Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 24
Dũng mất vài phút để có mặt trước Thảo và Thịnh.
– Anh gọi em có việc gì thế ạ?
Thịnh đưa cốc trà đá cho Dũng, hất nhẹ hàm:
– Cậu ngồi xuống đây, chị Thảo có việc muốn hỏi.
– Chị hỏi em ạ?
Dũng quay sang Thảo, cô giữ vẻ bình tĩnh hỏi Dũng:
– Đêm qua em thấy nhà xây có gì khác lạ không?
– Ơ… em không, em cũng thính ngủ lắm… mà đêm qua em không thấy gì khác cả chị ạ.
– Thế này Dũng ạ, chị vừa đếm lại số bao gạch đá hoa, thiếu mất hai mươi bao.
Dũng có vẻ sốc mà thốt lên:
– Ui… sao mất nhiều thế? Hôm trước em nghe chú Hoàn nói là chị đặt năm mươi bao, giờ mất xừ hai mươi bao thì chết à? Chị đếm lại xem, lần trước chị cũng đã đếm nhầm rồi… có khi nào…
– Mất nhiều thế mà cậu ngủ như lợn có biết cái đếch gì đâu!
Thịnh dài giọng bĩu môi làm Dũng đỏ mặt xấu hổ. Có vẻ Dũng không biết gì là sự thật, Thảo nói vống con số lên mà Dũng cũng chẳng tỏ thái độ gì cả.
– Hay… cậu là kẻ trộm?
Thịnh nhếch miệng hỏi. Dũng run run, mặt mũi xám ngoét nhìn đến là tội nghiệp. Dũng như chực khóc, nhìn Thịnh bằng ánh mắt van lơn cất lời:
– Anh Thịnh… Em thề là em không phải là kẻ trộm. Anh nghĩ xem, em là kẻ trộm mà em còn xung phong ở lại trông đồ có quá là “lạy ông tôi ở bụi này” không?
– Thế cậu tìm ra xem ai cho tôi, không thì cậu đền tôi hai mươi bao đó!
Thịnh đanh giọng, mặt mũi đen lại bực dọc. Cô nghĩ mà ái ngại thay cho Dũng. Hai chục bao gạch đá hoa cao cấp là cả một khoản tiền lớn, cả tháng làm quần quật của Dũng may ra mới đủ. Dũng hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi quả quyết:
– Em thề là cửa nẻo vẫn nguyên, vậy chỉ có thể là người trong nhà thôi anh Thịnh. Khóa cửa thì… em nghĩ ai muốn có là có được thôi, chú Hoàn là người cầm chìa nhưng thi thoảng chú vẫn cho anh em mượn. Thế nên… khó cho em quá!
– Khó thế thì đền!
Thịnh thả một câu bực bội, Dũng hết hồn vội nói:
– Ấy đừng… em biết rồi… để em nghĩ cách!
Nhìn Dũng thẫn thờ như chính bản thân cậu ta bị mất trộm, cô thở dài một hơi rồi nói:
– Đêm qua mất tất cả là mười bao thôi, có gì cũng bớt tiền đền.
Thịnh phì cười nhìn cô rồi nhìn Dũng nói:
– May cho cậu chị Thảo nhà anh còn thật thà biết thương người đấy! Anh là anh bắt mày đền đủ hai mươi bao.
Dũng tròn mắt, dù đang trong cơn lúng túng xót của mà vẫn ra vẻ trêu chọc hai người:
– Em biết ngay mà, nhìn anh chị dính nhau cứ như xi măng dính cát… em với các anh các chú cũng đoán ra lâu rồi!
Thảo đỏ mặt vội chữa ngượng mà đánh lạc hướng Dũng:
– Cậu lo mà tìm thủ phạm đi, đền mười bao cũng ốm đòn đấy!
Nhân vật Thảo nghi ngờ nhất vẫn là chú Hoàn. Nhóm thợ xây có Đức bị gãy chân cũng là giảm một đối tượng nghi vấn. Thịnh lên tầng thượng gọi thợ lát nền cùng mấy thợ đang thi công trong toilet tầng ba xuống nghỉ ngơi giữa buổi, tập trung lại ở sân hông bên phải nơi có bàn nước. Thái độ bọn họ không có gì khác biệt ngoài vẻ ngạc nhiên, bởi lúc này mới là hai rưỡi, chưa đến giờ nghỉ.
Hoàn cau có nói:
– Đang dở tay, nghỉ cái đếch gì thế?
Thịnh lạnh giọng:
– Có chuyện mới nói. Các chú các anh cứ ngồi xuống, tôi sẽ hỏi từng người một.
Nhóm thợ xây ngồi xuống ghế, Thịnh tiếp lời:
– Đêm qua nhà xây có trộm. Cửa vẫn nguyên khóa, các anh các chú nghĩ sao?
– Thế thì trộm kiểu gì, hay con bé kia nó lại đếm nhầm thế?
Hải đen vừa nghe liền gắt lên bực bội. Thịnh lừ mắt nói:
– Mười bao gạch đá hoa anh có đếm nhầm được không?
– Mất nhiều thế cơ à?
Hoàn ngạc nhiên hỏi, đám thợ cũng xôn xao cả lên, mấy triệu bạc chứ chẳng ít gì. Thịnh bực bội nói tiếp:
– May mà tôi đã lắp camera, thế nên tôi đã có được dấu vân tay của kẻ ngắt kết nối. Trước khi mang camera ra công an, tôi muốn kẻ trộm tự thú, như vậy chắc hẳn sẽ hơn là bị công an tóm đúng không?
Đám thợ ngơ ngác nhìn nhau, bỗng chú Việt đứng dậy. Hầu như chưa bao giờ Thảo thấy chú tham gia vào các câu chuyện phiếm của đám thợ xây mà chỉ yên lặng mỉm cười đồng tình, hiền vô cùng, ấy vậy mà lúc này chú ta run run cất lời:
– Thịnh… chú xin lỗi, kẻ đó là chú. Cô nhà chú bị bệnh lâu nay, thế nên chú…
Thảo ngạc nhiên vô cùng, quả thực cô không thể ngờ chú Việt lại là kẻ trộm. Nhưng chú ấy đã nhận thì có lẽ vụ này đã xong. Thịnh nghe chú ta nói vậy, đôi mày chau lại nói:
– Chú chỉ cho tôi vị trí tôi lắp camera!
– Ơ…
Việt ngỡ ngàng, mặt mũi trắng bệch. Cô cũng bất ngờ vì Thịnh lại hỏi như thế, có lẽ Thịnh không tin chú ta là kẻ trộm. Chú ta đứng đó, hai tay đan vào nhau để trước bụng, mặt mũi cúi gằm nhìn đến là tội nghiệp, lí nhí:
– Được… để tôi chỉ cho cậu.
Cả nhóm thợ theo chân Việt vào phòng chứa đồ, chú ta nhìn quanh rồi chỉ tay. Thịnh cau mặt quát:
– Chú nhận tội cho ai? Chú nói cho tôi biết, nếu không tôi mang ra công an để họ điều tra. Như vậy chính kẻ đó không thoát tội mà chú cũng mắc tội bao che gây nhiễu!
– …
Việt đứng yên, hai chân run rẩy phân vân. Quả thực chú ta muốn nhận thay cũng là không thể. Cũng có nghĩa… Thịnh đã biết thủ phạm thực sự là ai?
– Được rồi, là tao. Mày tinh đấy Thịnh.
Thảo ngạc nhiên nhìn về nơi cất lời. Là chú Hoàn thật. Chú ta đứng ra trước Thịnh, mặt mũi chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi.
Cô đau lòng mà hỏi:
– Tại sao chú lại làm vậy?
– Cần tiền, thế mà cũng hỏi. Thằng Việt ngu như chó, tao có điên đâu mà để lại vân tay, thế đ*o nào mày lại nhận… không có bằng chứng đố đứa nào dám bắt?
Thịnh lắc đầu thở dài thêm một hơi, giọng mệt mỏi:
– Ông là kẻ tôi nghi đầu tiên từ lúc phát hiện hụt bao xi măng, có điều tôi để yên xem mọi chuyện thế nào. Nơi tôi lắp camera được giấu cẩn thận, hôm thi công điện trong phòng này tôi để ý ông xung phong nhận làm, từ đó tôi càng tin ông là kẻ trộm. Hơn nữa, đêm qua ông nhận trông Đức, ông nghĩ tôi bỏ qua không tính ông sao? Thằng đó cam đoan cũng sẽ bao che cho ông, tôi chẳng chấp, điều tôi cần là sự thật.
Việt buồn bã lên tiếng:
– Thịnh… mày đừng báo công an bắt ông Hoàn được không? Nhóm thợ bọn tao nợ ông ấy nhiều lắm, nợ ơn nợ mạng. Tiền đó ông Hoàn không ăn hết đâu, còn chia cho tao đem về chăm bà nhà. Mày có bắt thì bắt luôn cả tao đi!
Thịnh nhệch miệng, xua tay nói:
– Thôi được rồi… tôi chỉ mong không xảy ra mấy việc thế này nữa, nhà cũng sắp xong, coi như là tôi biếu mấy người. Việc thế này mà lặp lại thì đừng trách tôi!
Nhóm thợ nhìn Thịnh có chút cảm động, có người mấp máy môi cảm ơn Thịnh. Thịnh bỏ ra ngoài, Thảo nhẹ lòng mà bước theo. Cô tin Hoàn cũng vì hoàn cảnh khốn cùng mà làm liều chứ bản chất chú ta không xấu, xưa nay chú ta luôn quan tâm đến mọi người, đến nỗi có kẻ còn nhận tội thay cho chú ta.
Vui vẻ bước nhanh sánh ngang với Thịnh, Thảo tủm tỉm quay sang anh, giơ ngón tay hình “like” khen ngợi:
– Eo ơi… người yêu em giỏi thế! Em cứ tưởng chú Việt nhận là xong rồi. Thực ra ban đầu em cũng nghi ngờ chú Hoàn đấy… hehe…
Thịnh phì cười, khẽ e hèm, vành tai đỏ đỏ làm cô đắc ý. Cô lè lưỡi trêu Thịnh, Thịnh trấn tĩnh lại, cốc nhẹ lên trán cô nói:
– May ông Việt nhận chứ không cũng khó, anh cũng không thích đem ra công an. Có vài đồng mà dang dở cả việc thi công.
Cô bĩu môi nhìn Thịnh:
– Vài đồng… thế mà có người chẳng có nổi vài đồng đó đấy! Xuề xòa như anh có khi bị bê hết cũng chẳng biết!
– Thế nên anh mới cần người giữ giúp.
Cô đỏ bừng mặt, ấp úng:
– Còn sớm quá, em chưa biết đâu.
Thịnh vòng tay qua eo cô, kéo cô sát lại. Bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ đẩy Thịnh ra ngượng ngùng:
– Này… ai đó nhìn thấy thì sao?
– Vừa xấu vừa kiêu…
– Thế sao còn yêu người ta?
– Thế mới lạ!
Thảo chưa kịp cãi, Thịnh liền đẩy cô vào góc tường khuất người, nửa kéo cô lên nửa cúi xuống say đắm hôn cô. Dường như cả thế giới chỉ còn hai con người trẻ tuổi với tình yêu bừng nở không cách nào ngăn cản.
Đang lau dọn chuẩn bị ra về, bất chợt điện thoại của Thảo reo vang. Cô mở máy, là Phượng gọi.
– Chị Thảo, tối nay em sang xin hai chị một bữa cơm có được không?
Thảo giật thót mình, chết dở, cô quả thực khó từ chối Phượng, nhớ ra cô cũng nên giới thiệu bạn trai với cô em họ chứ nhỉ, thế nên cô vui vẻ nói:
– Bạn chị tối nay không có nhà, Phượng này, chị cũng muốn giới thiệu với em một người… nên tối nay em sang chị nhé!
– Ai da… ai mà quan trọng thế ta? Chị khai mau!
– Ừ thì… bạn trai chị. Thế nhé, tối em bắt xe bus số 20 là đến gần chung cư rồi đi bộ vào nhé.
– Nhanh thế, hôm trước còn kêu chưa có ai. Em biết rồi, tối em đến!
Thảo hít một hơi, nghĩ cách làm sao để con bé không phát hiện ra căn hộ vốn là nơi ở của cô với Thịnh. Tiền mới làm ra được một chút chưa nhiều nên cô muốn tiết kiệm, ăn uống ở nhà lại càng ấm cúng nên cô muốn mời Phượng đến nhà.
Thịnh đội mũ bảo hiểm lên đầu Thảo, cúi xuống nhìn cô anh nhoẻn miệng cười, tay không quên bẹo má cô một cái. Cô hơi lấn cấn ngồi sau lưng Thịnh. Chẳng hiểu dũng khí từ đâu cô nhẹ nhàng vòng tay quanh eo Thịnh, tim lại đập dồn dập như trống trận, mặt mũi cũng nóng ran lên.
Cô giật mình, bàn tay nhỏ bỗng được bàn tay to lớn ấm áp phủ lên rồi siết chặt. Anh đang nghĩ gì? Sau lưng anh, cô chẳng nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt anh. Hay… thử áp tai lên lưng anh, biết đâu lại nghe được nhịp đập trái tim?
Người phía trước có chút bất ngờ, khẽ khựng lại rồi thả lỏng, bàn tay ấm như càng thêm siết chặt. Khóe miệng cô vô thức khẽ cong, áp má lên lưng Thịnh, hai tay vòng chặt chẳng muốn rời xa. Bình yên quá… ước gì thời gian ngừng trôi, để giây phút này có thể kéo dài mãi mãi!
Thịnh nắm tay cô trên suốt đoạn đường lên căn hộ, cô chỉ biết lúng túng đi bên anh, hơi ngại ngùng chưa quen khi có ai nhìn thấy. Gương mặt anh bừng sáng làm vẻ đẹp trai càng thêm lóa mắt… Thịnh thế này, cô gái nào nhìn mà chẳng yêu?