Mê Chàng Chẳng Sai - Chương 56
Chẳng mấy khó khăn cho cô Thùy để gặp được cậu Minh, bởi khi cô vừa đến nhà cậu Minh thì cũng là lúc cậu từ chợ huyện trở về.
Nghe con Mít rối rít chạy vào báo tin vợ cậu Bính từ làng Ái đến gặp để cho cậu biết nơi Dung ở, cậu Minh mừng rỡ bước ra đón người. Cô Thùy bước vào ngôi nhà gỗ quý thoảng hương với những món nội thất tinh xảo mà gật gù, nhà cửa đàng hoàng to đẹp, chồng cũng đẹp đẽ yêu thương, vậy mà con nhỏ đó vẫn bỏ nhà theo trai được cũng lạ. Cô mỉm cười đỡ chén trà nóng bốc khói từ con Mít, nhìn thẳng gương mặt ửng hồng vì hồi hộp chờ đợi của cậu Minh trước mặt rồi cất lời:
– Những điều tôi nói về vợ anh, chắc chắn sẽ làm anh sốc, nhưng tôi buộc phải nói.
– Mong cô mau cho tôi biết hiện giờ vợ tôi đang ở đâu, sức khỏe ra sao?
Cậu Minh phải rất cố gắng để có thể giữ bình tĩnh, dù nhác nghe cô Thùy đến gặp là cậu cũng đoán ra được tám, chín phần sự thật.
– Cô ta đang ở cùng chồng tôi. Bọn họ đang vui vẻ với nhau trên phố huyện.
Cậu Minh nhắm mắt lại. Đúng là hắn giữ Dung là thật. Thông tin ấy nghe qua có vẻ rất đau lòng, nhưng với cậu lại không như vậy. Dung an toàn là tốt rồi.
Vẻ mặt cậu Minh không rõ cảm xúc, nét mặt không bực bội mà có chút nhẹ nhõm làm cô Thùy ngạc nhiên. Không lẽ… hắn ta không ghen sao? Hắn lo cho vợ hắn lắm kia mà.
Cô Thùy bỗng tức giận khi chứng kiến thái độ cậu Minh, con Dung ấy đúng là con hồ ly tinh thật, đến chồng nó cũng mất trí thật rồi. Nghĩ rồi cô đanh giọng.
– Cô ta bỏ anh để đeo bám chồng tôi, mong anh đến lôi cô ta về.
Cậu Minh im lặng. Dung theo hắn là vì lý do gì? Cậu không tin Dung thay lòng mà bỏ cậu vì hắn. Dung của cậu lúc nào cũng chỉ có cậu. Có khi nào hắn đã nắm thóp được Dung? Cậu nhìn thẳng vào mắt cô Thùy rồi nói, giọng có chút khẩn khoản.
– Chuyện này, tôi cần nhờ cô giúp tôi.
Cô Thùy không vui chút nào trước sự điềm tĩnh của người chồng bị phản bội ngay trước mặt, cô đã mong hắn ta ghen tuông lồng lộn mà chạy ngay đến nơi bọn chúng hú hí, lôi xềnh xệch con yêu tinh đó về, cho nó một trận cho cô hả lòng, vậy mà… Thế nhưng, cô vẫn mỉm cười trấn an kẻ duy nhất có thể giúp cô đẩy con hồ ly đó ra khỏi chồng cô.
– Anh yên tâm, tôi đến đây cũng vì mục đích này.
*****
Sẩm tối hôm đó, theo sắp xếp của cô Thùy, cậu Minh đội một chiếc mũ rơm che kín mặt, vai vác một bao gạo đi sau cô cùng con Thiết.
Cô Thùy đã biết cậu Bính ở cùng Dung, thế nên đám Quạ Đen cũng không làm khó cho cô, khi cô nói cô muốn đem gạo ngon đến để cậu Bính và mợ hai thưởng thức. Các anh em Quạ Đen nghĩ bụng, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, cô Thùy chắc cũng đã nghĩ thông, họ vui vẻ để cô qua cổng mà không nghĩ ngợi gì. Đầu óc bợm rượu của họ làm sao có thể nghĩ đến chuyện cô Thùy bắt tay với thằng ôn một thời chài lưới ven sông kia chứ. Cô Thùy nhếch môi rất nhẹ, vẫy tay hai người đi sau nhanh nhanh vào nhà.
Con Bưởi đã được cậu Bính đón lên chăm Dung, bởi nó hay chuyện, Dung cảm thấy vui khi có nó ở bên, nên vừa nghe nói cô Thùy đem người mang gạo đến mà nó vui vẻ chạy ra chào. Nó đinh ninh trong đầu là cô Dung xinh đẹp dịu hiền sắp là mợ hai của nó, nó chào câu mợ cả Thùy rõ to làm cô Thùy tức tím mặt nhưng vẫn giả bộ cười cười.
– Mợ để gạo ở đâu được hả Bưởi?
– Dạ, mợ cứ bảo người kia đi sâu vào bên trong rồi rẽ trái là đến nhà bếp. May quá, nhà cũng sắp hết gạo.
Bưởi reo lên thích thú làm con Thiết bĩu môi. Cô Thùy xua tay ý bảo thanh niên vác gạo cứ đi vào trong. Cậu Minh chỉ chờ có vậy, cậu nhẹ vác bao gạo đi vào.
Cô Thùy vẫn tươi cười mà hỏi Bưởi:
– Cậu Bính đang làm gì hả Bưởi, bảo cậu ra gặp mợ một lát.
Bưởi nhanh mồm nhanh miệng trả lời cô mà không kịp hiểu câu nói của nó làm người đàn bà ghen tuông đầy ắp kia bỗng tối sầm mặt mũi.
– Cậu Bính đang ngồi ngắm mợ hai ấy mợ, ngày nào cũng thế, con phải vào lay lay người cậu mới giật mình tỉnh ra. Mợ cứ ngồi đây chờ con một lát con vào gọi cậu.
Cổ họng cô Thùy rung rung vì ức nghẹn, nỗi đau đớn của kẻ không được yêu lại càng rõ nét sau câu trả lời vô tư của đứa hầu. Chồng cô… hắn ta có thể yêu thương con Dung đó đến vậy sao? Quả là quá khó cho cô để chấp nhận sự thực.
– Cái con ngu này, ai mượn mày nói mà mày nói!
Con Thiết thương chủ mà tức điên người, nó dang tay tát một cái thật mạnh làm con Bưởi ngã lăn ra đất. Bưởi vừa đau vừa oan ức, Bưởi nói gì sai chứ, sự thật là thế mà. Bưởi khóc thút thít, nó lồm cồm bò dậy rồi bước đến níu chân mợ cả nó, rối rít khóc lóc xin tha tội, nó sợ bị ăn đòn lắm.
– Mợ ơi… mợ tha lỗi cho con tội nói linh tinh… hu hu hu… mợ ơi… mợ… hú hu hu…
– Ầm ĩ cái gì thế? Không cho tôi yên được hay sao?
Cậu Bính thấy động đành bực bội bước ra phòng khách. Thấy con Bưởi đang khóc lóc van xin vợ cậu mà cậu lại tức giận trong lòng. Con vợ cậu lại đến đây làm gì thế không biết, bực hết cả người!