Chỉ Muốn Có Em - Chương 15
Trở về nhà, Nga mở tủ lấy một bộ quần áo thun mềm bước vào nhà tắm, gột rửa bao mệt mỏi cùng bụi bẩn của một ngày dài. Hơi nước bao bọc cùng làn nước ấm từ vòi hoa sen làm cô thư thái. Bước khỏi nhà tắm, cô nhẹ nhàng sấy khô mái tóc ngang vai mềm mại uốn nhẹ ở chân tóc rồi ủ mình trong lớp chăn mỏng phù hợp với tiết trời cuối thu.
Ngày hôm nay thật dài, sau tất cả, lúc này đây cô lại thẩn thơ nghĩ về Trường. Dường như cô nghĩ về anh mọi lúc, dù cô luôn cố gắng gạt bỏ gương mặt đẹp đến mê người cùng ánh mắt si tình không sao che đậy nổi của anh. Trường cho cô hiểu, anh vẫn dành tình cảm cho cô sau bao lần chịu sự từ chối. Thái độ của anh cùng sự buồn bã của Trâm như lời tỏ tình mạnh mẽ nhất mà anh gửi đến cô. Cô có may mắn quá không khi được người như anh theo đuổi? Có lẽ là có, chỉ là cô không đủ dũng cảm để đón nhận. Nhưng, có thật là cô không thể đón nhận, hay chăng chỉ là cô không muốn đón nhận? Anh dẫu thế nào cũng vẫn còn lạ lẫm với cô, không kể điều kiện gia đình anh thì cô vẫn cảm thấy chưa thể mở lòng. Anh chưa đem lại cho cô niềm tin. Chính xác là như vậy. Cô của ngày trẻ dại mù quáng chạy theo một người đàn ông đã không còn tồn tại. Cô của hiện tại, được một người gần như hoàn hảo theo đuổi, lẽ ra cô nên vui mừng mới phải, nhưng cô lại không như vậy…
Tính tinh!
Tiếng chuông báo tin nhắn đến. Cô không quá ngạc nhiên khi tin nhắn đến từ Khánh. Khánh cảm ơn Nga cốc ca cao nóng ngon tuyệt tối nay và chúc Nga ngủ ngon. Khánh cũng là một người nhiệt tình khi mới gặp Nga đã cho cô hiểu anh ta thích cô, không hề giấu giếm. Có điều, Nga không có cảm xúc với Khánh mà chỉ cảm thấy anh ta có thể là một người bạn tốt. Cô cảm thấy anh ta và cô không cùng một loại người, không hiểu sao cô lại có suy nghĩ đó. Còn Trường, vì cô thích anh hay vì cô và anh thực sự rất giống nhau, cô cũng không biết nữa.
Vô thức mở lời mời kết bạn, tim cô lại thót lên một nhịp khi nick facebook Trần Huy Khánh năm xưa vẫn đang chờ đợi. Cô bấm vào nick đó, click vào bức ảnh duy nhất để ngắm nhìn vẻ đẹp trai hào sảng bừng tươi dưới nắng trời New York của anh. Anh đẹp thật, nếu cô gặp anh ở tuổi của Trâm hiện tại, có lẽ anh sẽ là thần tượng trong mơ của cô, cô sẽ hú hét khi thấy anh hoặc sẽ sưu tập ảnh của anh mất. Nghĩ rồi cô lại cười chính mình, đẹp trai và tình yêu tưởng là gần nhưng cũng chẳng gần. Cô đã phũ phàng biết bao lần, làm gương mặt đó sững lại rồi tối tăm nhiều bận.
Á!
Nga giật thót mình khi lỡ tay chạm phải nút chấp nhận. Người cô bỗng nóng bừng lên. Anh sẽ hiểu sao đây? Cô đang bật đèn xanh với anh? Có thể là vậy. Ừm, đã lỡ rồi thì coi là cô muốn làm bạn với anh cũng được. Tay cô có chút run rẩy khiến cô cũng ngạc nhiên về tình cảm của mình dành cho anh. Chắc anh chẳng dùng facebook đâu, hai năm qua chẳng có cập nhật gì mà, danh sách bạn bè cũng chỉ có mỗi một người bạn là Trâm, và giờ là thêm cô.
“Chưa ngủ à?”
Nga sững lại, người như cứng đơ trước dòng tin vừa nhận. Anh vẫn dùng facebook này, và anh vừa nhắn tin cho cô với phong cách quen thuộc.
“Bấm nhầm thôi. Tôi ngủ đây.”
“Cố tình ngắm ảnh trai đẹp chứ gì?”
“Thèm vào.”
“Thế sao bấm nhầm?”
“G9!”
Trường gửi cho Nga… một loạt ảnh anh bán nude trong phòng tập gym khoe cơ bụng sáu múi mà Nga đã có dịp chứng kiến tận mắt làm cô nóng mặt. Biến thái, sao anh vẫn cứ biến thái như thế, chẳng tiến hóa chút nào! Mà, vậy mới là anh. Cô phì cười khi có thể đưa ra kết luận như vậy. Dòng “đã nhận” chắc hẳn đã hiện lên trước mặt anh. Bỗng trái tim cô thót lên một nhịp khi tấm ảnh mới nhất anh gửi là… ảnh cô, tấm ảnh cô chọn làm ảnh đại diện từ thuở cô còn làm ở quán pizza Hồng Ngọc mà cô đã xóa đi ngay sau khi rời khỏi đó. Anh đã lưu lại nó sao? Tim cô sao cứ rộn ràng những nhịp hạnh phúc thế này? Cô mỉm cười trước màn hình điện thoại, cười như một con dở mà nước mắt đã đong đầy tự lúc nào. Hay là… cô cứ thả lỏng bản thân một lần, trao cho anh cơ hội làm cô đau? Dòng ba chấm trên màn hình cho cô biết anh đang gõ phím, trái tim cô bất giác đập thình thình.
“Ảnh người tôi yêu. Lỡ gửi nhầm mất rồi.”
Nga chịu thua Khánh thật rồi! Cô bặm môi, hít một hơi rồi nhắn lại:
“Không cho phép anh xóa đi.”
Chỉ một tin nhắn vậy thôi, nhưng Nga tin người bên kia đang vui, bởi sau ba phút yên lặng, anh nhắn lại cô:
“Cảm ơn em.”
Nga không biết mình có vội vàng quá không, chỉ là cô đang hạnh phúc. Cô thực sự hạnh phúc. Tình yêu có lý lẽ riêng của nó mà lý trí không sao điều khiển được. Rất có thể một ngày nào đó cô sẽ phải khóc vì quyết định ngày hôm nay, nhưng cô chấp nhận. Cô yêu anh, cô yêu người đàn ông hấp dẫn si tình kiên định ấy. Cô đã không còn là một cô bé mơ mộng theo đuổi tình yêu, cô tự tin mình được chinh phục bởi tình yêu, một tình yêu đủ lớn làm cô đủ dũng cảm để sẵn sàng đối mặt với tổn thương phía trước.
“Sáng mai tôi lại đến. Đừng pha mù tạt vào trà nữa nhé!”
“Không phải anh thích vị mù tạt sao?”
“Ngủ ngon. Nhớ mơ đến anh đấy vợ yêu.”
Nga ho lên mấy tiếng vì sặc khan. Cô suýt quên độ nhây kết hợp biến thái cộng tốc độ tên lửa của anh. Cô không thích mọi thứ quá vội vàng. Cô cũng không phải cô bé năm nào chịu sự chi phối của người đàn ông cô yêu hơn tất thảy. Cô là người có quyền quyết định, bởi lúc này cô là người được yêu mà.
“Ai là vợ ai? Không thích gọi thế!”
“Ừ, thì nghe… vợ hết.”
Nga tủm tỉm. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là một cú bấm nhầm, một điệu tặc lưỡi, một cái gật đầu. Và cô đã hiểu điều đó, hơn bất cứ ai. Cô đang hạnh phúc. Cô đang yêu và được yêu, một tình yêu đúng nghĩa. Hạnh phúc làm cô lâng lâng, đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy hạnh phúc đến thế. Trên tất cả, cô tin người đàn ông của cô yêu cô mà cô không cần phải bao biện bất cứ điều gì. Cô đã có anh, người đàn ông mà cô không biết nhiều ngoài niềm tin vào tình yêu mà anh dành cho cô. Nhưng với cô, vậy là đủ rồi.
Ngày mai thôi, cô sẽ được gặp anh, được gần anh, được ủ ấm trong vòng tay anh…
Đã lâu lắm rồi Nga mới chăm chú ngồi trước chiếc gương công chúa để tô điểm lên gương mặt đượm buồn mà quãng thời gian gần đây chẳng mấy khi cười. Cô đang vui, chắc chắn là vậy, sâu trong lòng nỗi lo sợ anh biết chuyện về bố cô vẫn làm cô bận lòng. Liệu anh sẽ nghĩ sao một khi biết chuyện? Cô không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Nhất định cô sẽ giấu thật kỹ chuyện này. Tai nạn nghề nghiệp kinh hoàng cách đây nửa năm ấy sẽ mãi mãi là bí mật của riêng những người trong cuộc, khi gia đình bị hại nhanh chóng ngậm miệng trước một khoản tiền lớn, thêm nữa, cũng bởi một phần người ra đi đã ngoài chín mươi tuổi và ba cô đã sớm đến trụ sở công an trình báo lỗi lầm.
Nga tô nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn chút son đỏ mận, màu son cô cảm thấy hợp nhất với làn da trắng ngọc của mình. Đôi mắt nai ngây thơ dù vương màu buồn được chuốt chút mascara đen óng lên mi mắt cong cong để thêm phần duyên dáng. Đưa tay chải mái tóc bồng uốn nhẹ bên vai, cô tủm tỉm khi thấy mình thật xinh đẹp trong gương, nhưng cô hiểu mình chẳng phải quá đẹp để anh một lòng mê mệt. Có lẽ đơn giản vì anh là con người như vậy chứ chẳng phải vì cô có gì đặc biệt…
Tiếng điện thoại reo vang làm cô giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Là anh gọi cô. Cô lúng túng gạt nút nghe, lòng có chút hồi hộp. Giờ anh là bạn trai của cô rồi nhỉ? Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, cô vẫn còn chưa dám tin vào sự thực, chưa dám nghĩ mình lại quyết định như vậy.
– Alo… anh à…
– Bà chủ đi làm muộn đấy nhé!
Nga nhìn lên đồng hồ. Anh đến quán rồi sao? Mới có tám giờ, thường phải chín giờ anh mới đến quán mà.
Cô bào chữa:
– Anh đến quán sớm thì có. Chờ em ba mươi phút nữa nhé!
Có tiếng cười khẽ.
– OK.
Nga ngắt máy, mặc vội lên người chiếc váy dạ liền màu vàng chanh rồi đeo túi xách da nhỏ lên vai, bước xuống tầng một. Không thấy giày của mẹ, cô đoán mẹ đã đến quán trước. Lòng vừa hồi hộp vừa rộn ràng, cô mở cửa bước ra sân rồi ngạc nhiên. Nga nhìn qua song cổng, Trường đang tựa người vào chiếc xe hơi trắng trong chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch, mái tóc nâu cắt ngắn gọn gàng. Nụ cười đẹp mê người của anh bừng sáng trong ánh nắng hanh hao buổi sáng cuối thu.
Nga vừa thích vừa ngượng ngùng, bẽn lẽn bước ra khỏi cổng, đến gần Trường cô hỏi nhỏ:
– Sao… anh lại đến đây?
Trường đưa tay nhẹ lên eo Nga, kéo cô lại sát gần, nhướng đôi lông mày rậm cúi xuống nhìn Nga làm cô đỏ mặt.
– Sao lại không thể đến?
– Ừm… mình đến quán thôi, mẹ em đang chờ.
Trường không nói gì thêm, chỉ mở cửa để Nga vào xe. Cùng là vị trí ấy, cách đây hai năm cô hậm hực bước vào đó bao nhiêu thì lúc này đây cô lại cảm thấy hạnh phúc bấy nhiêu. Cũng như ngày ấy, Trường cài dây an toàn cho cô, có điều giờ anh chẳng lỡ cơ hội thơm chụt một cái lên má cô làm cô đơ mất mấy giây rồi lâng lâng hạnh phúc. Hương nước hoa đắt tiền thoang thoảng trước mũi cô. Mùi thơm dễ chịu, không kém phần tinh tế ấy làm cô sảng khoái hít hà, hay cô thích nó chỉ vì đó là mùi của anh nhỉ?
Trường không lái xe theo con đường đến quán làm Nga có chút lo lắng, quay sang thắc mắc:
– Anh đưa em đi đâu thế?
Anh tủm tỉm nhìn cô rồi nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt có chút lém lỉnh.
– Em thử đoán xem.
Đoán sao? Đừng nói là anh muốn đưa cô đến nhà nghỉ hay khách sạn đấy nhé. Cô xanh mặt lo lắng. Chẳng phải anh có bản chất biến thái, lúc nào cũng cho cô cảm nhận anh muốn nhanh chóng ăn tươi nuốt sống “con mồi” hay sao? Mồ hôi trên trán cô vô thức lấm tấm, hơi thở cũng dồn dập những nhịp khác thường. Anh bỗng chạm nhẹ vào tay cô làm cô co rúm lại. Anh cười cười:
– Đêm qua anh hồi hộp quá nên mất ngủ, giờ mình rẽ vào đâu đó nghỉ một chút đi!
Vậy… vậy là đúng rồi! Cô phải làm sao đây, chẳng phải cô đã chấp nhận anh rồi sao? Biết đâu anh mệt thật, cô lắp bắp:
– Hay… anh đưa em đến quán rồi… anh về nhà ngủ tiếp đi…
– Không… anh thích được gần người anh yêu.
Cô chưa sẵn sàng, cô nhớ mình là người có quyền kia mà. Cô đỏ mặt, gay gắt.
– Em… em không thích vào đó!
Khánh có vẻ không nghe, cứ vậy dừng xe trước một khách sạn khá bề thế mới xây dựng. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận khi mình đã dễ dãi thả lỏng bản thân cho cảm xúc mà không nhớ đến sự biến thái của Khánh. Cô cứ ngồi yên, không chịu ra khỏi xe. Khánh bước ra ngoài, mở cửa xe phía cô, cúi xuống tháo dây an toàn rồi thì thầm vào tai cô.
– Ngốc, ai làm gì em đâu, ta vào đó ăn sáng rồi gặp một người. Anh đã hẹn chị ấy rồi.
Nga khẽ thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được một tảng đá đè nặng làm Trường phì cười, không quên tranh thủ lướt nhẹ lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước làm tim cô tan chảy. Anh cứ thích trêu chọc cô là sao nhỉ, làm cô mệt muốn chết. Đáng ghét là thế nhưng cũng thật đáng yêu. Ôi cô đang nghĩ gì thế không biết, cô lắc lắc đầu rồi theo bước anh vào cái khách sạn sang trọng với khoảng mười tầng trước mặt, bàn tay ngoan ngoãn chịu yên trong bàn tay to lớn mà ấm áp của anh. Tim cô lúc này cũng ngoan ngoãn tràn đầy những nhịp nồng nàn dành cho người đàn ông trước mặt…