Mê Chàng Chẳng Sai - Chương 58
Cậu Bính dễ dàng để sổng Dung khỏi tay cậu thì cậu đã chẳng phải là cậu.
Ngoài việc thuê sáu anh em Quạ Đen gác cổng mà họ đã dễ dàng bị người của cậu Minh hạ gục thì cậu Bính còn cắt cử người theo dõi phòng cô Dung từ xa. Thế nên khi cậu Minh kéo Dung ra khỏi phòng, ngay lập tức có một toán gia nhân cao to lực lưỡng xông đến bắt cả hai người rồi gô lại, đẩy ra phòng khách cho cậu Bính xử trí.
Cậu Bính đang hí hửng, vừa nghe cô vợ đầy bao dung vẽ ra tương lai hai chị em sống bên nhau hòa thuận êm ấm thế nào trong vòng tay rộng lớn của cậu, vừa gật gù đồng tình. Gật gù là vậy, còn trong đầu cậu tính cách làm sao trả con vợ về nơi sản xuất mà không bị lão quan tri huyện trả thù. Dung chắc chắn sẽ rất ghen, không thế Dung đã không bỏ thằng ôn kia mà lên chợ huyện. Cậu cần phải cho Dung tin cậu chỉ có Dung thôi. Bỗng, cậu Bính giật mình quay ra, thấy cậu Minh và Dung bị nhóm gia nô quặt tay ra sau giải đến trước mặt mà cơn tức giận trong cậu trào lên tận họng. Cô Thùy cũng chẳng cần phải giấu giếm chồng thêm nữa, cô đứng bật dậy, chỉ tay vào lũ gia nô:
– Chúng mày thả vợ chồng người ta ra, nhanh!
– Dạ… thưa mợ… chúng con…
– Không đứa nào được thả!
Cậu Bính vẫn ngồi yên, gằn giọng, không quên nhìn trừng trừng vào con vợ láo toét dám lừa cậu. Cậu đã nghi thái độ của nó rồi, ra là chính nó đã lén để thằng ôn kia vào nhà.
Dung run run nhìn cậu Bính van xin:
– Cậu Bính, tôi xin cậu, cậu cho tôi về…
Thái độ muốn rời xa ở Dung làm lòng cậu Bính đau như bị ai xé toạc. Cậu cứ nghĩ Dung không muốn ở với thằng ôn kia, vậy mà không biết nó đã nói gì thuyết phục được Dung nữa. Cậu nhìn Dung bằng ánh mắt nửa van nài nửa tức giận rồi nói những lời làm Dung đau đớn.
– Dung… hắn đã phản bội Dung với con gái lão bán vàng mà Dung vẫn còn muốn ở bên hắn sao?
Dung nhìn cậu Bính, nhìn chồng, rồi dường như hiểu chuyện, Dung cúi mặt, khẽ gật đầu. Gương mặt cậu Minh lúc này là vẻ u tối của nỗi oan không sao giải thích được.
Từng một lần buông tay Dung, cậu Bính hiểu cứ cố ép Dung chỉ khiến Dung khổ sở mà không được tích sự gì. Dung là một cô gái bướng bỉnh, cứng đầu, chính tính cách kiên định ở cô gái nhỏ bé đó khiến cậu không thể từ bỏ. Cậu chẳng còn cách nào, một khi ý Dung là vậy. Cậu nghèn nghẹn cất lời.
– Được. Dung về với hắn cũng được, nhưng nếu hắn tệ bạc với Dung… thì cứ tìm đến tôi.
Cậu Minh nghe xong, hừ nhạt một tiếng. Cô Thùy tím mặt, chực nhảy bổ lên, đôi mắt đỏ vằn chiếu thẳng vào Dung. Còn Dung, Dung chỉ biết áy náy nhìn cậu Bính.
– Cảm ơn cậu. Số tiền cậu chuộc tôi, tôi không biết bao nhiêu… nhưng tôi…
– Dung đi với hắn đi.
Cậu Bính chán nản đứng dậy, bỏ vào trong. Cô Thùy chạy ngay theo cậu, không quên bĩu môi một cái với Dung. Cậu Minh nhanh chóng kéo Dung khỏi ngôi nhà bề thế đó, bước lên chiếc xe ngựa có anh em Quất Quýt chờ sẵn để thẳng tiến về làng Đạo.
*****
Lên xe rồi, cơn giận của cậu Minh lại đầy ắp tâm can. Cậu dựa người vào cửa sổ, đôi mắt xa xăm nửa ngắm nhìn cô vợ mình mong nhớ trong những giấc mơ, nửa oán trách giận hờn, ánh mắt ấy còn chứa đựng cả những xót xa. Dung không dám nhìn cậu, chỉ đặt hai tay lên đùi, cúi mặt cam chịu mọi nỗi hờn giận thê lương của người chồng yêu thương Dung nhất mực phải chịu bao đau đớn vì Dung. Nhìn cậu phờ phạc, gầy rộc đi, đôi mắt thâm quầng thờ thẫn, mái tóc lâu ngày không cắt cùng bộ ria mép lún phún, Dung thương cậu đến cắt lòng. Dung biết có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng là không đủ. Nhưng không phải Dung đã nhờ con Mít gửi lại cậu lá thư về ý định của Dung rồi hay sao, chẳng lẽ như vậy vẫn không thể giúp cậu an lòng? Ừm, đúng là vài lời như vậy người thương Dung như cậu làm sao an ổn mặc kệ Dung? Dung vô tâm quá, Dung có lỗi với cậu, ngàn lần vạn lần có lỗi… Nước mắt Dung vô thức chảy, vừa vì thương cậu, vừa vì tự trách mình. Dung quay mặt đi, lau vội nước mắt. Dung biết giờ Dung có khóc bao nhiêu cũng chỉ khiến cậu thêm tức giận. Dung oan ức lắm sao mà khóc…
Vòng tay ấm áp quen thuộc trong mộng mị bỗng choàng lấy Dung, gương mặt thân thương sát kề bên má. Bình yên và ấm áp, những cảm giác ấy đã quá lâu rồi Dung không được cảm nhận. Âm thanh trầm ấm dịu dàng thoang thoảng bên tai Dung.
– Tôi nhớ Dung.
Tim Dung nghẹn lại rồi bừng nở những xúc cảm ngọt ngào. Cậu vẫn thương Dung. Dung chẳng biết nói gì, chỉ biết khóc. Cậu xoay người Dung lại, ôm xiết cô vợ bé nhỏ trong lòng, cằm tựa lên tóc Dung, mặc Dung thỏa thuê khóc lóc trong vòm ngực rộng.
Hạnh phúc này liệu có phải vẫn chỉ là một giấc mơ? Nếu chỉ là mơ, xin đừng tỉnh lại. Thà rằng mãi mãi chẳng bao giờ tỉnh lại…