Yêu Anh Từ Bao Giờ - Chương 27
Thảo mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ má Thịnh, nhìn sâu vào mắt anh nói khẽ:
– Em hiểu rồi… Em sẽ không bao giờ bỏ anh đi đâu, em hứa đấy!
Khuôn mặt rạng ngời nở nụ một cười, bàn tay lớn ép chặt cơ thể cô sát lại anh, tay kia vuốt nhẹ tóc mai, nụ hôn mê đắm anh lại dành cho cô bằng tất cả tình yêu thương cùng tin tưởng.
Nụ hôn kéo dài trong mật ngọt dường như là chưa đủ, tình yêu được nhóm bao ngày tháng cứ vậy bùng cháy trong căn phòng vắng nơi chỉ có hai con người yêu và được yêu. Thịnh bế bổng Thảo lên, dùng nụ hôn như mê dược khiến cô tình mê ý loạn, sải những bước chân dài tiến vào phòng ngủ lớn, đem cơ thể mềm mại của cô đặt lên giường. Chẳng chờ đợi lâu hơn anh bắt đầu cởi quần áo trên người cô. Cô xấu hổ, đôi mắt ngại ngùng ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai ửng hồng của Thịnh. Cô biết anh muốn làm gì, cũng biết mình sắp làm gì nhưng… cô hoàn toàn chấp nhận. Hiểu hơn về anh, cô cảm nhận cô và anh là của nhau như định mệnh sắp đặt, như lời cầu nguyện hôm nào của cô được thượng đế mủi lòng. Cô yêu anh, yêu hơn tất cả, cô muốn anh hạnh phúc, muốn anh vững tin vào tình yêu của cô, cũng như những gì cô mong đợi ở anh. Vậy thì… được ở bên anh, được thuộc về anh, với cô chính là niềm vui lớn nhất trên thế gian này.
Áaaaa…
Một cảm giác đau như xé toạc cơ thể ra làm hai khiến Thảo sốc nặng, mắt trợn lên nhìn Thịnh, khóc cũng không khóc nổi, nhăn nhó trong đau đớn khẽ kêu lên.
– Đau… đau quá… hức hức…
– Yên nào… cố chịu một chút… thả lỏng ra! Sẽ thích.
Cô đau như vậy mà Thịnh còn mím môi cười, không quên đệm thêm hai từ “sẽ thích” để dụ dỗ cô. Cứ vậy… một lúc lâu sau, khi cô mệt nhoài, cơ thể mềm oặt vô lực Thịnh mới ngừng lại.
– Anh yêu em.
Tiếng thì thầm bên tai cùng vòng tay ấm áp làm cô chỉ biết nở một nụ cười ngơ ngẩn đầy mãn nguyện rồi thiếp đi…
Chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, khi Thảo tỉnh lại thì trời đã sáng, cơ thể được phủ một lớp chăn mỏng. Nhớ lại chuyện đêm qua mà cô chỉ biết chui tọt vào chăn vì xấu hổ. Trời đất ơi, đêm qua cô đã làm chuyện đó với Thịnh! Cảm giác ngọt ngào vẫn còn dâng đầy trong óc trong tim, trong từng thớ thịt dù xấu hổ muốn chết.
Mùi trứng chiên thơm nức phảng phất quanh mũi kéo cô về với thực tại. Thịnh đang chiên trứng trong bếp! Nhớ ra nhiệm vụ của mình, cô liền vùng khỏi chăn, vậy mà nhìn lại cơ thể trắng trẻo đầy dấu hôn không che đậy làm cô muốn chui lại vào chăn. Quần áo cô đâu, đừng nói là Thịnh ném cả vào máy giặt rồi đấy nhé!
Cô quấn tạm chăn lên người rồi bước về bếp. Ai da… cơn đau làm cô muốn ngã ra, đi cũng không bình thường. Thịnh quay lại, thấy cô anh khẽ nhướng mày tủm tỉm nói:
– Em dậy rồi à, vào đánh răng rửa mặt đi. Chốc mình về quê.
À… Thịnh nghiêm túc thực hiện “cam kết” thật rồi. Nhớ ra không thấy quần áo đâu cô liền hỏi:
– Anh để quần áo em đâu rồi?
– Anh cho vào máy giặt rồi.
Có cần thiết phải “đảm đang” bất ngờ thế không Thịnh kia? Ý đồ xấu xa rõ mồn một của người trước mặt làm cô vô thức đưa hai tay ôm chặt lấy người. Thịnh đặt đũa xuống chảo tiến lại cô, vòng tay rộng vươn ra kéo cô vào lòng, cổ họng nuốt ực một ngụm thèm thuồng. Thịnh làm bộ liếm mép một cái rổi cười cười nói:
– Chốc tiếp một trận rồi hãy về nhé! Đêm qua chưa đã mà em đã ngủ mất tiêu rồi!
Aaaa… Cô còn chưa hết đau, không được đâu! Cô đỏ mặt lắc lắc đầu, hai tay giữ chặt lấy tấm chăn trước ngực tránh ánh mắt gian tà vừa nhòm xuống của Thịnh. Đêm qua… đêm qua như vậy còn chưa đã sao? Đồ dê xồm nhà anh có thể đứng đắn hơn một chút được không?
Nhớ ra trên ga trải giường không có dấu vết gì chứng minh làm cô có chút lo lắng, cô xấu hổ ngẩng lên nhìn Thịnh hỏi:
– Anh… đêm qua là lần đầu tiên của em… anh có biết không?
– Sao thế em?
– Tại… em không thấy có vết gì trên ga giường ấy, em sợ… anh nghi ngờ em…
Thịnh phì cười hỏi:
– Có quan trọng không? Anh đâu có nghĩ gì.
– Không… em muốn anh tin em!
Cô giận dỗi, hai mắt rưng rưng chực khóc. Thịnh lắc nhẹ đầu, kéo cô sát lại thì thầm:
– Anh tin, kêu như heo chọc tiết làm sao không tin được?
Lúc này cô mới thở phào một hơi, chẳng muốn hỏi Thịnh đã từng làm bao giờ chưa, chắc là rồi vì Thịnh có vẻ từng trải, hơn nữa quá khứ của anh vốn không trong sạch. Cô chẳng muốn nghĩ đến, chỉ đẩy anh ra rồi quay về phòng ngủ lôi ba lô cô giấu tối qua ra tìm quần áo mặc lại.
Ăn sáng xong xuôi, cô cùng Thịnh lên xe máy, nhưng mà không về theo hướng quê cô mà lại đến nhà bà ngoại Thịnh. Cô nói chuyện với bà vài câu, ngạc nhiên khi Thịnh đánh ô tô đen bóng từ trong sân sau ra ngoài, bước ra mở cửa để cô vào xe.
– Nghĩ gì thế?
Thịnh vừa tập trung lái xe vừa hỏi, cô giật mình liền trả lời:
– À… em đang nghĩ không biết sẽ làm gì khi… nhà xây hoàn thành… chắc còn nửa tháng nữa anh nhỉ?
– Ừ. Em làm vợ anh, không phải vậy sao?
– Không… em không muốn ở nhà làm nội trợ đâu.
Thịnh gật gù hỏi:
– Thế em thích làm gì?
– Em thích nấu ăn nên… sẽ mở một tiệm cơm như em nói với anh đó!
Thịnh chau mày, môi bặm lại như nghĩ ngợi rồi phán:
– Sẽ mệt lắm đấy, không đơn giản như “quán cơm dã chiến” của em đâu.
– Thì… em chịu được mà. Anh tin em đi!
Cô quay sang Thịnh, ánh mắt đầy chờ đợi. Cô mong Thịnh ủng hộ quyết định này của cô.
– Thôi được rồi. Anh cho em ba tháng nhé, nếu đóng cửa tiệm thì ngoan ngoãn làm vợ kiêm thư ký riêng cho anh.
Cô vui vẻ gật đầu. Chợt nghe đến vị trí “thư ký riêng” từ Thịnh, cô tò mò thảo mai hỏi:
– Giám đốc ơi, trước giờ ai là thư ký cho giám đốc thế?
– Một em gái chân dài xinh đẹp.
Thảo ngơ người, tự dưng bần thần thấy rõ, dài giọng:
– Thế sao không yêu nó đi?
Thịnh bĩu môi cười trả lời:
– Nó không chịu yêu.
– Chứ nó yêu là xong rồi hả?
– Ừ.
Nghe thế mà cô chẳng vui chút nào, tự dưng thấy tủi thân ghê gớm. Cô biết mình có ưa nhìn đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ được xếp vào hàng ngũ chân dài hotgirl, so sánh với những cô gái đó có thế nào cô cũng lép vế.
– Sao thế?
Thịnh lay vai cô khi thấy cô im lặng. Cô quay mặt đi giấu cơn tủi thân. Có tiếng phì cười nhè nhẹ, Thịnh thờ ơ nói tiếp:
– Đùa thôi, chẳng có em nào đâu. Không thích tuyển nữ. Điệu đà hết ngày.
– Thật á?
– Ừ.
– Nhưng em cũng là nữ mà.
Thịnh không giấu nổi nụ cười tủm tỉm mà nói:
– Em quên anh từng nói gì rồi à?
Thịnh từng nói cô không phải đàn bà cũng chẳng phải đàn ông. Cô nhớ ra, bực mình đập một cái vào bả vai Thịnh. Thịnh nhún vai lảng tránh, vừa cười vừa nói to:
– Đau… đang lái xe!
Cứ vui vẻ như vậy hồi lâu hai người cũng về đến nhà. Thịnh để xe ở giếng làng, cùng cô đi bộ vào con ngõ nhỏ. Bác Tuấn không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng, đôi mắt nhăn nhăn hiền hòa lấp lánh niềm vui. Vậy là cô cháu gái mồ côi tội nghiệp của bác cuối cùng đã tìm được một bờ vai ưng ý. Cu Thành em cô cứ cười tít mắt nhìn Thịnh, mặt mũi thằng bé cũng đỏ lên khi Thịnh mỉm cười với nó. Nó xấu hổ vì lần đầu gặp anh rể, anh lại còn đẹp trai quá mức nó tưởng tượng.
Thịnh nhẹ giọng nói với bác Tuấn:
– Từ năm học tới, chúng cháu xin phép đón em Thành lên thành phố để chăm lo tốt hơn cho em, cháu mong bác cho phép!
Thảo vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ trước suy tính cẩn thận chu đáo này của anh, ánh mắt cô hướng về anh lại thêm vài phần biết ơn cùng âu yếm.
Giây phút cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay, Thảo ngắm nghía chưa được vài giây Thịnh đã cướp trắng cả hai tờ giấy, giấu tiệt đi. Có cần phải làm quá lên như vậy không Thịnh ơi? Vậy là vi phạm nhân quyền đó nha! Nghĩ vậy thôi còn lòng cô cứ ấm áp ngọt ngào quá đỗi… Cô đã là vợ của anh, cả về mặt pháp luật lẫn tình cảm chín muồi. Cô muốn hét lên cho cả thế giới biết cô đang hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc!
Cuộc sống vợ chồng son ngọt ngào như mật làm hai người lúc nào cũng lâng lâng. Vợ chồng mới đăng ký đã làm một bữa liên hoan nhỏ thông báo tin vui cho nhóm thợ xây, không có mặt Đức vì anh vẫn còn phải điều trị chấn thương. Như vậy cũng tốt…
Vào tuần thứ ba của tháng bảy, nhà xây chính thức hoàn thành, bắt đầu bằng việc đăng biển cùng đăng báo cho thuê cửa hàng cả ba tầng nhà. Vị trí thuận lợi cùng kiến trúc đẹp mắt, xây cất cẩn thận mà ngôi nhà ba tầng rộng lớn này có giá trị vô cùng. Cô biết mình phải gấp rút tìm một cửa hàng phù hợp gần đây. Sẽ quá là lãng phí nếu cô đòi hỏi Thịnh, bởi lẽ nơi sang chảnh này thích hợp cho một quán cà phê hoặc một cửa hiệu thời trang cao cấp, như vậy sẽ toát lên được toàn bộ vẻ đẹp đáng chiêm ngưỡng cùng công sức xây dựng mấy tháng trời ròng rã của Thịnh và nhóm thợ.
Thịnh tìm giúp Thảo một cửa tiệm nhỏ chừng hai mươi mét vuông ngoài mặt đường gần căn hộ, lại còn thuê giúp vợ một người giúp việc là một phụ nữ tầm tuổi bốn mươi hiền lành để anh có thể yên tâm quay trở lại với công ty bia. Thảo không mất quá nhiều thời gian đã sắp đặt xong xuôi một tiệm cơm sẵn sàng đón khách, không quên chỉ dẫn khách hàng từ nhà xây ghé qua nơi này.
Cuộc sống tưởng chừng là màu hồng khi nhờ có Thịnh, cô từ kẻ chẳng có gì mà giờ phút này có trong tay biết bao nhiêu thứ, thứ quý giá nhất chính là anh cùng tình yêu nồng ấm anh dành cho cô. Tình cảm anh dành cho cô lúc nào cũng rực lửa như nắng tháng năm, vợ chồng cô gần gũi nhau hàng ngày, đêm nào cô cũng mệt lử mới được Thịnh tha mà nằm ngoan trong vòng tay anh.
Một buổi sáng mát trời tháng chín, khi Thảo vừa xách xô nước từ vòi vào nhà bỗng cảm thấy cực kỳ khó thở, trái tim bỗng nhói lên từng hồi làm mặt mũi cô tím tái, ngay sau đó trời đất như sụp đổ. Cô ngã vật ra chẳng còn biết gì nữa, trong tâm thức chỉ còn văng vẳng tiếng thốt lên kinh ngạc của người giúp việc…
Thảo lơ mơ mở mắt, trước mắt cô là màu trắng của bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng quanh mũi làm cô nhăn mặt, trần nhà trắng toát cùng hơi lạnh điều hòa làm cô khẽ run lên.
– Em tỉnh rồi à?