Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 26
Trấn tĩnh lại, Thảo mỉm cười đưa bát của mình cho Phượng nói:
– Lấy chị thêm một ít. Ở nhà kia thoải mái chứ em?
– Vâng… em thấy cũng được chứ làm sao thích như ở đây được chị?
Phượng dài giọng bĩu nhẹ môi, Thảo chẳng biết nói gì nên chỉ cười trừ. Thịnh cau có, thái độ bực bội ra mặt như chẳng muốn ngồi đây tiếp Phượng. Thảo ngài ngại thầm mong buổi đón tiếp này chóng trôi qua. Cô thực không ngờ em cô lại có thái độ như vậy, có lẽ cô chú nhà cô nuông chiều nó quá mất rồi. Cô là chị nó cũng nên góp tiếng nói cho nó hiểu chuyện một chút, đành cau mày gắt nhẹ:
– Em ở như vậy là rất sướng rồi đó, một mình một phòng điều hòa, em đừng đòi hỏi quá hiểu không? Chị vì hoàn cảnh nên mới ở đây thôi chứ chị cũng chẳng muốn phải phụ thuộc ai đâu!
Vừa nghe vậy thôi sắc mặt Phượng bỗng chuyển màu. Cơn ấm ức kìm nén trong lòng bùng phát, Phượng đặt đũa xuống bàn mặt mũi đỏ lên nhìn thẳng Thảo mà nói to:
– Chị cứ làm như chị thanh cao lắm không bằng mà dạy dỗ tôi, chị ở đây với trai đừng tưởng tôi không biết. Ban nãy tôi hỏi ông bảo vệ rồi, hai anh chị sống với nhau, như các cụ nói là “già nhân ngãi, non vợ chồng” chứ hay ho gì mà lên mặt?
Thảo sốc đến há hốc mồm, mở to mắt nhìn Phượng, lòng cô vừa tức giận lại vừa lo lắng. Con bé này… nó đáng sợ thật đấy!
Thịnh đập đũa xuống bàn, đứng dậy quát lên:
– Tôi nể cô là em Thảo nên không cho cô một trận đấy! Đi về! Đừng bao giờ đến đây nữa!
Phượng nhấc túi xách da nhỏ lên vai, bĩu môi:
– Chẳng phải đuổi tôi cũng về, còn chị Thảo, chị yên tâm chắc chắn cả họ sẽ biết chị đạo đức giả đến mức nào!
– Cô… BIẾN!
Thịnh đỏ gay mặt mũi, chỉ thẳng tay ra cửa. Phượng lạnh mặt lườm cả Thảo và Thịnh rồi bỏ đi.
Thảo vẫn còn sốc, cả người run run như không dám tin vào những gì vừa xảy ra. Con em cô thật hết nói nổi, chính xác là vừa “mất nết” lại vừa “bất trị”, cô thực sự không thể nào tin nó có thể cư xử như vậy. Nếu không phải Thịnh quá xuất sắc thì có lẽ nó cũng không bày ra cái thái độ này với cô, nhưng chuyện thế này cô mới hiểu bản chất của nó… Nhớ đến khoản tiền Phượng kiếm được mà thoải mái thuê nhà, lại cái kiểu mắt lúng liếng đưa tình, áo hai dây quần soóc khoe da thịt trắng nõn Thảo khẽ run lên rồi thở dài ngao ngán.
Thịnh ngồi phịch xuống ghế, thở hắt ra rồi quay sang cô, thái độ vẫn còn bực bội nói:
– Em của em mà thế này từ sau đừng dẫn đến gặp anh nữa!
Thảo khẽ lắc đầu, thở dài một hơi trả lời:
– Em cũng không ngờ Phượng nó tệ thế anh ạ, xưa nay nó hay nói hay cười, gặp ai cũng trêu… Em thất vọng về nó quá! Con bé còn trẻ người non dạ… thôi mình đừng chấp nó anh nhé!
Thịnh không trả lời, đứng lên dọn dẹp bát đũa trên bàn mang lại bồn rửa. Mỉm cười nhìn dáng lưng cao lớn đứng trước bồn rửa bát, cảm xúc khó chịu vừa rồi dường như tan biến, cô đứng dậy bước đến cạnh Thịnh góp tay. Không khí vẫn chưa được thoải mái vì Thịnh vẫn còn đang giận nhưng cô biết anh không phải là người giận lâu.
Vừa lau bát Thảo vừa buồn buồn cất lời:
– Giờ thì hay rồi anh ạ, chắc em chẳng còn mặt mũi nào mà gặp họ hàng nữa!
– Mai mình đi đăng ký. Anh cũng đi chào người trong họ nhà em luôn.
Thảo sững lại, trái tim như đông cứng, hai tay run rẩy suýt thì làm rơi luôn cả chiếc đĩa trên tay. Thịnh vừa nói gì vậy? Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đặt chiếc đĩa đang lau dở xuống mà run run hỏi:
– Mình… kết hôn hả anh?
– Ừ.
Thịnh trả lời đơn giản. Quay sang Thảo, đáy mắt anh lấp lánh tràn ngập ý cười trước vẻ mặt nửa ngạc nhiên nửa sợ hãi của cô.
– Có sớm quá không anh?
– Sớm gì, em xem chúng ta có khác gì vợ chồng không? Có tật xấu nào của em mà anh không biết?
Thịnh nghiêm túc với cô là sự thật, anh còn muốn cam kết với cô bằng một tờ chứng nhận. Nhắm chặt mắt lại cô cố gắng trấn tĩnh, bất chợt vòng tay ấm áp ai kia lại kéo cô vào lòng, ghì má anh lên tóc cô. Anh thế này cô làm sao từ chối, chỉ biết trái tim rộn vang âm điệu ngọt ngào. Liệu có phải là ông trời thương cô chịu nhiều đau khổ nên ban cho cô một bờ vai vững chãi, một người đàn ông vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng, lạnh lùng bề ngoài nhưng trái tim đầy lòng trắc ẩn… để rồi tình thương ở anh đã biến thành tình yêu từ lúc nào làm cô lúc này chỉ có thể gật đầu chấp nhận?
Thịnh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó đẩy cô ra, hất hàm nói:
– Em ra kia bật cho anh kênh thời sự đi, không động tay vào bát nữa!
Cô bĩu môi mỉm cười, vô thức thốt lên:
– Tuân lệnh… ông xã!
Thịnh bất chợt khựng lại, khóe miệng tinh xảo khẽ cong đầy tự hào, cả khuôn mặt là vẻ bừng sáng điển trai làm Thảo ngơ ngẩn. Cô ngường ngượng liền chạy ra phòng khách bật TV, chỉnh tiếng to một chút để Thịnh có thể nghe.
Nhớ ra đồ đạc của Thịnh được mình cất giấu cẩn thận, Thảo liền sắp đặt mọi thứ vào đúng vị trí. Trong ngăn kéo tủ của Thịnh có mấy tấm hình, cô tò mò nhấc lên xem. Lướt qua vài tấm Thịnh khá trẻ chụp tại một vài địa điểm nổi tiếng, bất chợt cô sững lại trước tấm hình Thịnh đang hút một loại ống điếu rất lạ trong ánh đèn mờ ảo, thứ ống điếu mà cô từng nhìn thấy trong những bài báo về tệ nạn. Cô lạnh cứng cả người, vội cất lại xấp ảnh, nhanh chóng bước ra khi Thịnh gọi tên cô.
Thịnh mỉm cười vươn tay kéo Thảo vào lòng. Đặt cô ngồi trên đùi, anh áp má anh vào má cô, cùng cô hướng mắt theo dõi TV. Cảm giác trong cô lúc này lẽ ra phải vô cùng hạnh phúc, vậy mà lòng cô lại đầy lo lắng.
– Em làm sao thế?
Thịnh nhíu mày xoay đầu Thảo lại ân cần hỏi. Đối diện với sự nhạy cảm cùng ánh mắt đầy quan tâm của Thịnh cô gượng cười nói:
– Không… tự nhiên em hơi mệt… chắc tại nghĩ lại chuyện vừa rồi ấy…
– Con bé đó sẽ được cuộc đời dạy dỗ để trưởng thành hơn, nó không nghe em thì em cũng không cần quan tâm đến nó làm gì.
– Có phải… anh cũng từng được cuộc đời dạy dỗ như vậy?
Thảo ngơ ngác nhìn Thịnh hỏi một câu, bất chợt sắc mặt anh khác đi, trong đôi mắt có chút gì đó dường như là khinh bỉ, lại có cả chút xót xa làm cô hối hận về câu hỏi của mình. Thịnh buông cô ra, dựa lưng vào sofa im lặng.
Nuốt một ngụm khô khốc, phải cố gắng lắm cô mới có thể cất lời:
– Tại… em thấy có mấy tấm ảnh của anh trong ngăn kéo tủ. Quá khứ đã qua… nếu anh không muốn chia sẻ với em thì không sao đâu… em chỉ cần anh tránh xa tệ nạn xã hội ra là được.
– Cái đó em yên tâm.
Thịnh thờ ơ trả lời, chỉ cần Thịnh nói như vậy thôi là cô cũng cảm thấy lòng nhẹ đi rất nhiều rồi. Cô muốn yêu và lấy một người bình thường chứ chắc chắn không phải là một con nghiện, mà… Thịnh cũng đâu phải như vậy!
Thịnh kéo eo cô lại, bàn tay lớn xoa lưng cô trấn an, không nhìn cô mà vô lực hướng về khoảng không trước mặt, cất giọng đều đều:
– Những năm tháng ở Mỹ là quãng thời gian kinh khủng nhất trong cuộc đời anh, khi ấy anh thường xuyên lui tới những quán bar xập xệ, có cả thời kỳ hút cần sa, thậm chí đánh người phải vào khám… Anh quen chủ quán bar The Evil cũng từ dạo đó… cậu ta cũng là người góp vốn mở công ty bia với anh… Cả mấy con bé người Mỹ hôm trước em gặp, chúng nó biết anh từ ngày còn ở Mỹ…
Thảo gật nhẹ. Thịnh sẵn sàng chia sẻ với cô quá khứ tăm tối của anh. Bất giác cô thấy thương anh quá… cảm giác cô đơn trống vắng khiến anh không thể tự vực bản thân mình lên được. Hơn nữa, anh từng nói với cô… anh không biết tiền dùng để làm gì?
– Em yên tâm anh không ngu mà tự giết mình… hiểu không?
Thịnh nâng cằm cô lên, đáy mắt có chút cười. Cô chẳng biết nên cười hay khóc, chỉ bặm môi, ánh mắt đặt lên anh đầy chua xót. Đôi mắt thoáng sáng lên anh tiếp lời:
– Về Việt Nam cách đây một năm anh đã cố gắng vực bản thân dậy nhưng lúc nào cũng cảm thấy chán nản mệt mỏi. Cả việc phải bỏ công ty để làm nhà cho ông anh… Mọi thứ đều thật ngớ ngẩn.
– …
– Em cứ như hình ảnh đối nghịch hoàn toàn với anh. Lần đầu tiên gặp em, nhìn chiếc điện thoại hết pin mà anh thấy buồn cười lắm, nhưng… cũng thấy thú vị. Giờ em ra đường xem còn ai dùng món đó nữa không? Mà nó đâu rồi, em vứt đi rồi à? Nó là thứ gây ấn tượng mạnh nhất với anh về em đấy!
– À… Nếu hôm ấy em xài điện thoại mới cóng chắc anh chẳng cho em làm phụ hồ nhà anh đâu nhỉ?
Thịnh bẹo má cô, khóe miệng duyên nhếch nhẹ nửa đùa nửa thật:
– Ừ, anh cảm thấy món đồ đó giá trị hơn em nghĩ đấy.
Anh phì cười nói tiếp:
– Anh cũng hơi áy náy vì bắt em làm đệm cho anh lên… Anh không thích hành hạ phụ nữ, anh chỉ không tin em lên được rồi sẽ không bỏ mặc anh, hiểu không?
Nguyên nhân anh bắt cô làm đệm sáng hôm ấy là vì anh sợ cảm giác bị bỏ rơi hơn bất kỳ điều gì, bởi anh đã phải chịu tổn thương quá lớn. Một giọt nước mắt bỗng lăn trên má cô… Khẽ gạt nước mắt, cô mỉm cười tiếp tục lắng nghe Thịnh.
– Em không có tiền nhưng lúc nào cũng tràn đầy sức sống, vẫn vui vẻ tươi cười dù bản thân đang phải làm công việc nặng nhọc, thứ việc mà chắc chắn chẳng cô gái trẻ nào chấp nhận. Anh đã nghĩ chiều hôm đó em sẽ không quay lại, vậy mà… lúc thấy em trước cửa phòng nghỉ của thợ, trái tim anh bỗng ngưng lại rồi đập khác đi, kể từ lúc đó… nó cứ đập khác đi khi nhìn thấy em, từ lúc nào chỉ nghĩ về em…
Thịnh đang trải lòng với cô. Tình cảm anh dành cho cô đã bắt đầu ngay từ lúc đó… vậy mà bao nhiêu ngày anh vẫn “án binh bất động”, cũng không hẳn như vậy, anh vẫn giữ cô lại bên mình, vẫn quan tâm cô rất nhiều, để rồi khi cô bày tỏ lòng mình trước với anh… khi ấy anh mới chính thức xác nhận với cô tình cảm, thể hiện trước cô tình yêu nhiệt thành khiến cô ngạc nhiên vô hạn. Có phải tất cả cũng vì nỗi sợ bị bỏ rơi trong anh?