nghĩ!
Rất may thang máy chỉ rùng một cái vì chút trục trặc ở tầng sáu rồi đi tiếp, thế nhưng cũng đủ làm cô tái mét mặt mày còn Thịnh thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đôi môi Thịnh lại tìm đến môi cô sau giây phút đứng tim…
– È hèm…
Có tiếng e hèm, cô xấu hổ vội thoát khỏi Thịnh. Một người đàn ông bước vào thang máy ở tầng năm. Cô chẳng biết nghĩ sao, đầu óc còn rối loạn trước việc vừa thoát khỏi một tai nạn bất ngờ. Thịnh lập tức đỡ cô bước ra ngoài, nói lớn:
– Thang máy trục trặc!
Anh nhanh chóng nhấc điện thoại gắn trên tường cạnh thang máy báo cáo sự việc, âm giọng không giấu nổi bực bội, trong lúc người đàn ông kia xanh mặt vội bước ra thang bộ với tốc độ nhanh nhất có thể.
Ngẩng lên nhìn Thịnh sau phút sợ hãi, lòng cô vừa biết ơn lại vừa cảm thấy yên tâm. Trong giây phút sinh tử anh vẫn bảo vệ cô như phản xạ. Chỉ riêng việc này thôi… cô đã hoàn toàn tin mình không chọn lầm người. Hai tay cô nắm lấy bàn tay anh siết chặt, ánh mắt cô nhìn anh như muốn nói bao điều. Thịnh nhướng nhẹ đôi mày có chút ngạc nhiên, khẽ hỏi:
– Hú hồn phải không?
Cô gật gật nhìn Thịnh, khẽ bặm môi lo lắng nói:
– Vâng… may mà thang không rơi…
Thịnh tủm tỉm cười:
– Lỡ thang rơi thì có tiếc không?
Đối diện vẻ mặt cùng ánh mắt đầy ý cười của Thịnh, cô bất giác đỏ mặt, cúi xuống nhỏ giọng:
– Tiếc… tiếc cái gì?
– Thì ban nãy không cho người ta…
Cô xấu hổ, bực bội đấm vào ngực Thịnh một cái mặc kệ anh cười cười. Thịnh nắm chặt cổ tay cô, cô ngại ngùng muốn giật lại. Đang giữa nơi công cộng thế này, ánh mắt anh nhìn cô sao si mê đến thế, ngượng ngùng cô lúng túng nói nhỏ:
– Buông em ra… người ta nhìn…
– Ai nhìn kệ!
Trái tim Thảo khẽ rung những nhịp đập rộn ràng. Thịnh như biến thành con người khác, tình ý bày tỏ đến cô liên tiếp làm cô choáng ngợp. Chẳng giấu thắc mắc cô hỏi anh:
– Anh… sao anh thay đổi nhanh thế? Em không nhận ra anh luôn đó!
– Đó là vì… em ngốc.
Ai kia dám bảo cô ngốc! Cô bĩu nhẹ môi không chịu nhận. Thịnh phì cười, bàn tay lớn lại thêm siết chặt. Anh đưa cô đến đâu cô cũng còn chưa biết, chỉ cần biết được đi cùng anh là đủ rồi!
Thịnh dừng xe trước một cánh cổng sắt lớn mạ vàng, bên trong là một biệt thự kiểu Pháp ba tầng sơn trắng giữa vườn cây xanh mát. Thảo ngỡ ngàng nhìn phía trước. Đây là… nhà bà ngoại của Thịnh sao? Cô xanh lè mặt mũi, kéo kéo áo Thịnh:
– Anh… anh đưa em đến đâu thế này?
– Nhà bà ngoại anh.
Vậy là đúng rồi. Cô đứng yên níu Thịnh lại nói:
– Thôi… em ngại lắm, hay mình về đi!
– Ngại gì? Bà gọi mình về ăn cơm tối thôi mà. Em yên tâm, bà dễ tính lắm!
– Thôi… em ăn mặc thế này, đầu tóc còn rối tinh rối mù lên nữa!
– Không sao đâu, anh thấy được là được.
Thịnh tủm tỉm cười, không cho cô cơ hội phản đối đã bấm chuông cổng rồi nhìn vào camera gắn ở góc tay trái. Có… có camera sao? Cô đang đứng cạnh Thịnh thế này, muốn trốn tránh cũng không thể, đành ái ngại theo Thịnh vào bên trong khi cửa tự động mở ra. Thịnh dắt xe máy, cô đi bên cạnh anh, tim đập chân run. Cô đang mặc bộ đồ lửng bằng lụa xanh thiên thanh mềm, tóc mới gội tung bay nãy giờ mà xù lên. Cô lo lắng lắm, không ngờ Thịnh lại dẫn cô về ra mắt bất ngờ thế này, dù Thịnh nói là bà dễ tính thì cô vẫn không sao thoải mái được.
Bước vào phòng ăn, Thịnh đẩy lưng Thảo ra trước, ánh mắt nụ cười bừng sáng anh lên tiếng:
– Cháu xin giới thiệu với cả nhà, bạn gái cháu – Thu Thảo.
Bà ngoại Thịnh, người phụ nữ tầm tuổi bảy mươi mặc váy nhung đen ngồi ở bàn ăn có vẻ không ngạc nhiên khi nghe câu giới thiệu của Thịnh. Bà ấy cười hiền vẫy tay Thảo lại nói:
– Bà nghe thằng Thịnh nói qua điện thoại rồi… cháu gái, lại đây với bà!
Thảo ngơ ngác đứng yên một chỗ. Thịnh cười cười đẩy cô đi, cô đành bước lại bà. Bà ngoại Thịnh vuốt nhẹ lưng cô, kéo ghế để cô ngồi cạnh bà. Thái độ chào đón của bà làm cô cảm thấy ấm áp trong lòng. Những thành viên còn lại trong nhà cũng vui vẻ trêu chọc Thịnh. Gia đình họ giàu có quyền thế làm cô choáng váng, nhưng may mắn hơn cả… họ chào đón cô như cách họ chào đón Thịnh. Điều ấy khiến cô cảm thấy ấm áp, dần dần tự nhiên mà thả lỏng tham gia câu chuyện quanh bàn ăn bên Thịnh. Những người trong gia đình anh không coi thường cô, đó là điều quan trọng nhất và là điều cô sợ hãi nhất khi đối diện với gia đình nửa kia. Cô chỉ thầm trách anh không nói cho cô biết để có chút thời gian chuẩn bị. Nhưng… chuyện đã là vậy, Thịnh vốn đơn giản, cô nên sẵn sàng đối diện việc bản thân mình là người Thịnh lựa chọn dẫn về tham dự bữa ăn cuối tuần sum họp bên gia đình.
Buổi ra mắt bất ngờ cuối cùng cũng kết thúc, Thịnh chẳng để cô ngồi lại lâu hơn mà xin phép ra về. Cô khẽ thở phào chào đại gia đình Thịnh rồi nhanh bước theo anh.
Nhờ bữa cơm tối nay mà cô đã hiểu hơn về Thịnh, càng tin hơn vào tình cảm của anh dành cho cô. Thịnh chưa từng dẫn ai về nhà, cô là người đầu tiên, biết được điều này cô cảm thấy mình may mắn. Con béo kia không thấy ai nhắc đến, có lẽ mọi người trong nhà không muốn cô nghĩ ngợi, cô tin nó không ít lần tìm đến Thịnh.
Thịnh có tuổi thơ ở nhà ông bà ngoại nên anh coi đó như ngôi nhà thân thuộc của mình, khác với phần lớn mọi người vốn dĩ chỉ coi nơi có bố mẹ mới là nhà. Thịnh tỏ ra thoải mái, ánh mắt anh nhìn cô không che giấu si mê. Lúc ra về bà ngoại Thịnh còn dúi vào tay cô một bọc hoa quả nữa, cô ngại đỏ cả mặt mà Thịnh vô tư nhận lấy thay cô.
Việc ở cùng Thịnh Thảo chẳng dám hé răng, may mà cũng chẳng ai hỏi. Trai gái ở cùng nhau, nhất là khi lửa tình đang cháy rừng rực thế này, có thật sẽ không xảy ra chuyện gì không?
Thảo muốn ngọn lửa cháy chậm lại, không phải vì cô không muốn được gần Thịnh mà cô sợ. Cô thích những gì bền vững chắc chắn, trên xe Thịnh cô áy náy nói nhỏ sau lưng anh:
– Tối nay em sang ngủ cùng cái Phượng em họ em nhé, nó mới từ quê lên… không quen nên cần em…
Thịnh im lặng, cô không biết Thịnh có đồng ý không liền nói tiếp để thuyết phục:
– Xóm trọ ấy an toàn lắm, có cả cổng sắt khóa cả xóm lại nữa.
– ….
– Có cả điều hòa, cái Phượng nó sang chảnh lắm…
Thịnh vẫn im lặng tập trung lái xe. Cô chẳng biết nghĩ sao cũng đành im lặng. Bỗng anh phóng xe vào cái ngõ thẳng tắp dẫn ra hồ nước yên tĩnh nơi hai người từng ăn kem bên nhau. Nơi này đúng nơi lý tưởng cho việc hẹn hò… cô đỏ mặt với suy nghĩ cô và anh lúc này thực sự đang hẹn hò.